Chương 10

Trở Về Năm Tháng Bố Tôi Là Cầu Thủ Bóng Rổ

Xuân Phong Lựu Hỏa 01-11-2024 12:57:56

Sau trận động đất, trường học cho sinh viên nghỉ mấy ngày để tu sửa lại tòa nhà dạy học và khu ký túc xá. Phòng máy của Học viện Công nghệ thông tin chẳng có ai cả, mọi người đều đã về cả rồi, chỉ còn một thiếu niên mặc áo phông đen đang im lặng ngồi đánh code lập trình. Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có mỗi tiếng đánh bàn phím lách cách. Đúng lúc này, có tiếng bước chân vang vọng giữa hành lang trống trải bên ngoài. Tiếng bước chân của người này rất nhỏ, mang theo vẻ cẩn thận và do dự... Như mèo vậy. Cuối cùng nó dừng lại bên cửa phòng máy. Hứa Thanh Không hơi nghiêng đầu sang, lại bất ngờ không kịp chuẩn bị mà đối mặt với một quả bóng rổ đang bay tới, kèm theo đó là tiếng gọi lanh lảnh của một cô gái... "Hứa Thanh Không, bắt lấy!" Quả bóng kia bay cái vèo qua đỉnh đầu anh, nện mạnh lên tường sau đó dội ngược lại, còn đập ngã một cái màn hình máy tính nữa chứ. Hứa Thanh Không: ... Hạ Kinh Thiền: ... "Đập hỏng là phải bồi thường đấy." Anh đứng dậy đỡ cái màn hình kia kiểm tra, may mà không sao. Hạ Kinh Thiền thấp thỏm nói: "Chẳng phải tôi bảo cậu bắt lấy rồi sao?" "Bảo bắt mà bóng thì ném lên trần nhà. Cậu thật sự muốn ném cho tôi bắt được đấy à?" Hạ Kinh Thiền xấu hổ đi qua kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh thiếu niên: "Tôi đến tìm cậu chơi này Hứa Thanh Không." "Bây giờ tôi hơi bận." "Cậu đang làm gì đấy?" "Viết code." "Hả? Đây là bài tập của cậu hả? Hay là cậu chuẩn bị đi thi thế?" "Không phải, kiếm tiền." "Ồ ồ ồ." Sau đó cô nằm bò ra trên bàn anh nhìn ngắm dáng vẻ anh ngồi gõ bàn phím lách cách. Da mặt thiếu niên trắng như sứ, đường nét ngũ quan trên mặt rất rõ ràng và mạnh mẽ, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng. Hạ Kinh Thiền rất biết điều không làm phiền anh, chẳng qua cô nằm nhìn chằm chằm từng chuỗi ký tự phức tạp trên màn hình máy tính một hồi lâu nên không nhịn được mà ngáp một cái, buồn ngủ mơ mơ màng màng. Hồi lâu sau, Hứa Thanh Không nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô gái bên cạnh nên quay sang nhìn thì thấy cô đã nằm gục xuống bàn ngủ rồi. Khuôn mặt trái xoan mềm mại mịn màng, lông mày cô để tự nhiên chứ không cố tình cắt tỉa nhưng vẫn rất gọn gàng, nước da trắng nõn, hàng mi dài cong vút, luôn khẽ run lên mỗi lần có cơn gió nhẹ thổi qua. Cô nằm bên cạnh anh ngủ như con mèo nhỏ vậy. Xưa nay Hứa Thanh Không quen với việc một mình rồi, đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được cảm giác có bạn. Phải hình dung cảm giác đó như thế nào nhỉ? Như cõi lòng trống rỗng đột nhiên được sợi bông mềm mại nhồi đầy, vừa đầy vừa chân thật. Một lúc sau, Hạ Kinh Thiền nghe thấy máy tính "tinh" lên một tiếng. Anh không mở email ra xem mà viết cho xong code rồi lưu file gửi đi trước. Anh vừa làm xong thì Hạ Kinh Thiền ngồi thẳng dậy khiến chiếc áo khoác thể thao màu trắng đang đắp trên vai tuột xuống. Cô nhặt áo lên rồi mới nhận ra đây là áo của Hứa Thanh Không. Anh khoác áo khoác của mình cho cô còn mình thì chỉ mặc một chiếc áo phông ngắn tay, để lộ cơ bắp săn chắc khoẻ mạnh với những đường cong mượt mà. Hạ Kinh Thiền hơi cảm động, cũng cảm thấy được chiều mà sợ. Cô trả áo lại cho anh rồi nói: "Cảm ơn nhé." Hứa Thanh Không im lặng mặc áo khoác vào. "Tôi ngủ bao lâu rồi?" "Nửa tiếng." "Tối qua tôi ngủ không ngon ấy mà." Cô gái ngại ngùng cười cười rồi liếc nhìn đồng hồ một cái. Lúc này đã là giờ cơm trưa rồi: "Hứa Thanh Không, chúng ta đi ăn cơm đi, tôi mời." Nói xong, cô kéo Hứa Thanh Không ra khỏi tòa nhà dạy học luôn, không cho anh cơ hội từ chối. Có mấy nữ sinh đi ngang qua thấy được cảnh Hạ Kinh Thiền túm tay áo Hứa Thanh Không, mà anh thì để kệ cho cô kéo đi, mặc dù biểu cảm không được tự nhiên cho lắm nhưng lại không... Không từ chối. Các nữ sinh trố mắt nhìn nhau, đều nhìn ra được vẻ ngạc nhiên không thể tin nổi trong mắt đối phương. Sau khi ra khỏi tòa nhà dạy học, người xung quanh dần nhiều lên thuộc tính xấu hổ của Hạ Kinh Thiền phát tác, cuối cùng cô cũng ngại ngùng thả tay anh ra. Ánh nắng mặt trời gay gắt giữa trưa chiếu lên bóng dáng cao gầy của thiếu niên nhưng chẳng hiểu sao nhìn vào anh vẫn có cảm giác lạnh thấu xương. Hai người đi ra phố ẩm thực ở bên ngoài. Hạ Kinh Thiền nhìn các quán hàng mọc đầy con phố rồi quay lại hỏi Hứa Thanh Không: "Cậu thích ăn gì?" "Gì cũng được." Anh không thích ăn một món cụ thể nào cả, cũng không ghét gì hết. Cuộc sống hằng ngày của anh cực kỳ nhạt nhẽo. Hạ Kinh Thiền thấy xa xa có một quán cơm trộn gạch cua nên vội vàng kéo Hứa Thanh Không đi vào. Cô gọi cho mình một bát cơm trộn gạch cua, cho Hứa Thanh Không một bát mì gạch cua. Sau khi mì gạch cua được bưng lên, Hứa Thanh Không dùng khuấy đều để sợi mì và gạch cua trộn lẫn với nhau. Hạ Kinh Thiền thấy mà thèm, bèn cất giọng yếu ớt hỏi: "Chia cho tôi một xíu được không?" Hứa Thanh Không do dự mấy giây rồi gắp mấy sợi mì vào bát cơm của cô. "Cậu muốn ăn cơm gạch cua không?" "Không." "Nếm thử một lần đi, chúng ta mỗi người một nửa, như vậy sẽ nếm được cả hai món." Nói xong, cô cũng múc một ít cơm gạch cua của mình bỏ vào đĩa đặt xuống cạnh anh. Trong mắt Hứa Thanh Không thì cơm gạch cua và mì gạch cua chẳng khác gì nhau. Anh hoàn toàn không cho rằng mùi vị của hai món này có gì khác biệt. Thế nhưng anh lại không hề khó chịu trước sự chia sẻ này... "Đúng rồi, Hứa Thanh Không, có phải cậu chơi bóng rổ rất giỏi không?" "Tạm được." Cô vừa ăn vừa nói: "Cậu đừng khiêm tốn quá. Trong mắt cậu là tạm được nhưng trong mắt những người khác thì cậu cực kỳ xuất sắc đấy." Đúng là Hứa Thanh Không đang khiêm tốn thật. Hồi cấp ba hầu như tất cả các giáo viên thể dục mà anh từng tiếp xúc đều hy vọng anh có thể trở thành học trò của bọn họ, ai cũng muốn đưa anh lên con đường bóng rổ này. Nhưng chí của Hứa Thanh Không không ở chỗ đó. Thứ mà anh muốn học là một chuyên ngành có thể sử dụng bộ não một cách nhanh nhất, bởi vì anh phải vừa học vừa kiếm tiền để duy trì kinh tế gia đình, để mẹ đang ngồi xe lăn có thể sống một cách hãnh diện và tôn nghiêm hơn. "Cậu có thi đấu bóng rổ chuyên nghiệp không?" Hạ Kinh Thiền tò mò hỏi. Hứa Thanh Không lắc đầu: "Tôi không phải sinh viên thể dục." "Cũng đúng." Hạ Kinh Thiền lại thăm dò sâu hơn một chút nữa: "Vậy cậu có muốn chơi bóng rổ không? Ý tôi không phải kiểu chơi cho vui bình thường mà là gia nhập đội bóng rồi tham gia tranh giải ấy." Hứa Thanh Không lại lắc đầu: "Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện đó. Tôi có nhiều điều bận tâm trong cuộc sống, còn phải chăm sóc mẹ nữa." "Mẹ cậu làm sao vậy?" "Bà ấy bị bệnh nhiều năm rồi." Hạ Kinh Thiền bắt được từ khóa trong câu nói của anh: "Đúng vậy, Hứa Thanh Không, cậu còn phải chăm sóc mẹ nữa cơ mà, sao có thể dễ dàng từ bỏ mạng sống như vậy được." Bỗng nhiên Hứa Thanh Không có cảm giác như vừa có một tia chớp xẹt ngang qua đầu mình khiến đầu anh đau nhói. Đúng vậy, tại sao chứ? Rõ ràng là anh còn phải chăm sóc mẹ nữa cơ mà, tại sao cứ phải khát vọng lao mình vào vòng tay thần chết như vậy? Anh thử nhớ lại tâm trạng lúc đó, thử cả nhớ lại khuôn mặt của mẹ nữa nhưng chẳng hiểu sao trong đầu anh chỉ có một lớp sương mù dày đặc, hơn nữa còn rất hỗn loạn. "Tôi không biết... Tôi đã mất ngủ rất nhiều ngày rồi..." Hạ Kinh Thiền nhạy cảm nhận ra tâm trạng của thiếu niên đang kích động nên vội đặt tay lên mu bàn tay anh rồi cười nói: "Chúng ta lại nói về bóng rổ nhé. Thật ra thì vận động rất có ích cho bệnh của cậu đấy. Hồi bé mỗi lần ra ngoài chơi bóng với ba, tôi đều cảm thấy cực kỳ vui vẻ. Khoảnh khắc lúc bóng vào rổ, tôi có cảm giác như tất cả muộn phiền trên đời đều tan thành mây khói hết." "Vậy ư?" "Đúng thế, ba tôi đã từng nói rằng khi thật lòng đặt cái tâm của mình lên một chuyện gì đó thì tất cả những đau khổ, giãy giụa... Đều sẽ được hóa giải." Thiếu niên đối diện đã cụp mắt ăn mì nên Hạ Kinh Thiền không dám nói thêm gì nữa. ... Cô tìm một cái cớ bảo mình muốn ra ngoài mua ít đồ rồi dặn Hứa Thanh Không ở trong quán chờ mình. Lý do thật sự là vì túi cô hơi trống, không có tiền! Đã nói mời người ta ăn cơm rồi mà đến khi mở ví lại chỉ thấy mấy đồng tiền lẻ, hoàn toàn không đủ để trả cho bữa cơm này nên cô cảm thấy rất mất mặt. Hạ Kinh Thiền đứng bên đường, đang lúc không biết phải làm gì thì lại trông thấy Hạ Trầm Quang và mấy anh em trong đội đang ôm bóng rổ cùng đi ra khỏi quán vịt quay. Hạ Kinh Thiền như gặp được cứu tinh vậy! Cô lập tức xông lên níu lấy vạt áo Hạ Trầm Quang: "Ba ơi giang hồ cấp cứu, con mời người ta ăn cơm nhưng lại không đủ tiền trả. Ba cho con ít tiền được không?" Hạ Trầm Quang: ??? Chết tiệt lại nữa rồi! "Có nhầm không vậy! Cậu lại tới gạt người ta nữa đấy à!" Hạ Kinh Thiền nắm chặt lấy cánh tay rắn chắc của cậu thiếu niên rồi làm nũng tỏ vẻ đáng thương: "Con xuyên không đến đây không nơi nương tựa, còn là một đứa trẻ mồ côi nữa, tiền sinh hoạt cũng chẳng có nên cuộc sống túng thiếu đủ điều, đáng thương quá chừng." Nói xong, cô lại dốc ngược ví của mình xuống để chứng minh cho Hạ Trầm Quang thấy mình không có tiền thật: "Ba kiểm tra đi, con không lừa ba đâu, con nói thật mà." Thậm chí Hạ Trầm Quang còn thấy được cả một cái băng vệ sinh mỏng nhỏ trong đó nữa. Anh ấy vội vàng kéo khoá lại cho cô rồi nói: "Dừng! Có đứa con gái nhà ai lại xoè ví ra cho con trai nhìn bao giờ!" Hạ Kinh Thiền mở to đôi mắt sũng nước nhìn anh ấy với vẻ đáng thương. Thấy dáng vẻ thê thảm của cô, ma xui quỷ khiến thế nào mà Hạ Trầm Quang vốn đang cực kỳ kiên định không muốn bị cô lừa tiền lần nữa lại móc ví tiền ra. "Lần này muốn bao nhiêu?" "Cái này tuỳ tâm của ba á." Hạ Trầm Quang thở dài rồi rút một tờ mười đồng giữa xấp tiền giấy nhăn nhúm ra đưa cho cô. "Chưa đủ." Cô lập tức nức nở nói: "Cơm gạch cua 15 đồng một bát, 30 mới đủ cơ." Hạ Trầm Quang: "..." "Nghèo sao còn ăn đồ mắc tiền quá vậy? Cơm gạch cua trong trường không ngon à!" "Ba-" "Được rồi được rồi được rồi." Hạ Trầm Quang lại rút thêm hai mươi đồng nữa ra: "Cầm đi." "Cảm ơn ba!" Nhận được tiền, Hạ Kinh Thiền bèn nhón chân lên thân mật xoa xoa mặt anh ấy rồi cười hì hì chạy đi. Tiêu Ngật đứng bên cạnh Hạ Trầm Quang không khỏi cạn lời: "Xin hỏi cậu đang làm gì vậy?" Hạ Trầm Quang muốn giữ thể diện nên nói: "Cô ấy muốn theo đuổi tôi." Tiêu Ngật liếc nhìn quán cơm gạch cua cách đó không xa: "Không phải chứ, chạy đến xin tiền cậu đi mời nam sinh khác ăn cơm. Cậu có chắc cô kia đang theo đuổi cậu không vậy???" Đây là lần đầu tiên anh ấy thấy kiểu theo đuổi lạ lùng như vậy đấy. Hạ Trầm Quang cũng cảm thấy có gì đó không đúng. Có điều chỗ sai nhất là lần nào anh ấy cũng không từ chối được cô, cho dù có bị đổ oan thì anh ấy cũng nhận. Thật kỳ quái. ... Hạ Kinh Thiền xin tiền Hạ Trầm Quang một cách ngang nhiên chẳng sợ gì. Vốn là vậy mà, tất cả mọi chuyện cô đang làm đều là để thay đổi tương lai cho ba cô. Thế nên giờ ba cô phải mất chút tiền cũng là chuyện bình thường. Có điều lúc Hạ Kinh Thiền tới trước quầy tính tiền thì nhân viên quán báo cho cô biết rằng nam sinh ngồi cùng bàn với cô đã thanh toán rồi. Hạ Kinh Thiền xin lỗi bọn họ rồi quay lại nhìn Hứa Thanh Không: "Đã nói là tôi mời rồi mà." "Không cần." Từ khi cô mượn cớ rời đi, Hứa Thanh Không đã nhìn ra sự lúng túng của cô rồi. Thà tìm người khác mượn tiền cũng muốn mời anh ăn cơm cho bằng được. Anh không biết nên đáp lại tấm lòng này như thế nào. Bình thường có rất nhiều người theo đuổi Hứa Thanh Không nhưng đây là lần đầu tiên... Anh kích động muốn đáp lại. "Sau này nếu túng thiếu quá thì không cần mời nam sinh ăn cơm đâu." Lúc ra khỏi quán cơm, anh dặn dò: "Lo cho cuộc sống của mình đi đã." "Tôi không mời người khác, chỉ mời cậu thôi." Hạ Kinh Thiền cười rộ lên: "Tôi muốn ăn cơm với cậu." Hứa Thanh Không cảm thấy như vừa có một dòng điện xẹt ngang qua lòng mình. Nhưng anh vẫn kiềm chế lắc đầu: "Không được." Nghe anh từ chối, Hạ Kinh Thiền rất thất vọng. Hứa Thanh Không đi được hai bước rồi mới nhận ra cô vẫn đang dừng tại chỗ, hai tay níu lấy nhau đặt trước người, trông có vẻ khó chịu. "Ý tôi là..." Anh do dự mấy giây rồi cuối cùng buông lời giải thích: "Sau này cậu muốn ăn gì thì cứ đến tìm tôi, tôi bao."