Ánh chiều tà hắt vào cửa sổ, xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng gõ bàn phím lạch cạch vang lên trong phòng.
Hứa Thanh Không ngẩng đầu, thấy cô gái nhỏ thò đầu, xuất hiện ngoài cửa phòng học, mỉm cười với anh.
Anh thả lỏng cảm xúc, nói: "Vào đi."
Thấy trong phòng học không có người khác, Hạ Kinh Thiền mới vào trong: "Thiết bị của viện máy tính các cậu mới thật đấy, còn có máy chiếu to như thế, viện văn học của bọn tôi cái gì cũng cũ, đến cả song sắt cửa sổ bị gỉ."
"Tòa này mới xây năm nay." Hứa Thanh Không thản nhiên nói: "Sau này cậu ít tới đây thôi."
Vừa nghe thế Hạ Kinh Thiền đã hơi chạnh lòng, đang muốn nổi giận nói không tới nữa, anh lại bổ sung thêm: "Nếu không thành cái máy lọc formaldehyde* đấy."
*Một chất gây ô nhiễm không khí.
Trái tim căng thẳng của Hạ Kinh Thiền thả lỏng, cô ngồi cạnh Hứa Thanh Không, cười nói: "Cứ đến đấy, cậu không sợ, tôi sợ gì chứ."
"Đến đợi tôi ăn cơm à?"
"Ừm, tôi mang bánh ngọt tới cho cậu này." Hạ Kinh Thiền lấy chiếc bánh mousse dâu tây mà cô không nỡ ăn ra, đặt lên bàn.
Hứa Thanh Không mở túi, để lộ ra một miếng bánh nhỏ hình tam giác, trên lớp bơ hồng nhạt bao phủ bên ngoài còn điểm thêm một miếng dâu tây đỏ mọng mê người.
Hạ Kinh Thiền đẩy miếng bánh ra trước mặt Hứa Thanh Không: "Mời cậu ăn đấy."
"Cậu không ăn à?"
"Tôi cũng muốn ăn, hai cái thìa này, tôi cố ý mang đến đây chia sẻ với cậu." Hạ Kinh Thiền đưa Hứa Thanh Không một cái thìa nhựa: "Của tiệm Đường Tâm đấy, bánh của tiệm này ngon lắm, hai mươi năm sau, họ bán vẫn rất chạy."
Hứa Thanh Không xúc miếng dâu đưa cô, cô hơi ngại, cô cầm thìa rồi đổi thìa của mình cho anh.
"Cậu vừa đi mua à?"
"Không, Tiêu Ngật tặng, quà xin lỗi." Hạ Kinh Thiền xúc một thìa bơ lớn, cảm thán: "Không nhìn ra cậu ấy lại là một cậu chủ cực kỳ có tiền, cả con phố bên dưới nhà trọ sinh viên kia đều là cửa tiệm nhà cậu ấy."
Nghe thế, Hứa Thanh Không ngẩn ra.
Người khác tặng bánh ngọt cho cô.
Sau đó, khi thìa của cô gái nhỏ đưa tới trước mặt anh, anh đột nhiên chặn tay cô lại, bưng miếng bánh, quay người lại, ăn một mạch hết hơn phân nửa.
"A a a!" Hạ Kinh Thiền thấy ăn như hổ đói, một thoáng cái đã ăn hết sạch cái bánh rồi: "Tôi mới ăn một miếng nhỏ."
Hứa Thanh Không: "Bé quá, không đủ ăn."
"Cậu quá đáng thật đấy! Không phần tôi chút nào! Tôi cố ý mang đến đây chia cho cậu, không phải bảo cậu ăn hết sạch thế!"
Hứa Thanh Không: "Xin lỗi."
"Còn là thiên tài lạnh lùng cơ đấy!" Hạ Kinh Thiền đứng dậy, dẫm một chân lên ghế: "Cậu còn cướp bánh ngọt của tôi, hình tượng của cậu sụp đổ rồi!"
"Đúng là không đủ." Hứa Thanh Không lấy khăn giấy lau miệng, cười nói: "Miếng bánh này ngon quá!"
Trước đây không thấy anh thèm như thế, Hạ Kinh Thiền hơi giận: "Tối nay không ăn tối với cậu nữa, cho cậu khỏi cướp đồ ăn của tôi."
Nói xong cô quay người rời khỏi phòng học, cô có hơi giận thật.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Kinh Thiền không có tiết sớm nên cô ngủ nướng.
Một loạt tiếng gõ cửa đánh thức cô dậy, Tô Mỹ Vân đang trang điểm bên dưới ra mở cửa, tiếng của cô gái phòng bên truyền đến: "Cái này, có người nhờ đưa cho Hạ Kinh Thiền."
"Cái gì thế?"
Tô Mỹ Vân mở túi, nhìn qua, là một chiếc bánh của tiệm Đường Tâm được gói rất tinh xảo.
Cô ấy hít sâu...
"Wow! Có bánh ngọt ăn này!"
Hạ Kinh Thiền thò cái đầu xù như tổ quạ từ trong chăn ra, híp mắt nhìn Tô Mỹ Vân bên dưới, lẩm bẩm: "Cái gì cơ?"
"Có người đưa bữa sáng cho cậu."
Tô Mỹ Vân đặt bánh ngọt bên giường Hạ Kinh Thiền: "Một cái hộp to đùng luôn!"
Hạ Kinh Thiền nhận ra túi của Đường Tâm, cái túi giống hệt túi bánh mousse tối qua, chẳng qua nhìn cái này to hơn cái tối qua nhiều.
Cô ngáp một cái, lười biếng xuống giường, tới bóc vỏ chiếc bánh trên bàn.
Chiếc bánh tròn thoạt nhìn đủ cho bốn người ăn, bên trên được phủ đầy trái cây tươi mê người như dâu tây, dưa lưới, việt quất.
Tô Mỹ Vân đã cầm thìa của cô ấy đi tới, cười hì hì: "Hạ Hạ, người ta cũng chưa ăn sáng."
Lúc này Kiều Kha cũng thò đầu ra khỏi chăn, hô lên: "Phần tớ một miếng với! Người tốt bình an cả đời!"
Hạ Kinh Thiền cắt chia cho bạn cùng phòng ba phần bánh nhỏ rồi mới cầm giấy ghi chép trên hộp.
Trên giấy không có chữ ký, chỉ có một chữ số...
Số 6.
Nhìn con số này, Hạ Kinh Thiền không hiểu ra sao.
Tiết chủ nghĩa xã hội Mác buổi chiều, Hạ Kinh Thiền nhàm chán ngồi gửi tin nhắn cho Hứa Thanh Không: "Sáng nay có người tự nhiên đưa bánh ngọt tới, còn ngại không muốn viết tên. Tôi phàn nàn với bạn cùng phòng, không biết đồ ngốc nào thích thầm tôi, chúc tôi nhiều lộc nữa."
Hứa Thanh Không: ...
Hạ Kinh Thiền: "Lạ thật đấy."
Hứa Thanh Không: "Có khả năng nó là số 9."
Hạ Kinh Thiền: ?
Cô nhíu mày cầm tờ giấy lên, ma xui quỷ khiến thế nào, cô xoay nó lại.
Hạ Kinh Thiền: "Đồ ngốc là tôi."
Hứa Thanh Không: [Mỉm cười]...
Trong nhà ăn ồn ào nhộn nhịp, khói bốc ra từ các lồng hấp mông lung, lúc Hạ Trầm Quang ăn đến cái bánh bao cải thảo thứ ba, Tiêu Ngật đột nhiên ngồi bên cạnh, khoác vai anh ấy: "Đừng giận nữa, bạn Tiểu Hạ đã không giận nữa rồi, tôi cũng mời cô ấy quay về rồi."
"Có xin lỗi tử tế không?"
"Chắc chắn rồi, vô cùng chân thành tha thiết, bạn Tiểu Hạ bị tôi làm cảm động suýt khóc."
Hạ Trầm Quang lườm anh ấy, ngậm ống hút sữa đậu nành rồi uống một ngụm: "Thoạt nhìn cô gái đó rất hào sảng nhưng trong lòng lại có tâm sự, hơn nữa lúc nhỏ cũng trải qua nhiều đau khổ, đội chúng ta chỉ có một mình cô ấy là nữ, nên chăm sóc người ta nhiều hơn mới phải."
"Đúng, đúng, đúng, cậu đúng là chàng trai ấm áp."
"Đồ chó này, cậu lại xỉa xói gì hả." Hạ Trầm Quang túm cổ áo Tiêu Ngật, cánh tay to khỏe kéo anh chàng lại.
Tiêu Ngật cố gắng giãy ra, nhìn anh ấy, cười đầy ẩn ý: "Anh Hạ, nếu cậu thực sự thích cô ấy, tôi giúp cậu theo đuổi nhé, có Tiêu Ngật tôi ở đây, không có cô gái nào là không theo đuổi được."
"Con mẹ cậu!" Hạ Trầm Quang quát lên: "Tôi không có ý đó. Tôi chỉ có tình cha con với cô ấy..."
Lời này hiển nhiên Tiêu Ngật không tin.
Hạ Trầm Quang nghĩ một lát rồi sửa lời: "Là tình anh em sống chết có nhau, thật đấy, tôi thực sự coi cô ấy như em gái, cậu đừng lo chuyện bao đồng!"
"Cậu cứ chém đi." Trong mắt Tiêu Ngật toát ra ý cười cợt nhả, anh ấy đưa cốc sữa đậu lên bên miệng Hạ Trầm Quang: "Cậu nhìn mình xem, sốt ruột đến phát cáu... Đến mức đấy sao."
Hạ Trầm Quang hiểu Tiêu Ngật quá mà, thằng ranh này lắm mưu nhiều mẹo, anh ấy sợ Tiêu Ngật lén làm chuyện gì sau lưng mình: "Cảnh cáo cậu, đừng có làm loạn."
"Được rồi, nghe lời cậu hết." Tiêu Ngật vẫn cười như cũ, núm đồng tiền bên má trái lõm vào.
"Thật đấy." Hạ Trầm Quang vẫn không yên tâm: "Tôi thực sự không có tình cảm với cô ấy, cậu đừng làm bậy."
"Biết rồi, biết rồi, giải thích nhiều thế làm gì."
Hạ Trầm Quang nhíu mày, vẫn chưa thể yên tâm về thằng nhóc này: "Cậu đừng có làm bừa đấy."
"Được rồi mà, haiz, lải nhải càm ràm." Tiêu Ngật bưng đĩa đồ ăn rời đi.
Buổi chiều, lúc huấn luyện, Hạ Kinh Thiền cũng qua đó, lâu lắm rồi không thấy cô, các thành viên vô cùng nhiệt tình tụ lại, còn mang trà sữa thay Tiêu Ngật xin lỗi cô, mong cô đừng giận, đội bóng rổ không muốn mất đi cô.
Tiền Đường Khương chủ động đảm nhận công việc hậu cần mấy ngày nay, để Hạ Kinh Thiền có thể thả lỏng một chút.
Tiêu Ngật từ xa nhìn Hứa Thanh Không ở nửa sân bên kia, Hạ Kinh Thiền với anh đang truyền bóng, úp bóng, nghiễm nhiên thành huấn luyện riêng của anh.
Trong cả đội bóng rổ, chỉ có hai người họ dính lấy nhau trong thời gian dài, nói không có gì mờ ám, chẳng ai tin cả.
Anh ấy quay đầu nhìn Hạ Trầm Quang dưới bảng bóng, một mình Hạ Trầm Quang ngốc nghếch ném bóng, con gái nhà người ta hoàn toàn chẳng thèm liếc mắt nhìn đến.
Chỉ có một mình anh ấy ở đây lo lắng ngu ngốc.
Tiêu Ngật thầm suy nghĩ, bắt buộc phải nghĩ cách giúp anh ấy, cái tác phong độc thân cả vạn năm này, đến kiếp sau cũng chẳng theo đuổi được cô gái mình thích. ...
Buổi chiều, Tiêu Ngật đợi trước cửa phòng học của Hạ Kinh Thiền hai mươi phút, đợi đến tập khi tiết tiếng Hán hiện đại của cô kết thúc.
Thấy cô gái nhỏ buồn ngủ bước ra, ngáp một cái, anh ấy chống tay trên vòng bảo hộ của lan can, cười hỏi: "Ngủ đủ chưa?"
Hạ Kinh Thiền híp mắt, mơ màng lắc đầu: "Tôi mắc căn bệnh tối không ngủ được, ngày ngủ không đủ, tôi phải về thư viện chợp mắt một lát."
"Đừng ngủ nữa, tối nay đi xem phim."
"Không đi." Hạ Kinh Thiền từ chối: "Hôm qua chúng ta mới làm lành, quan hệ còn chưa khôi phục thêm một bước, nhìn thấy cậu, tôi sẽ có cảm giác xấu hổ, lo lắng, tốt nhất là cậu ít lắc lư trước mặt tôi thôi, cẩn thận không tôi đánh cậu đấy."
Nói xong, cô gái nhỏ còn dứ dứ nắm đấm uy hiếp.
Tiêu Ngật thấy dáng vẻ buồn ngủ mà còn hung hăng non nớt của cô, anh ấy không nhịn được bật cười: "Không phải đi với tôi, đội trưởng Hạ nhà tôi hẹn cậu đi xem phim."
Hạ Kinh Thiền tỉnh táo hơn chút: "Ba tôi á?"
"Ừ, không phải cuối tuần sao, ra ngoài thả lỏng chút."
"Không thể nào, đối với ba tôi mà nói, điên cuồng chơi bóng mới là cách thả lỏng tốt nhất, ba tôi mà có thời gian đi xem phim sao?"
"Vậy cậu xem như đi cùng người già neo đơn đi." Tiêu Ngật nói: "Cuộc sống của cậu ấy không thể chỉ có mỗi bóng rổ được, dù sao cũng phải đi giải trí, giao lưu, cậu nói có phải không."
"Cũng có lý, miễn cưỡng đi cùng vậy." Hạ Kinh Thiền nhún vai tỏ vẻ không sao cả: "Để ba tôi chọn bộ nào hay hay đi."
"Được, địa chỉ tối nay tôi gửi cho cậu."...
Bốn giờ chiều, anh ấy lại đến sân bóng rổ, nói với Hạ Trầm Quang: "Này, con gái ngoan của cậu bảo cậu đi xem phim với cô ấy."
Hạ Trầm Quang vừa thay áo bóng rổ xong: "Phim gì?"
"Xem phim gì không quan trọng, quan trọng là bồi dưỡng tình cha con, trò chuyện, tâm sự, quan tâm phiền não trong quá trình trưởng thành và những hoang mang, ưu phiền tuổi trẻ của đứa nhỏ."
Tiêu Ngật đưa hai tấm vé xem phim đã được chuẩn bị từ trước cho Hạ Trầm Quang: "Cậu xem gần đây cô ấy qua lại thân thiết với thiếu niên bất lương nào đó trong đội của chúng ta, cậu phải quản cho kỹ vào."
Hạ Trầm Quang nhíu mày, nhìn "thiếu niên bất lương" ném bách phát bách trúng, lại còn cực kỳ đẹp trai bên mép sân: "Không thể nào, câu lạc bộ chúng ta yêu thương lẫn nhau như người một nhà, hai người đó chỉ có tình anh em đơn thuần thôi."
"Cậu chắc chắn hai người đó chỉ có tình anh em đơn thuần?"
"Hôm qua chính mắt tôi nhìn thấy con nhóc kia lén lút viết hai chữ anh trai phía sau tên Hứa Thanh Không trên quyển vở, đây không phải tình anh em đơn thuần sao?"
"Mẹ kiếp!"
Tiêu Ngật nhìn anh ấy đầy ghét bỏ, sắp kéo không nổi rồi.
Anh ấy nhét vé xem phim vào tay Hạ Trầm Quang, chê bao nói: "Dù sao cô ấy cũng bảo sẽ đợi cậu, cậu không đi thì để cô ấy đợi một mình vậy."
"Được rồi, đi, ai bảo cô ấy gọi tôi một tiếng ba chứ."
Tám giờ tối, Hạ Trầm Quang tắm rửa qua loa, mặc chiếc áo hoodie sạch sẽ rồi ra khỏi ký túc, đi tới phố đi bộ đằng sau trường.
Giữa đường đi qua sân vận động Shell, nhớ tới địa điểm huấn luyện của viện thể dục đám Trần Phi họ là ở sân vận động Shell.
Lúc này sân vận động đèn đuốc sáng trưng, tiếng bóng rổ liên tục vang lên.
"Đã mấy giờ rồi mà còn tập." Hạ Trầm Quang ý thức được nguy cơ, anh ấy lén lút lủi đến cửa sân vận động, lặng lẽ nhìn vào trong.
Trong sân bóng rổ sáng sủa, đám thiếu niên mặc đồng phục màu đen xếp theo hàng ngang, vừa dẫn bóng vừa chạy, miệng không ngừng hô khẩu hiệu, vừa có trật tự, vừa chuyên nghiệp.
So với người ta, câu lạc bộ của Hạ Trầm Quang giống như gánh hát rong vậy.
Quan trọng nhất là câu lạc bộ của anh ấy không có huấn luyện viên bóng rổ chuyên nghiệp mà đội của người ta tính phó huấn luyện viên thôi cũng có mấy người lận.
Đột nhiên cảm giác nguy cơ bùng nổ.
Không được, câu lạc bộ của anh ấy cũng phải học theo người ta, nếu không cuộc thi đấu cuối kỳ sẽ không có phần thắng!
Hạ Trầm Quang lấy điện thoại ra, chụp ảnh tanh tách, chuẩn bị học lỏm xem bình thường rốt cuộc người ta huấn luyện thế nào.
Trong điện thoại, tin nhắn của Hạ Kinh Thiền liên tiếp nhảy ra...
"Người đâu? Người đâu, người đâu, người đâu rồi?"
"Đến rồi đây."
"Trong vòng năm phút phải lập tức có mặt!"
Giục như hò đò...
Hạ Trầm Quang quay đầu, Hứa Thanh Không xách ba lô đi ra khỏi viện máy tính, người cao dong dỏng, khí chất lạnh lùng.
"Này!" Anh ấy lập tức chạy qua: "Hứa Thanh Không, đội trưởng giao cho cậu nhiệm vụ quan trọng, nếu làm tốt sẽ có thưởng lớn."
Hứa Thanh Không tay đút túi quần, mặt lạnh tanh tránh anh ấy: "Không có thời gian."
Hạ Trầm Quang lấy hai vé xem phim trong túi ra: "Bây giờ tôi có chút việc, cậu có thể trông con giúp tôi không?"
Thiếu niên dừng chân lại.