Đầu tháng sáu, thời điểm kết thúc học kỳ đang đến gần, các cuộc tranh tài giữa các câu lạc bộ và đội tuyển của trường cũng sắp mở màn.
Hạ Trầm Quang thi đấu vòng tròn một lượt, kiểm tra trình độ của từng thành viên trong đội.
Với năng lực thể chất đáng sợ của mình, cho dù có đấu một lượt với tất cả mọi người, anh ấy cũng không có vẻ gì là mệt mỏi.
Đến lượt Hứa Thanh Không lại xảy ra vấn đề.
Chàng trai mặc một chiếc áo bóng rổ màu đỏ rộng rãi, vai rộng eo thon, đường cong lưu loát, thân hình cân đối hoàn hảo.
Anh bước tới chỗ Hạ Trầm Quang, mặt không biểu cảm nhìn anh ấy.
Mặc dù Hạ Trầm Quang không thích anh chàng lạnh lùng này nhưng... Quả thực anh chơi bóng rổ rất hay, hơn nữa còn siêng năng chăm chỉ. Có mấy lần tập luyện xong, tất cả mọi người đều rời đi, anh là người duy nhất còn ở lại trong sân bóng luyện tập ném bóng vào rổ.
"Ê nhóc, cậu đã vào đội bóng được mấy tuần rồi, để tôi thử xem cậu thế nào."
Dứt lời, Hạ Trầm Quang tiến lên cướp bóng, không ngờ Hứa Thanh Không lại thực hiện một động tác giả nhanh nhẹn, dễ dàng di chuyển tránh được anh ấy.
"Được đấy."
Hạ Trầm Quang hưng phấn hơn hẳn, bước tới đối đầu với Hứa Thanh Không.
Không ngờ lại không đề phòng được động tác xuất sắc của anh, chỉ trong chớp mắt, Hứa Thanh Không đã giơ tay lên rổ, dễ dàng úp bóng vào rổ.
Hạ Trầm Quang định thực hiện một cú bắt bóng bật bảng nhưng bị anh chặn lại, Hứa Thanh Không xoay người một cái thực hiện cú nhảy ném bóng điêu luyện, vững vàng tiếp đất.
Lại vào.
Trước sau chỉ chưa đầy hai mươi giây, anh đã vào rổ hai quả dưới sự phòng thủ của Hạ Trầm Quang!
Hạ Trầm Quang thở hổn hển, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin.
Đến giờ mới... Được bao lâu đâu!
Chàng trai tóc đen trước mặt đã hoàn toàn khác với lúc mới vào đội!
Lúc phỏng vấn, Hạ Trầm Quang đã đấu thử với anh một trận. Khi đó, anh ấy còn có thể dựa vào kinh nghiệm dày dặn của mình đè bẹp anh về mọi mặt.
Nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi hơn mười ngày, Hứa Thanh Không đã trưởng thành với tốc độ kinh người.
Bây giờ Hạ Trầm Quang muốn thắng anh cũng hơi khó.
Hạ Trầm Quang đứng từ xa liếc nhìn chàng trai cao lớn đang đứng dưới tấm bảng bóng rổ.
Nơi đó giống như lãnh thổ riêng của anh, không ai dám xâm phạm.
Từ khi biết đi, Hạ Trầm Quang đã chơi bóng rổ.
Sau bao nhiêu năm thức khuya dậy sớm nỗ lực luyện tập chăm chỉ, Hạ Trầm Quang mới có thực lực gần như có thể cạnh tranh và giành chiến thắng trước các sinh viên thể thao bóng rổ chuyên nghiệp như ngày hôm nay.
Mười mấy năm khổ luyện nhưng lại không cản nổi Hứa Thanh Không, một lính mới có thể gọi là thiên tài mới huấn luyện mười mấy ngày, làm sao Hạ Trầm Quang có thể cam lòng.
Anh ấy bị khơi dậy ý chí chiến đấu, nổi giận gầm lên: "Chơi lại!"...
Hạ Kinh Thiền đang bận rộn ở cửa hàng mỹ phẩm, kể từ khi cô đến cửa hàng này, việc kinh doanh trở nên phát đạt hơn hẳn.
Đặc biệt là sau khi phong cách trang điểm người đẹp trong trẻo lạnh lùng của Hứa Thanh Không hot ở trường, các đàn chị đàn em đến nhờ Hạ Kinh Thiền trang điểm... nườm nượp không ngớt.
Tính cách Hạ Kinh Thiền rất tốt, thân thiện dễ gần, cô lại rất thích cười, cười lên rạng rỡ như một mặt trời nhỏ.
Không chỉ các bạn nam thích cô mà các bạn nữ lại càng thích cô, sau khi vào cửa hàng lập tức thân thiết gọi cô là Hạ Hạ, nói chuyện phiếm với cô, hỏi cô những mẹo khi trang điểm.
Tính cách Hạ Kinh Thiền rất hướng nội, khi đối mặt với người lạ sẽ vô cùng nhút nhát mất tự nhiên, đại đa số thời điểm, một nhóm nữ sinh đang chuyện trò ríu rít, cô chỉ đứng cạnh nhìn và phụ họa mấy câu.
Bây giờ đột nhiên trở thành nhân vật chính, bị một đám con gái vây quanh, Hạ Kinh Thiền hơi bất an.
Cô không quen việc bản thân trở thành tâm điểm, trung tâm của mọi ánh nhìn.
Nhưng bây giờ, tất cả những thứ đó đang dần thay đổi.
Bận rộn công việc xong, xế chiều cô ra sân bóng rổ thì thấy các bạn nam không tập luyện mà tụ tập ở rìa sân bóng gào thét cổ vũ.
Hạ Kinh Thiền mới biết Hạ Trầm Quang và Hứa Thanh Không đã đấu với nhau hai tiếng rồi.
Hai người đều đã tới giới hạn về tinh thần và thể lực, điểm số cũng đuổi sát nhau, chỉ chênh lệch hai ba điểm.
Lồng ngực Hạ Trầm Quang phập phồng kịch liệt, há to miệng thở dốc, trong mắt hiện lên vẻ không cam lòng.
Hạ Kinh Thiền chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt như vậy trên gương mặt của ba mình, ít nhất là kể từ khi cô sống lại.
Bởi vì bất kể là đấu với đồng đội hay lúc gặp thành viên của đội tuyển chuyên của trường tới khiêu khích, Hạ Trầm Quang đều có thể thoải mái ứng phó, đánh gục đối thủ bằng ưu thế thể chất mạnh mẽ của mình.
Đối mặt Hứa Thanh Không, anh ấy lại cảm thấy phải cố hết sức.
Các bạn nam ở xung quanh nhìn Hứa Thanh Không không chớp mắt, không dám tin anh lại có thể đấu với Hạ Trầm Quang lâu như vậy.
Tốc độ tiến bộ này quá kinh khủng!
Hạ Trầm Quang được gọi là quái vật thể chất, cho dù sức chịu đựng của anh ấy đã đạt giới hạn, anh ấy vẫn luôn có thể mở rộng giới hạn đó đến vô hạn.
Thể chất của Hứa Thanh Không so ra vẫn kém quái vật thể chất một chút nhưng tỷ lệ ném trúng rổ của anh cao hơn Hạ Trầm Quang rất nhiều, cho nên hai người ngang tài ngang sức, tỷ số vẫn luôn sát sao.
Cuối cùng, Hạ Trầm Quang suýt soát đánh bại Hứa Thanh Không với hai điểm cách biệt.
Hứa Thanh Không dùng khăn lau mồ hôi trên mặt, áo bóng rổ màu đen ướt đẫm, ngay cả mấy sợi tóc ngắn trên trán cũng như ướt như vừa gội đầu.
Khi đi ngang qua Hạ Kinh Thiền, cô lấy một chai nước suối từ trong túi hậu cần ra ném tới: "Hứa Thanh Không, đỉnh quá!"
Hứa Thanh Không đưa tay đón lấy, mở nắp uống một hớp, những giọt nước men theo đường cong duyên dáng ở cổ của anh, trượt xuống qua hầu kết.
"Bây giờ tôi hiểu những gì cậu nói rồi."
Nhịp tim của Hạ Trầm Quang có thể nhanh chóng trở về dưới 60, vì vậy những lúc đạt tới giới hạn, thể lực của anh ấy cũng có thể hồi phục lại một cách nhanh chóng...
Các thành viên trong đội reo hò, bước tới xoa đầu Hạ Trầm Quang...
"Không hổ là đội trưởng."
"Lợi hại."
"Trận đấu vừa rồi quá đặc sắc!"
Hạ Trầm Quang hoàn toàn không có cảm giác vui vẻ khi thắng cuộc, anh ấy nhìn bóng lưng Hứa Thanh Không rời đi, không khỏi siết chặt nắm đấm.
Hôm nay nhờ sức chịu đựng và thể lực của mình, anh ấy mới có thể suýt soát giành chiến thắng trong trận đấu một với một này nhưng nếu như ở trong một trận thi đấu thực sự, nếu Hứa Thanh Không là đối thủ của anh ấy.
Khó có phần thắng. ...
Sau khi Từ Văn Dương gia nhập đội, anh ta im lặng được mấy ngày nhưng Hạ Kinh Thiền biết anh ta vào đội chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt, cho nên cô vẫn luôn đề phòng anh ta.
Đúng như dự đoán, chưa đến hai ngày đã xảy ra chuyện.
Trong giờ học, Hạ Kinh Thiền nhận được tin nhắn từ Tiền Đường Khương, nói rằng Từ Văn Dương xích mích với người khác ở sân bóng rổ, còn ra tay đánh người.
Vào thời điểm quan trọng sắp diễn ra giải đấu, Từ Văn Dương lại đánh nhau, đây chẳng phải rõ ràng là muốn câu lạc bộ của Hạ Trầm Quang mất tư cách tham gia giải đấu bóng rổ hay sao?
Rất nhiều người tụ tập trong sân bóng, có hai giáo viên và trưởng khoa giáo dục thể chất đến.
Từ Văn Dương không bị thương nhưng bạn nam bị anh ta đánh thì mặt mũi bầm dập, đáng thương, đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi, tức giận nhìn anh ta.
"Có chuyện gì thế?"
Nhìn thấy Hạ Trầm Quang đi vào, Từ Văn Dương như tìm được chỗ dựa, hét lên: "Đội trưởng, cuối cùng cậu cũng đến rồi! Cậu xem, tôi bị đánh!"
Anh ta giơ khuỷu tay ra, Hạ Trầm Quang nhìn vết trầy da nhỏ trên khuỷu tay anh ta.
Chỉ bị thương nhẹ như thế mà còn không biết xấu hổ khoe ra?
Bạn nam bị đánh đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi nhìn cũng không có vẻ gì là quá nghiêm trọng, chỉ là khóe miệng bị bầm tím.
Nhưng nếu chuyện này kinh động đến mấy thầy trong khoa giáo dục thể chất thì sẽ rất rắc rối.
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
"Là tên nhóc này chiếm sân bóng rổ của câu lạc bộ chúng ta!" Từ Văn Dương bày ra vẻ kẻ ác tố cáo trước, chỉ vào bạn nam kia nói: "Tôi đã nói với cậu ta là đội chúng ta cần tập luyện nhưng tên nhóc này không những không nghe, còn nói câu lạc bộ chúng ta là cái thá gì, tôi thực sự không nhịn được nên mới..."
Bạn nam kia cũng rất oan ức: "Ai quy định sân bóng rổ là của câu lạc bộ mấy người! Người khác không được chơi à?"
"Tôi đã nói rồi, muốn chơi thì vào sân thể dục mà chơi."
"Trời nóng như vậy, sao mấy người không vào sân thể dục mà chơi!"
"Thằng chó này, mày còn lảm nhảm nữa, chưa ăn đấm đủ đúng không?"
Từ Văn Dương nói xong lại định lao tới thì bị Hạ Trầm Quang kéo lại.
Nhìn thấy tình hình hai bên căng thẳng, còn định đánh nhau, cơn giận của thầy Trần trưởng khoa lên đến đỉnh điểm: "Hạ Trầm Quang! Cậu quản lý câu lạc bộ như thế đấy à! Đánh nhau tranh sân bóng, thói đâu ra mà tệ hại như vậy, tôi cũng không dám để các cậu đại diện cho trường ta ra ngoài tranh giải!"
"Đúng vậy, mấy người quá ngang ngược." Bạn nam bị đánh thấy thầy giáo bênh minh, cảm giác ấm ức lập tức ùa đến: "Nói thật, câu lạc bộ mấy người chơi tệ như vậy, còn không bằng đầu ngón chân của đội tuyển trường, tốt nhất là giải tán đi, giữ lại cũng lãng phí tài nguyên."
Những lời này đâm thẳng vào chỗ đau của Hạ Trầm Quang, mặt anh ấy tối sầm lại nhưng nhịn xuống không thể hiện ra.
Mấy bạn nam khác ở xung quanh cũng ồn ào nói...
"Đúng vậy, có đội tuyển rồi thì cần gì câu lạc bộ bóng rổ nữa?"
"Còn ngang ngược như vậy, mấy người tập luyện còn đuổi người khác đi, đúng là có bệnh."
"Giải tán đi, giữ lại mất mặt!"...
Từ Văn Dương chỉnh lại cặp kính gọng vàng, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, chỉ vào bạn nam bị thương kia chửi như tát nước: "Chuyện của câu lạc bộ chúng tôi không cần người khác chỉ chỏ, đánh cậu thì sao, cậu chờ đấy, sau này ông đây gặp cậu lần nào sẽ đánh cậu lần đó!"
"Hạ Trầm Quang!"
Thầy Trần trưởng khoa hoàn toàn tức giận: "Câu lạc bộ của các cậu có tác phong côn đồ kiểu gì vậy! Như thế này mà các cậu còn muốn tham gia giải bóng rổ sinh viên, cử các cậu ra ngoài cũng mất hết thể diện! Xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi cũng sẽ phạt luôn đội trưởng là cậu!"
Hạ Kinh Thiền bỗng nhiên mở miệng nói: "Thầy, đánh nhau là hành vi cá nhân của Từ Văn Dương, cậu ta nên tự chịu trách nhiệm tương ứng. Chuyện này không liên quan gì đến câu lạc bộ, cũng không liên quan gì đến Hạ Trầm Quang, không thể để những người khác trong câu lạc bộ phải chịu trách nhiệm vì cậu ta."
Từ Văn Dương nghe vậy, vội vàng nói: "Tôi là người của câu lạc bộ, tôi cũng là đại diện cho câu lạc bộ! Sao bây giờ lại bắt một mình tôi gánh chịu trách nhiệm!"
Hạ Kinh Thiền bình tĩnh nói: "Nếu cậu đã biết mình là đại diện cho câu lạc bộ thì tại sao lại còn ra tay đánh người, cậu cố ý à?"
Đối mặt với chất vấn, Từ Văn Dương im lặng vài giây rồi giải thích: "Chỉ vì muốn câu lạc bộ có sân để luyện tập nên tôi mới xảy ra mâu thuẫn thôi mà."
Hạ Kinh Thiền lười đối chất với anh ta, quay sang thầy Trần trưởng khoa giáo dục thể chất: "Thầy Trần, em có thể chứng minh Hạ Trầm Quang thực sự đã nhắc rất nhiều lần là nếu trong sân bóng rổ có nhiều người, đội chúng ta sẽ tới sân thể dục luyện tập, nếu sân thể dục cũng có người thì sẽ tự đi tìm một nơi vắng vẻ tập rê bóng và chuyền bóng, tuyệt đối nghiêm cấm hành vi các thành viên trong đội dùng danh nghĩa câu lạc bộ đi cướp sân bóng."
"A, chuyện này, chuyện này tôi cũng có thể chứng minh!" Tiền Đường Khương vội vàng giơ tay: "Anh Hạ từng nói mấy câu này."
"Tôi cũng chứng minh." Tiêu Ngật cũng giơ tay.
"Tôi cũng có thể chứng minh."
"Đúng vậy, chuyện hôm nay tuyệt đối là hành vi cá nhân của Từ Văn Dương!"
"Mặc dù đội bóng chơi dở thật nhưng anh Hạ là một đội trưởng tốt."
Mấy giáo viên khoa giáo dục thể chất không phải là người không phân rõ phải trái, nghe các thành viên trong đội đều nói vậy, quay sang nhìn Từ Văn Dương với ánh mắt nghi hoặc...
"Đội trưởng của các cậu từng nói câu này không? Nói rồi cậu còn ra tay đánh nhau với người ta?"
"Em... Em không biết! Dù sao em cũng chưa từng nghe nói đến, em mới gia nhập đội bóng rổ gần đây."
"Nghiêm túc mà nói, Từ Văn Dương hoàn toàn không phải là thành viên chính thức của câu lạc bộ bọn em." Hạ Kinh Thiền nói với thầy Trần trưởng khoa.
"Tại sao tôi lại không phải!"
"Tên của cậu không có trong danh sách báo lên Ủy ban Đoàn Thanh niên, không tin thì cậu đi xem đi."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Từ Văn Dương cũng tối sầm.
Danh sách chính thức của các câu lạc bộ được báo cho bên hậu cần từ hai hôm trước, dùng để làm thống kê cộng điểm cho các thành viên câu lạc bộ.
Rõ ràng lúc báo cáo danh sách, Hạ Kinh Thiền đã động tay động chân, trong danh sách hoàn toàn không có tên anh ta!
Náo loạn một hồi lâu, anh ta vẫn còn là một "thành viên tạm thời".
"Thầy, Từ Văn Dương không phải thành viên chính thức của câu lạc bộ, cho nên việc cậu ta đánh nhau làm tổn thương người khác hoàn toàn là hành vi cá nhân của cậu ta, việc bồi thường cũng nên do một mình cậu ta gánh chịu." Hạ Kinh Thiền nói với thầy Trần trưởng khoa.
Thầy Trần liếc nhìn Hạ Trầm Quang, Hạ Trầm Quang cũng không có ý kiến phản đối.
Ông ấy quay sang Từ Văn Dương: "Nếu cậu không có tên trong danh sách thành viên chính thức của câu lạc bộ thì chuyện này không liên quan gì đến đội bóng rổ. Cậu đến văn phòng khoa giáo dục thể chất một chuyến, gọi cố vấn của cậu tới luôn, xem chuyện này xử lý thế nào."
Từ Văn Dương đột nhiên hoảng sợ: "Không, thầy, chuyện này... Em sẽ bị xử phạt ạ?"
Thầy giáo nghiêm nghị nói: "Lúc ra tay đánh người sao cậu không nghĩ đến chuyện có bị xử phạt hay không?"
"Em..." Từ Văn Dương vội vàng quay sang Hạ Trầm Quang: "Anh Hạ, sao cậu không bảo vệ tôi, đừng quên chúng ta lớn lên cùng nhau! Chúng ta từng hứa sẽ cùng nhau chơi bóng rổ!"
Ban đầu Hạ Trầm Quang hơi do dự nhưng nhìn quả bóng rổ trong tay và các thành viên trong đội thưa thớt phía sau, anh ấy lạnh lùng nói: "Từ lúc cậu nhờ Lưu Tư Thao Uỷ ban của Đoàn Thanh niên giúp đỡ, cậu đã không còn là anh em của tôi nữa. Đúng là khi còn nhỏ chúng ta đã hứa sẽ chơi bóng rổ với nhau nhưng người phản bội bóng rổ trước là cậu, bây giờ còn nhắc đến tình anh em cái gì."
Vẻ mặt van xin đáng thương của Từ Văn Dương thay đổi trong một giây, nhanh như màn đổi mặt trong kịch hát Tứ Xuyên, anh ta lạnh lùng nhìn Hạ Trầm Quang, đuôi mắt run lên: "Được lắm, cậu không bảo vệ tôi, cậu cứ chờ đấy cho tôi, Hạ Trầm Quang."
Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói, quay người bước ra khỏi nhà thi đấu.
Trò cười đến đây kết thúc, Hạ Trầm Quang vỗ tay, sắp xếp cho các thành viên trong đội tiếp tục huấn luyện.
Hạ Kinh Thiền thở phào nhẹ nhõm, rất sợ Hạ Trầm Quang bộc phát "trái tim thánh phụ", dùng an nguy của đội bóng để bảo vệ "người anh em" Từ Văn Dương của mình.
May mắn thay là không.
Nhưng nhìn bóng lưng Từ Văn Dương rời đi, Hạ Kinh Thiền cau mày, luôn cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.
Động thái hôm nay của Từ Văn Dương cho thấy rõ ràng là anh ta đang cố ý tính kế hại Hạ Trầm Quang.
Chẳng lẽ thật sự chỉ là vì mấy thù oán cá nhân, chỉ vì ghét hoặc ghen tị với anh ấy mà không sợ mình bị phạt?
Chuyện không đơn giản như vậy. ...
Từ Văn Dương bước ra khỏi văn phòng khoa giáo dục thể chất, ủ rũ cúi đầu, bị cảnh cáo nặng, còn phải bồi thường cho người ta.
Cách đó không xa có một tay mặc áo sơ mi đang đứng dưới gốc cây chờ anh ta.
Tay này không cao, thân hình hơi gầy, nhìn qua có vẻ nhã nhặn lịch sự nhưng khi Từ Văn Dương vừa nhìn thấy người này, trên mặt lại hiện lên vẻ chột dạ và sợ hãi, ngập ngừng đi tới trước mặt cậu ta.
"Anh Hạ, tôi, tôi xin lỗi, lần này tôi thật sự..."
Hạ An Du cũng lười nói nhảm với anh ta, đi thẳng vào vấn đề: "Anh giỏi thật đấy."
Đừng nhìn Hạ An Du có vẻ lịch sự ôn hòa, lời cậu ta nói ra khiến người ta cực kỳ khiếp sợ: "Anh tự chùi đít cho mình cũng không sạch, còn bắt tôi tới bảo vệ anh, anh ngu xuẩn như vậy làm sao có thể làm việc cho tôi?"
"Anh Hạ, tôi đã sắp thành công rồi, ai ngờ giữa chừng xuất hiện một tên Trình Giảo Kim. Không, không chỉ lần này, lần trước cũng vậy, mắt thấy sắp cướp được tờ đơn đăng ký tham gia giải đấu của Hạ Trầm Quang, ai ngờ con bé kia cứ như biết trước..."
Anh ta còn chưa nói xong, Hạ An Du đã đi tới, đưa tay bóp cổ anh ta, bóp đến mức anh ta không thở nổi...
"Ông đây bảo anh phá chuyện tham gia giải đấu của anh ta? Anh có bị ngu không, anh ta không tham gia giải đấu để quay về tranh giành gia sản với tôi à?"
"Tôi... Tôi cứ nghĩ..."
Từ Văn Dương vùng ra khỏi tay Hạ An Du, cúi người như con tôm, ho khan kịch liệt, hai má cũng đỏ bừng lên: "Cậu nói là nhờ tôi tìm cách phế bỏ cậu ta, không phải cậu ta thích chơi bóng rổ, còn mơ tưởng trở thành quán quân thế giới sao? Tôi cứ nghĩ chỉ cần cậu ta không thể tham gia giải đấu..."
"Rốt cuộc anh có biết phế bỏ một người như thế nào không?"
Hạ An Du bẻ tay Từ Văn Dương ra sau lưng, khiến anh ta đau đến mức gào khóc kêu lên: "Anh Hạ, anh Hạ, đau quá! Đau! Cậu nhẹ tay một chút!"
Hạ An Du kéo anh ta lại gần, nói vào tai anh ta, dùng giọng nói chỉ có anh ta nghe thấy, nhẹ nhàng nhưng ác liệt nói: "Phế bỏ là ý trên mặt chữ, khiến anh ta trở nên tàn phế, hoặc là khiến anh ta thân bại danh liệt, anh tự chọn đi."
"A, chuyện này, chuyện này... Tôi không dám làm việc phạm pháp đâu, tôi... Tôi..."
"Yên tâm, anh ta là vận động viên nên không tránh khỏi va chạm, nếu ra tay tinh vi một chút thì sẽ không ai biết đâu. Chỉ cần không phải chịu trách nhiệm hình sự thì tôi có thể bảo kê anh."
"Chuyện này khó lắm."
"Vậy anh cũng có thể chọn cái sau."
Nói xong lời này, Hạ An Du hung bạo ném anh ta ra: "Tiền đồ nửa đời sau của anh ở ngay trên người anh ta, có thể nắm bắt được hay không còn phải xem bản lĩnh của chính anh."
Nói xong cậu ta quay người rời đi.
Từ Văn Dương nhìn bóng dáng Hạ An Du đi xa, càng lúc càng xa dưới ánh chiều tà, xoa xoa cổ tay mình, chân mày nhíu chặt.
Thân bại danh liệt...
Phải làm thế nào đây?