Thế giới trống rỗng, cho dù cơn gió ngày hè cũng lạnh lẽo thấu xương.
Hứa Thanh Không nhặt quả bóng rổ lên, quay người rời đi.
Hạ Kinh Thiền nhìn bóng lưng cao lớn, cô đơn đang đi trên rìa sân bóng của cậu thiếu niên, cái bóng dần dần kéo dài, cuối cùng biến mất ở chỗ ngã rẽ.
Cô ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu gối.
Hứa Thanh Không nhìn rõ chỗ yếu đuối nhất trong trái tim cô, dù cô đã cố gắng giấu nó đi thì cũng không giấu được...
Sau khi mất một khoảng thời gian để bình tĩnh lại, Hạ Kinh Thiên thất thần quay trở về ký túc xá, lại trùng hợp nhìn thấy Hạ Trầm Quang dưới lầu ký túc xá.
Chàng trai mặc áo bóng rổ màu đỏ rực, ngồi bên mép bồn hoa, trên người vẫn mướt mải mồ hôi do vừa chơi bóng rổ xong, chỗ cánh tay cơ bắp săn chắc đeo bao cổ tay màu đen, dưới chân đi đôi giày thể thao hơi cũ, trông có cảm giác cẩu thả, luộm thuộm.
Trông thấy cô về, Hứa Trầm Quang nhảy xuống khỏi mép bồn hoa: "Tôi đợi cậu mãi một lúc lâu rồi đấy, cậu đi đâu vậy?"
"Con đi chạy bộ buổi tối." Hạ Kinh Thiền nghẹt mũi, giọng ngàn ngạt: "Sao ba không gọi điện thoại cho con."
"Sao tôi lại không gọi, ông đây đã gọi tận mười cuộc đấy!"
Hạ Kinh Thiền lấy điện thoại từ trong túi xách ra: "À, con mở chế độ im lặng."
Hạ Trầm Quang nâng cằm thiếu nữ lên quan sát cẩn thận, cô tưởng là Hạ Trầm Quang để ý thấy mắt cô ngấn lệ nên bướng bỉnh nghiêng đầu đi.
Không ngờ anh ấy lại hỏi một câu: "Sao tối nay cậu chạy bộ lại không đổ mồ hôi thế? Cậu vận động thế này cô đơn quá."
"..."
"Sau này tập luyện chung với đội bóng đi."
"Không cần!" Hạ Kinh Thiền lắc đầu một cái thật mình, đổi chủ đề: "Ba tìm con có việc gì à?"
Hạ Trầm Quang xoa xoa mái tóc xoăn tự nhiên rối bù xù: "Còn không phải là do... Nghe Tiêu Ngật bảo ngày mai cậu ra ngoài chơi với Lâm Chiếu Dã nên tôi có phần không yên tâm sao."
"Không yên tâm?"
"Cái tên Lâm Chiếu Dã kia, tôi nghe nói cậu ta có rất nhiều bạn gái cũ, cô bạn gái gần đây nhất của cậu ta mới chia tay chưa đến một tháng đấy."
Hạ Trầm Quang có chút bực bội: "Đúng là tên này cũng hơi đẹp trai nhưng cậu tuyệt đối không thể bị vẻ bề ngoài của cậu ta mê hoặc được! Phải nhìn xuyên qua hiện tượng bên ngoài mới nhìn thấu được bản chất bên trong, nhìn rõ xem rốt cuộc tình cảm của cậu ta là thật lòng thật dạ hay là vui chơi qua đường!"
"Ba đến đây chỉ để nói với con chuyện này sao?"
"Đúng vậy."
Hạ Trầm Quang thật sự cảm thấy mình đã quá nhọc lòng, giải quyết xong chuyện của đội bóng rổ lại còn phải lo lắng cho cô con gái này để nó không bị lừa: "Sớm biết thế thì tôi đã không chỉ định cậu huấn luyện cậu ta, vốn dĩ lúc ban đầu tôi không nghĩ nhiều như vậy, không ngờ tên này quả thật lại có ý với cậu."
Hạ Kinh Thiền nhún nhún vai: "Không sao đâu ạ, con cũng không thích cậu ta, đi chơi vườn bách thú với cậu ta chẳng qua là vì cậu ta đồng ý sau này sẽ ít phạm lỗi hơn thôi."
Hạ Trầm Quang mấp máy môi định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, anh ấy cúi đầu nhìn cái bóng gầy gò bé bé trên mặt đất của thiếu nữ.
"Tôi biết, Hứa Thanh Không cũng là do cậu kéo vào đội, nếu cậu thích chơi với cậu ta, tôi cũng không phản đối, không thích thì không chơi nữa. Không sao cả, thật sự không sao đâu."
Hạ Trầm Quang mồm miệng vụng về không biết nói sao, anh ấy có chút luống cuống: "Ôi trời, tôi cũng không biết nên nói như thế nào nữa, ý tôi muốn nói chính là cậu muốn làm thế nào thì làm thế đó, thật sự đừng gượng ép bản thân làm chuyện mình không thích."
Câu từ anh ấy nói có phần lộn xộn, Hạ Trầm Quang còn tưởng Hạ Kinh Thiền không hiểu được. Thế nhưng không ngờ một giây sau, thiếu nữ bỗng nhiên lao vào vòng tay anh ấy, vòng tay ôm vòng eo gầy nhưng săn chắc của anh ấy.
Sau đó cô khóc òa lên hết sức đau lòng.
"Này này, đừng... Đừng như thế chứ, trên người tôi còn có mồ hôi đấy."
Hạ Kinh Thiền ôm chặt anh ấy khóc nức nở, nước mắt thấm ướt phần áo bóng rổ trước ngực anh: "Ba, ba sẽ không bao giờ rời xa con đúng không, cho dù tất cả mọi người không quan tâm con, ba cũng sẽ không bao giờ bỏ mặc con đúng không."
Nghe thấy cô nói thế, một góc nào đó trong trái tim Hạ Trầm Quang râm ran đau đớn.
Sau khi ba mẹ nuôi qua đời, anh ấy vẫn luôn sống trong cảnh ăn nhờ ở đậu ở nhà cậu, cũng hiểu rõ cảm giác bị người khác ghét bỏ.
"Tôi không bao giờ làm thế đâu." Chàng trai nghiêm túc bảo đảm với cô: "Chỉ cần cậu còn gọi tôi một tiếng ba, vậy tôi sẽ làm ba cậu mãi mãi."
Thiếu nữ liên tục gật đầu: "Ừm! Ba nói gì con cũng nghe theo!"
"Ý tôi muốn nói chính là không cần nghe lời như vậy làm gì."
Cô bèn vội vàng gật đầu: "Ừm ừm!"
"Ôi trời, ông đây nói thà bằng không nói còn hơn."
Hạ Trầm Quang đặt tay lên đỉnh đầu thiếu nữ, xoa đầu cô một cái: "Được rồi, đi về đi."
Cô vẫy tay chào anh ấy, dõi mắt tiễn anh ấy đi.
Hạ Trầm Quang vừa đi được hai bước lại chợt khựng lại giống như nghĩ đến điều gì đó, anh ấy quay đầu lại nói với cô: "Còn có một chuyện quan trọng nhất nữa."
"Hửm!"
Dưới ánh trăng, hai tay Hạ Trầm Quang tạo thành hình cái loa ở trước miệng, nói với cô: "Tiểu Hạ, phải học được cách từ chối người khác đấy nhé!"...
Cuối tuần, vườn bách thú người đông nghìn nghịt, rất nhiều ba mẹ dẫn theo người bạn nhỏ nhà mình đến đây xem động vật, nhân tiện cũng phổ cập khoa học giáo dục để trẻ em hiểu biết thêm về thế giới này.
Vốn dĩ ban đầu Hạ Kinh Thiền còn nghĩ chắc hẳn vườn bách thú không có gì thú vị, thế nhưng cô không ngờ sau khi đến cũng rất vui, lúc lại muốn đi xem trăn lớn, lúc sau lại muốn đi xem hươu cao cổ, vui vẻ phấn khích giống như trẻ con vậy.
Hiển nhiên Lâm Chiếu Dã là cao thủ hẹn hò, anh ấy không nói gì đã giành lấy balo của cô đeo lên vai mình, mua kẹo hồ lô mời cô ăn, kẹp kẹp tóc hình gấu trúc đáng yêu lên cho cô, chụp rất nhiều ảnh cho cô.
Hai người họ đi dọc theo con đường mòn dưới hàng cây xanh râm mát trong vườn bách thú, suốt quãng đường cứ luôn cười cười nói nói, nói đùa trêu chọc nhau.
Lúc đi qua khu vực đàn khỉ, Hạ Kinh Thiền nhìn thấy một con khỉ cái ôm khỉ con ngồi trên ngọn cây, một con khỉ đực khác leo lên ngọn tán cây, vươn tay kéo lưới sắt trên đỉnh đầu, giống như muốn thoát ra ngoài.
"Đáng thương quá." Hạ Kinh Thiền không khỏi xúc động cảm thán: "Chắc chắn chúng nó rất muốn được tự do tự tại sinh sống trong núi rừng."
"Cái này có gì mà đáng thương."
"Bị nhốt trong lồng, mất đi tự do mà còn không đáng thương sao?"
"Bị nhốt trong lồng thì sao chứ, cái này gọi là có biên chế."
Hạ Kinh Thiền im lặng.
"Mỗi ngày đều có người có chuyên môn phụ trách chăm sóc và nuôi nấng, ba mẹ đều ở bên cạnh, cả gia đình không phải lo chuyện cơm áo, chúng nó đã rất hạnh phúc rồi." Lâm Chiếu Dã nhìn gia đình ba con khỉ trong khu vực công viên rừng, trong đôi mắt đen láy chất chứa một nỗi buồn man mác: "Có một số người kể cả có hâm mộ cũng không thể sánh kịp."
Hạ Kinh Thiền đã nhận ra bỗng nhiên tâm trạng anh ấy trở nên sa sút, cô ngập ngừng một lúc rồi hỏi: "Lâm Chiếu Dã, tại sao cậu lại muốn cá độ?"
Lâm Chiếu Dã chống tay vào lan can đứng lên trên, để mình có thể tỏ ra thản nhiên nhất có thể: "Cậu tôi dẫn tôi đến, ông ta chơi cá độ chó, từ nhỏ đã dạy tôi chơi trò này rồi."
"Thế ba mẹ cậu đâu?"
"Ba tôi đã qua đời từ lâu rồi." Giọng điệu anh ấy hết sức nhẹ nhàng: "Tôi sống chung với mẹ mình và em gái, em gái tôi là một cô bé mũm mĩm, giống như một cái bánh bao nhỏ, vô cùng đáng yêu, lần sau tôi sẽ dẫn cậu đến chơi với con bé."
"Được thôi, tôi thích trẻ con lắm."
Lúc này Hạ Kinh Thiền lại nhìn vào gia đình ba con khỉ trong vườn, cũng cảm thấy lời Lâm Chiếu Dã nói có lý, người trong gia đình chỉ cần được ở bên cạnh nhau, không phải lo chuyện cơm áo gạo tiền chính là hạnh phúc đơn giản và lớn lao rồi.
Chủ đề này có chút nặng nề, cũng may Lâm Chiếu Dã rất biết cách điều tiết bầu không khí, anh ấy lại dẫn Hạ Kinh Thiền đi xem gấu đen lớn.
Con gấu đen này cũng học theo dáng vẻ chắp tay xin đồ ăn của chó, nó xin ăn với du khách đến tham quan, khiến hai người nhìn thấy cảnh này cũng phải cười ha ha.
Vào lúc Hạ Kinh Thiền đang vui chơi hết sức vui vẻ, Lâm Chiếu Dã bỗng dưng nói một câu: "Làm bạn gái tôi nhé."
Nghe anh ấy nói như thế, Hạ Kinh Thiền cũng không hề kinh ngạc, cô đứng bên cạnh thành lan can, nhón chân lên xem ngựa vằn bên trong, hỏi lại anh ấy: "Tại sao tôi lại phải làm bạn gái cậu?"
Câu này cũng khiến cho Lâm Chiếu Dã thấy bối rối.
Trước đây anh ấy theo đuổi con gái rất dễ dàng, không, thậm chí không cần anh ấy tán, anh ấy chỉ cần chọn người mình nhìn trùng trong đám con gái thích mình là được.
Đây cũng chính là lần đầu tiên có người hỏi lại anh ấy: "Tại sao tôi lại phải làm bạn gái cậu."
"Bởi vì tôi thích cậu?" Lâm Chiếu Dã thử trả lời.
"Cậu thích điểm gì ở tôi?"
"Vẻ ngoài xinh xắn."
"Bên cạnh cậu có rất nhiều cô gái xinh đẹp như vậy mà."
"Cậu là người đẹp nhất." Lâm Chiếu Dã không hề tiếc lời khen ngợi cô: "Ít nhất với kinh nghiệm cuộc sống có hạn của tôi, cậu coi như cũng nằm trong top những người đẹp."
"Lâm Chiếu Dã, bây giờ còn chưa đâu vào với đâu, tương lai còn rất dài, cậu sẽ còn giành được thành tích lớn lao hơn nữa. Đến lúc đó tầm nhìn của cậu cũng sẽ không giống như bây giờ nữa."
Hạ Kinh Thiền bình tĩnh nói, giọng nói dịu dàng như tiếng nước chảy róc rách trong khe suối trong veo giữa rừng già vào một buổi chiều nào đó.
"Mà tôi lại là người rất thiếu thốn cảm giác an toàn, tình yêu mà tôi hằng mong muốn không phải tình yêu với người như cậu, tôi sợ cảm giác bị bỏ rơi cho nên thứ tôi muốn là một tình yêu vững chắc như bàn thạch, nếu như không có, tôi thà thiếu mà không ẩu..."
Lâm Chiếu Dã im lặng lắng nghe cô nói, lần này anh ấy không tiếp tục cãi lại nữa.
Anh ấy chợt nhận ra dường như cô gái này không phải là đối tượng trong trò chơi cuộc đời của anh ấy.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, phía đối diện có mấy thanh niên mặc áo sơ mi hoa đi đến.
Lâm Chiếu Dã liếc mắt nhìn thấy bọn họ thì vô cùng sửng sốt, anh ấy vội vàng giơ tay lên che kín mặt, quay mặt sang hướng Hạ Kinh Thiền, giống như sợ bị bọn họ nhận ra.
Nhưng người cầm đầu nhóm người kia nhìn anh ấy mấy lần, cuối cùng vẫn nhận ra: "Hửm, đây không phải là Lâm Chiếu Dã sao."
"Lần trước cậu để mấy anh đây thua thê thảm lắm đấy."
"Sao nào, đến vườn bách thú tán gái à?"
Mấy nam thanh niên đứng vây xung quanh họ, khiêu khích xô đẩy Lâm Chiếu Dã, Lâm Chiếu Dã chỉ có thể cười ngượng: "Lưu Cường, mấy người các anh cũng đến vườn bách thú chơi à, chưa hết tính trẻ con à?"
"Cậu ở trường học, ông đây không tóm được cậu nên hôm nay cố ý đến đây chặn đường cậu đấy! Mấy anh em, cùng nhau xông lên!"
Lâm Chiếu Dã thấy thế thì vội vàng vắt chân lên cổ chạy đi.
Bọn họ nào có dễ dàng bỏ qua cho anh ấy như vậy, mấy người kia cũng lập tức chạy đuổi theo, muốn cho anh ấy biết thế nào là lễ độ.
Lâm Chiếu Dã chạy nhanh như chó, thảm hại chạy ra lối ra của vườn bách thú, Hạ Kinh Thiền thấy thế cũng vội vàng đuổi theo, khiến cho Lâm Chiếu Dã phải vừa chạy vừa nói với Hạ Kinh Thiền: "Cậu về trước đi! Không cần quan tâm đến tôi đâu! Tôi không sao cả! Không cần lo lắng cho tôi!"
"Không phải, cậu trả balo lại cho tôi đi đã! Chó chết!"
Lâm Chiếu Dã không nghe thấy lời cô nói, anh ấy đã chạy không thấy bóng dáng đâu nữa rồi.
Hạ Kinh Thiền chạy đuổi theo khoảng mười mấy mét mới bỏ cuộc, vịn tường thở dốc.
Lại đúng lúc này, trên bầu trời vang lên tiếng sấm sét, hạt mưa lớn bằng hạt đậu rơi ào ào từ trên trời xuống, suýt chút nữa khiến cô ướt như chuột lột.
Hạ Kinh Thiên vội vàng trốn vào dưới mái hiên để trú mưa.
Đoán là chắc chắn Lâm Chiếu Dã sẽ không quay lại, cô thò tay lục lọi túi quần của mình, nó trống trơn không có gì.
Điện thoại, ví tiền và các loại giấy chứng nhận của cô đều để trong balo mất rồi.
Trong lòng cô thầm mắng Lâm Chiếu Dã mấy trăm lần.
Có rất nhiều du khách không mang ô nên cũng bị mắc kẹt trong vườn bách thú, chẳng bao lâu sau đã có mấy ông bà cầm mấy cái ô giá mười đồng một cái ra bắt đầu chào hàng.
Hạ Kinh Thiền muốn mua ô để che mưa đi ra bến xe buýt ngoài cửa đông nhưng tất cả tiền đều để trong balo, balo còn nằm trên vai Lâm Chiếu Dã nữa chứ!
Trông thấy bầu trời dần dần tối sầm lại, không gian bắt đầu tối đen như màn đêm, cơn mưa to cũng không có dấu hiệu sẽ ngớt mưa.
Cô vô cùng tuyệt vọng.
Cô thề sẽ không bao giờ tiếp tục ra ngoài chơi với cái tên không đáng tin cậy này nữa.
Hạ Kinh Thiên chống lại hội chứng rối loạn lo âu xã hội của mình, cuối cùng lấy hết lòng dũng cảm quay sang người bên cạnh hỏi mượn điện thoại, sau đó gọi điện thoại cho Hạ Trầm Quang...
"Ba, ba đến đón con đi, con bị mắc kẹt ở vườn bách thú rồi."
Hạ Trầm Quang đang tập bóng, nhịp thở dồn dập: "Không phải cậu đi cùng Lâm Chiếu Dã sao?"
"Tên kia à... Cậu ta chạy mất dạng rồi, còn cầm hết cả điện thoại và balo của con chạy đi, bây giờ con không biết phải làm như thế nào nữa."
"Hả, nếu không thì cô bắt xe về đi, về đến cổng trường thì tôi trả tiền giúp cậu."
"Thế cũng được."
Trông thấy trời cũng bắt đầu mưa nhỏ hơn một chút, Hạ Kinh Thiên muốn nhân lúc này nhanh chóng chạy ra ngoài, nói không chừng có thể chạy đến trạm xe buýt để bắt xe.
Cô không quan tâm đến cơn mưa nữa, chạy nhanh vào trong màn mưa.
Mặc dù bây giờ mưa đã nhỏ hơn lúc nãy nhưng mới một khoảng thời gian ngắn đã khiến quần áo cô ướt nước mưa.
Hạ Kinh Thiền chạy tiếp cũng không được mà chạy về cũng không xong chỉ biết đứng im tại chỗ, quần áo mặc trên người đã ướt sũng nước mưa, tóc cũng dính vào mặt trông hết sức đáng thương, trông cô bây giờ ướt như chuột lột.
Xui xẻo quá.
Dường như cuộc đời cô luôn luôn xui xẻo, giây phút duy nhất bản thân cô cảm thấy may mắn chỉ có hai lần cô có thể nhớ ra, một lần là Hạ Trầm Quang nhận cô về nhà, bảo cô gọi ông ấy là ba.
Một lần khác chính là ngày xuyên không về quá khứ, quản lý quấy rối cô ở đài truyền bị giám đốc đài truyền hình phát hiện rồi đuổi việc, cô đã trả thù được.
Bước chân của Hạ Kinh Thiên dần chậm lại, cô đi bộ trong mưa.
Dù sao ướt cũng đã ướt rồi, cũng không cần tiếp tục cuống cuồng chạy làm gì cả, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời tối tăm, đôi mắt bị nước mưa rơi vào cay rát đến nỗi gần như không mở ra nổi.
Đúng lúc này, bầu trời màu xám bỗng nhiên biến thành màu đen, đó là một cái ô lớn màu đen, cái ô che kín người cô, nước mưa xuôi theo tán ô rơi tí tách xuống đất, cảnh tượng bây giờ giống hệt trận mưa to trong trí nhớ cô.
Hạ Kinh Thiền giật mình quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn lạnh lùng của Hứa Thanh Không.
Đôi mắt sâu thăm thẳm của anh nhìn vào cô, trong ánh mắt có vài phần bất đắc dĩ...
"Đã nói hôm nay có mưa rồi mà."