- Công tử, mấy năm trước tôi vừa thăng lên Thánh Giai đỉnh cao, nhưng nếu có thể đi vào trong Hoang Nguyệt cổ Tỉnh tu luyện để một ngày nào đó lĩnh ngộ ra được cánh cửa tiến lên Thần Cảnh thì dĩ nhiên là cầu còn không được đó. Chỉ là, dựa vào những bảo bối mà tôi có có thì e là khó có thể rơi vào mắt của An Dật Sơn, muốn có được cơ hội tu luyện cũng chỉ là hy vọng xa vời.
An Hoa cười đau khổ nói.
- Bảo bối dâng lên không phải là vấn đề, ta có thể giúp ngươi chút ít.
Thạch Mục vừa cười vừa nói.
- Công tử, người nói thật chứ?
An Hoa vô cùng ngạc nhiên, đang đi thì dừng lại một bước quay đầu nhìn Thạch Mục vui mừng hỏi.
- Đương nhiên là thật, chỉ là ta có một điều kiện, không biết ngươi có đồng ý hay không?
Thạch Mục cũng dừng lại, hỏi.
- Công tử, mời nói.
An Hoa sắc mặt nghiêm túc nói.
- Nếu như ta đưa cho ngươi bảo bối giúp ngươi đạt được chiến thắng, ngươi xem có thể dẫn ta cùng vào trong Hoang Nguyệt Cổ Tỉnh được không?
Thạch Mục hỏi.
An Hoa nghe xong hơi nhíu mày lại, trầm ngâm xuống, hình như là đang suy nghĩ tính khả thi của chuyện này.
- Việc người ngoại tộc đi vào trong Hoang Nguyệt Cổ Tỉnh cũng không phải không có tiền lệ, nghĩ đến tôi có thể mang đến lễ vật khiến cho An Dật Sơn vừa ý đến lúc đó dẫn theo công tử cùng vào trong Hoang Nguyệt Cổ Tỉnh cũng không hẳn là không thể.
An Hoa trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi nói.
- Được, vậy thì một lời đã định đó.
Thạch Mục cười nói.
- Vậy An Hoa tại đây xin hành lễ cảm ơn công tử trước.
An Hoa hướng tới Thạch Mục hành lễ, vui mừng nói.
Hai người vừa đi vừa bàn luận, không lâu sau đã đến nơi tổ trạch của An Hoa, đó là một khuôn viên có quy mô khá rộng lớn do mấy chục tòa điện các tạo thành, chỉ là bên trong đó lá rụng đầy sân. Bối cảnh tuy đã xưa cũ nhưng vẫn có thể thấy được vẻ hưng thịnh của năm xưa.
Đi vào trong khuôn viên, Thạch Mục liền cảm thấy vô cùng thanh tịnh, rất ít tiếng người, đi vào trong hồi lâu sau mới thấy lẻ tẻ vài tên người hầu.
- Sau khi phụ thân rời đi, tôi luôn muốn tìm về tín vật của tộc trưởng, cũng không có lòng nào để quản lý chuyện trong nhà nên bây giờ mới có dáng vẻ hoang tàn như vậy, để công tử chê cười rồi.
An Hoa cười cay đắng nói.
Thạch Mục cười, lắc lắc đầu, trong lòng có chút cảm khái, không nói gì.
Tiếp sau An Hoa dẫn Thạch Mục đến trước một tòa lầu các, nói với Thạch Mục:
- Ở đây đã sắp xếp người quét dọn rồi, công tử người tạm thời ở lại đây nhé.
- Được.
Thạch Mục gật đầu, cười nói.
Sau khi An Hoa rời đi, Thạch Mục đi vào trong lầu các tìm được một cái giường liền bắt đầu ngồi xuống. Vừa ngồi xuống đã nửa ngày trôi qua, làm cho Thái Nhi cảm thấy nhàm chán, cứ bay lên bay xuống trong lầu các.
Đêm xuống.
Thạch Mục ngồi khoanh chân trên giường, hai mắt bất ngờ mở ra, trong mắt hào quang sáng chói, tinh thần rất mạnh mẽ.
Thái Nhi thấy vậy vội vàng "lạp lạp" hạ cánh đậu trên vai Thạch Mục.
- Thạch đầu, ngươi sao vậy? Ngươi lại muốn hành động rồi?
Thái Nhi hỏi.
- Hiện nay manh mối mà chúng ta có được thật sự quá ít, nếu không chủ động một chút thì chỉ sợ sau này sẽ càng trở nên bị động hơn.
Thạch Mục thong dong nói.
- Khà khà, ta biết ngay mà, tối nay chắc chắn là không nhàn rỗi đó.
Thái Nhi vừa cười vừa nói.
- Được rồi, đừng nhảm nhí nữa, chúng ta đi thôi.
Thạch Mục nói.
Nói xong, một người một chim liền bay ra khỏi lầu các, động tác mau lẹ lần mò vào trong Viêm Hổ Tộc.
Trên người Thạch Mục đã sớm được bao quanh bởi một tầng thủy mạc, bao phủ hắn và Thái Nhi vào bên trong, phong bế lại khí tức.
Dưới sự che chở của màn đêm, Thạch Mục dựa vào con đường mà ban ngày mình đã đi qua, đi ngược lại tìm, không lâu sau đã đến được nơi định cư của Viêm Hổ Tộc.
Thạch Mục vừa đi tới bên ngoài rìa liền nhìn thấy một đội thủ vệ của Viêm Hổ Tộc, tay cầm vũ khí đang đi tuần tra ở bên ngoài.
Thạch Mục đang đúng lúc định đuổi theo lên để lặng lẽ chặn lại một người thì thấy cách xa đội thủ vệ có một người đang đuổi tới, hiển nhiên là một thủ vệ bị rơi lại phía sau.
- Chính là ngươi rồi.
Thạch Mục bé giọng nói, cả người lặng lẽ ẩn vào trong bóng tối.
Tên lính gác kia đang chạy trốn về phía trước bỗng nhìn thấy trước mắt một bóng đen lóe lên, hắn còn chưa kịp phản ứng gì thì liền cảm thấy một màn sương đen bao trùm đầu óc hắn, thần trí của hắn cũng ngay lập tức lâm vào tình trạng mù mờ không biết gì.
Xuất hiện phía trước tên lính chính là thân ngoại hóa thân của Thạch Mục.
Tên lính gác này công lực chẳng qua chỉ ở mức Thiên Vị sơ kỳ, hoàn toàn không thể kháng lại Mê Hồn Thôi Miên bí thuật của Thạch Mục.
- Nói cho ta biết, ngươi hoặc trong những người mà ngươi quen biết có người nào cấu kết với Thiên Đình?
Thạch Mục thân lóe sáng liền tới trước tên lính gác hỏi.
- Không có...không quen biết...
Tên thủ vệ ánh mắt ngẩn ngơ, lắp bắp nói.
Thạch Mục vốn không hy vọng nhiều, câu trả lời của tên lính gác cũng không có gì là ngạc nhiên.
- Trong số những người mà ngươi tiếp xúc qua, có người nào có hành vi bí ẩn hoặc quái dị không?
Thạch Mục hỏi tiếp.
- An Lực...hắn dạo gần đây, gần đây luôn thích đi về...phía tây của tộc địa...
Tên thủ vệ bất tri bất giác nói tiếp.
Thạch Mục nghe vậy, liền cảm thấy hứng thú, hỏi tiếp:
- Hắn đi đến đó làm gì?
- Ở đó...có nhiều người ở góa...
Tên lính gác lẩm bẩm nói.
Thạch Mục nghe xong, trong chốc lát không biết nói gì nữa.
- Thạch đầu, trên người tên này xem ra không có được bao nhiêu tin tức gì có ích.
Thái Nhi nói.
- Không sao, chúng ta tiếp tục đi tìm người khác xem xem.
Thạch Mục gật đầu nói.
Sau khi xóa đi đoạn ký ức của tên lính gác xong, Thạch Mục lại dẫn theo Thái Nhi hóa thân, ẩn vào trong bóng tối.
Nguyên cả một đêm, Thạch Mục dùng thuật Thôi Miên dò xét cả hơn trăm người trong Viêm Hổ nội tộc nhưng kết quả lại không thu hoạch được gì.