Chương 14

Trở Về Năm Tháng Bố Tôi Là Cầu Thủ Bóng Rổ

Xuân Phong Lựu Hỏa 01-11-2024 12:58:28

Hạ Kinh Thiền xoay người lại nói với Hứa Thanh Không: "Tôi thuộc ban hậu cần đội bóng, sau này cũng sẽ là huấn luyện viên tạm thời của cậu nên cậu gọi tôi là huấn luyện viên Hạ đi!" Hôm nay cô mặc một chiếc áo bóng rổ rộng thùng thình màu đỏ cỡ lớn, mái tóc được cột lên thành đuôi ngựa gọn gàng, cả khuôn mặt rực rỡ nhờ nụ cười ấm áp nhiệt tình. "Tiểu Cửu." Anh vẫn gọi tên mụ của cô như trước: "Mong được giúp đỡ nhiều hơn." "Huấn luyện viên Tiểu Cửu!" "Tiểu Cửu" "Gọi cô giáo cũng được." "Tiểu Cửu." Thấy anh cứng đầu nói mãi không nghe, Hạ Kinh Thiền thở dài. Muốn được lời từ đại thần đúng là chẳng dễ dàng gì. ... Buổi tối, lúc Hạ Kinh Thiền trở về ký túc xá thì đã có mấy nữ sinh chờ cô sẵn trước cửa phòng rồi. "Hạ Hạ, cậu trang điểm cho tớ một chút đi! Tối nay tớ phải đi hẹn hò." "Tớ cũng vậy, cậu giúp tớ với." "Cả tớ nữa, tớ tới trước!" Hạ Kinh Thiền cười đồng ý hết: "Đừng vội, mọi người xếp hàng đi, ai tới trước." "Tớ tớ tớ, tớ tới trước." Cô gái vừa nói kia vội vàng đi vào ngồi xuống chiếc ghế nhỏ của Hạ Kinh Thiền: "Tớ muốn trang điểm theo kiểu đáng yêu ngây thơ ấy." "Kiểu thanh thuần ấy hả? Không thành vấn đề." "Cậu biết làm tóc không? Tết đuôi sam các thứ ấy." "Biết." "A! Cậu đúng là kho báu mà!" Tô Mỹ Vân vội vàng vén rèm lên nói: "Không được không được, thời gian của Hạ Hạ không có nhiều, cũng không làm không công đâu, mỗi lần trang điểm phải trả hai mươi đồng." "Không thành vấn đề!" "Vốn là tớ cũng không định để Hạ Hạ làm không công." Các cô gái không tiếc bất cứ giá nào để được xinh đẹp hơn, thế nên tất cả đều thoải mái đồng ý trả phí. Năm nữ sinh lần lượt trang điểm. Hai tiếng đồng hồ sau, Hạ Kinh Thiền kiếm được hơn một trăm đồng. Cô muốn đi ra ngoài dạo một vòng rồi tiện thể mua ít đồ luôn, vừa lúc Tô Mỹ Vân cũng cần đi mua dầu gội đầu nên cả hai kết bạn đi chung với nhau luôn. Trên đường đi, cô nói cảm ơn với cô ấy. "Cảm ơn với không cảm ơn cái gì chứ. Nhưng có lúc cậu cũng phải học cách từ chối người khác đi." Tô Mỹ Vân nghiêm túc dặn dò: "Đừng làm người tốt bụng quá, nếu không người thiệt sẽ chỉ là mình thôi." "Cậu nói đúng, nhưng tớ sợ từ chối rồi người khác sẽ không thích tớ." "Sao cậu lại không có cảm giác an toàn vậy nhỉ?" Cảm giác an toàn sao... Từ bé đến lớn Hạ Kinh Thiền chưa từng có cảm giác an toàn, lý do là vì hồi bé cô đã từng bị qua tay nhiều người và bị vứt bỏ quá nhiều lần. Mãi đến khi gặp được ba Hạ Trầm Quang, cô mới... Có được một mái ấm nhỏ ấm áp thuộc về mình. Ba chính là cả thế giới của cô. Nhưng dù là vậy thì cô vẫn rất lo sợ sẽ mất đi ông ấy, sợ ông ấy xảy ra chuyện bất ngờ, sợ chân ông ấy chuyển biến xấu, sợ có người bắt nạt ông ấy... Nếu không có Hạ Trầm Quang thì cô sẽ không còn nhà nữa. Vì để giảm bớt gánh nặng cho ba mà Hạ Kinh Thiền từ bỏ học piano, cố gắng chăm học thi đậu vào một trường đại học có tiếng. Sau khi tốt nghiệp, cô vào làm ở đài truyền hình vì tiền lương ở đó cao. Cô cố gắng làm việc, bị quản lý quấy rối cũng chỉ có thể im lặng, đồng nghiệp nhờ cô giúp cái gì là cô đồng ý ngay. Cô làm tất cả những chuyện đó chỉ để đổi lấy một mạng lưới quan hệ xã giao hài hoà... Đúng vậy, cô không có nhiều cảm giác an toàn, từ bé đến lớn đều là vậy. Cô cần sự yêu thích của người khác, rất rất cần, dù có biến mình thành một người lấy lòng người khác theo bản năng cũng không sao. Cô cố gắng giữ lấy tất cả những gì mình vất vả lắm mới kiếm được. Nhưng lần này cô vẫn cảm ơn nhắc nhở Tô Mỹ Vân, xin cô ấy cho một miếng kem dâu rồi hứa mình sẽ cố gắng thay đổi. Tô Mỹ Vân thở dài một hơi: "Cậu xem cậu xem, cậu đang vô thức hùa theo tớ đấy. Có muốn thay đổi hay không là chuyện của cậu, thay vì hùa theo tâm trạng của tớ mà đồng ý thì cậu nên tự hỏi lòng mình muốn gì đi." Tự hỏi lòng mình muốn gì. Đối với Hạ Kinh Thiền thì câu này chẳng khác gì câu làm cô giác ngộ. Nhìn ánh nắng chiều rải xuống phía xa xa, cô dần cảm nhận được cơ hội sống lại lần này mình không chỉ là có thể giúp Hạ Trầm Quang tìm về ước mơ đã đánh mất mà chính bản thân cô cũng phải vì mình một lần. Cô phải tự hỏi lòng mình xem muốn cái gì. Một dáng vẻ mơ hồ thoáng qua trong đầu Hạ Kinh Thiền. Cô chợt bước nhanh hơn rồi đi lên dành cho người đi bộ. "Đúng rồi, cậu muốn mua cái gì vậy? Chúng ta đi dạo lâu vậy rồi mà chưa thấy cậu mua gì cả." Tô Mỹ Vân tò mò hỏi. "Tớ muốn mua một món quà nhưng chưa nghĩ ra nên mua cái gì." Nhưng cô muốn mua. "Tặng cho ai vậy? Nam hay nữ?" "Nam." Vừa ngửi được mùi drama, Tô Mỹ Vân lập tức trở nên hưng phấn: "Ôi chao ôi chao, người yêu à?" "Không phải, có điều..." Nghĩ đến người đàn ông che dù cho mình trong ngày mưa kia, môi Hạ Kinh Thiền cong lên thành một nụ cười khẽ. Cũng không hoàn toàn là... Không phải. ... Đến tận đêm khuya Hứa Thanh Không mới đi ra khỏi toà nhà của học viện. Lúc này trong khuôn viên trường đã chẳng còn ai nữa, chỉ còn lác đác mấy phòng học còn sáng đèn. Cơn gió nhẹ thổi qua dãy chuối tây bên đường khiến lá cọ vào nhau phát ra tiếng vang xào xạc. Một cô gái mặc váy trắng để lộ đôi chân trắng nõn, gió đêm cọ qua vạt váy cô khiến nó gợn sóng. Cô đang đứng dựa vào một cây cột gần toà nhà dạy học, có vẻ như đang chờ ai đó. Hứa Thanh Không tăng nhanh bước chân đi qua đó. "Sao cậu lại đến đây?" Nhìn thấy anh, nụ cười nở rộ trên mặt Hạ Kinh Thiền: "Vừa rồi tôi đi lên tầng thấy một mình cậu đang bận trong phòng máy tính. Tôi không muốn làm phiền cậu nên xuống đây hóng gió chút chờ cậu làm xong việc." "Cậu chờ lâu chưa?" "Chắc hơn nửa tiếng rồi." Hứa Thanh Không không khỏi khựng lại mấy giây: "Lần sau cậu có thể tới phòng học chờ tôi." "Được." Hạ Kinh Thiền gật đầu một cái rồi cười nhẹ. Sau khi được anh cho phép, cô thả lỏng hơn trước rất nhiều. Mặc dù gần đây cô cũng thường xuyên đến tìm anh nhưng thân là một người hướng nội, cô vẫn cảm thấy hơi sợ hãi và bất an. "Có chuyện gì không?" Hứa Thanh Không sóng vai với cô đi ra khỏi tòa nhà dạy học. "Tặng cậu cái này." Hạ Kinh Thiền lấy một hộp nhựa trong cặp ra, trong hộp là một chiếc băng bảo vệ trán thể thao màu đen. Hứa Thanh Không ngẩn người không dám nhận. Hạ Kinh Thiền thành thạo mở hộp lấy băng bảo vệ ra kéo kéo thử độ đàn hồi rồi nhét vào tay Hứa Thanh Không: "Cậu gia nhập đội bóng rổ rồi mà, tôi muốn tặng cậu một món quà nhưng nghĩ mãi thì thấy cái này có vẻ thực dụng nhất. Lúc đánh bóng cậu sẽ rất dễ bị đổ mồ hôi, đeo nó rất có ích. Mà quan trọng nhất là nó có thể bảo vệ đầu!" Đầu của anh quý lắm đấy nhé! Hứa Thanh Không bối rối nhìn món quà mà mình vừa nhận được. Đây là một món quà. Món quà đầu tiên mà anh nhận được... Trong đời này. "Cậu đeo thử xem có vừa không?" Hứa Thanh Không nghe lời đeo băng bảo vệ lên trán. Hạ Kinh Thiền nhón chân lên sửa sang phần tóc mái trước trán rồi điều chỉnh độ chặt của băng bảo vệ giúp anh: "Đeo thoải mái không?" "Rất thoải mái, cảm ơn." "Không cần cảm ơn không cần cảm ơn." Nhìn cái trán rộng, đôi mắt sâu thẳm và đường nét khuôn mặt sắc sảo của thiếu niên... Nhịp tim của Hạ Kinh Thiền chợt tăng nhanh. Món quà này không chỉ là để chúc mừng anh gia nhập đội bóng rổ, cũng không chỉ là cảm ơn anh đã giúp cô trong ngày mưa kia mà còn ẩn chứa chút tâm tư nhỏ của cô nữa. "Tôi đã chọn chọn lựa lựa một hồi rất lâu mới ra được cái màu này cho cậu đấy." Hứa Thanh Không nhìn chiếc băng bảo vệ trán màu đen: "Màu này khó chọn lắm hả?" "Cũng không phải khó vì tôi cũng chỉ chọn giữa màu trắng với màu đen thôi, mấy màu bảy sắc cầu vồng kia tôi thấy không hợp với cậu lắm." Hạ Kinh Thiền nói nhảm một tràng: "Tóm lại là tôi có một lời đề nghị nho nhỏ." "Cậu nói đi." "Sau này mỗi lần đánh giải cậu đều đeo cái băng này được không?" Cô nhìn anh với vẻ mong đợi: "Tôi muốn xem cảnh cậu đeo băng bảo vệ tôi tặng bước lên sân khấu nhận cúp vô địch thế giới. Như vậy tôi sẽ nở mày nở mặt lắm đây!" Hứa Thanh Không cẩn thận cất băng bảo vệ vào cặp rồi đáp: "Tôi không biết mình có thể đi được bao xa." Hạ Kinh Thiền đang định nói đại thần cứ khiêm tốn, chắc chắn anh còn đi được xa hơn cả ba tôi nữa kìa. Chỉ là cô còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy giọng nói nghiêm túc của người bên cạnh: "Nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức không phụ lòng nó." Trên đời này có vô số khoảnh khắc làm người ta kích động, như là yêu từ cái nhìn đầu tiên, khát khao muốn có được món đồ nào đó, muốn nuôi một con vật nhỏ, một chuyến du lịch nói liền đi liền... Thật ra có rất ít khoảnh khắc có thể làm Hạ Kinh Thiền kích động, hoặc cũng có thể nói là gần như không có vì cô luôn là người cẩn thận lo trước lo sau đủ chiều, thế nhưng giờ phút này cô lại rất kích động. Không phải là vào thời khắc anh tỏa sáng, cũng không phải vào thời khắc anh nhiệt huyết nhất, mà là ngay lúc anh chán nản mất phương hướng nhất lại vẫn đưa ra được lời cam kết chân thành nhất mình có thể... Đó là không phụ lòng.