Ầm ầm!
Ánh sáng màu trắng trên Huyền Giới Chi Môn lần nữa nhoáng lên, một đạo bạch sắc Lôi Điện như trường long vậy, không thuận ý buông tha, phóng ra truy kích, lấy tốc độ bất khả tư nghị, đánh vào người Địch Ngạn
Hộ thể quang mạc của Địch Ngạn tiêu tán như giấy mỏng, thân thể bị lôi quang chôn vùi, vỡ toạt, biến thành bụi bay.
Hết thảy mọi động tác đều mau lẹ nhịp nhàng, vài tên Thần cảnh liền bỏ mình tại chỗ, không ít người chỉ cảm thấy hư không trước Huyền Môn chấn động một trận mãnh liệt, sau đó Địch Ngạn bị chôn vùi, nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi và không cam lòng của hắn.
Mọi người hít ngược một hơi khí lạnh, đưa mắt nhìn nhau, yên lặng như tờ.
- "Huyền Giới Chi Môn không phải là nơi mỗi người đều có thể đi vào, bạch sắc Lôi Điện là thượng giới thuế phàm thần lôi, chi bằng trải qua thử thách thần lôi, thuế đi phàm thể, mới có thể đi vào thượng giới. Nhìn uy lực của thần lôi, thực lực của Thần cảnh hậu kỳ, chỉ sợ cũng chỉ có ba thành nắm chắc thông qua.
Lật Thăng chợt lên tiếng, nói.
Mọi người nghe vậy, mặt biến sắc.
Những kẻ tâm tồn tưởng niệm, thời khắc này toàn bộ bình tĩnh lại, bỏ ý nghĩ đi vào Huyền Giới Chi Môn.
Thượng giới mặc dù tốt, nhưng hiển nhiên mạng nhỏ trọng yếu hơn.
Lật Thăng quay đầu nhìn Thạch Mục và Yên La, trong mắt có chút tia sáng kỳ dị, nói:
- Huyền Môn nếu đã mở, với thực lực của chúng ta, thông qua cửa này cũng không thành vấn đề, các ngươi có đi vào thượng giới hay không?
Thạch Mục khẽ nhíu mày, trầm mặc im lặng.
Yên La nhìn Thạch Mục, không nói gì.
- Tuy nói vì mở ra cửa này, gây ra hàng vạn hàng ngàn sinh linh đồ thán. Nhưng nếu cửa này đã khai mở, nếu như không tiến vào, cũng thật lãng phí. Ta ở giới này mọi việc đã rồi, coi như vô khiên quải, lần này dự tính thử đi vào Huyền Môn, nếu có thể may mắn bất tử, hoặc có thể dòm ngó cảnh tượng ở thượng giới. Hai người các ngươi có tính toán gì không?
Lật Thăng hơi tức giận, nói.
- Ta tính rồi, ở chỗ này, ta còn chuyện phải làm.
Thạch Mục trầm ngâm một chút, lắc đầu nói.
Lật Thăng nghe vậy, lộ ra mấy phần kinh ngạc.
- Ngươi nghĩ rõ ràng rồi, bỏ lỡ cơ hội này, chỉ sợ ngươi vĩnh viễn không có duyên đi tới trước thượng giới.
Lật Thăng hỏi.
Thạch Mục sắc mặt kiên nghị, hiển nhiên đã hạ quyết tâm.
Trông thấy thái độ Thạch Mục như vậy, Lật Thăng cũng không nói gì thêm, gật gật đầu, ánh mắt đáp xuống Yên La.
- Sư muội, ngươi có tính toán gì không?
- Ngươi muốn đi tìm Chung Tú?
Yên La không trả lời Lật Thăng, mắt đẹp vẫn đang nhìn Thạch Mục.
- Đúng! Nàng không rõ tung tích, bất kể như thế nào ta cũng phải tìm nàng.
Thạch Mục hơi động sóng mắt, lập tức ánh mắt trở nên kiên định.
Yên La lẳng lặng nhìn Thạch Mục một hồi, sau đó quay đầu nhìn nơi xa xa, đôi mắt đẹp có chút tiêu điều.
- Ta ở giới này, đã không có gì vướng bận rồi, giống như Lật Thăng sư huynh, ngươi cùng đến thượng giới xem một chút đi.
Yên La giọng bình tĩnh nói.
Thạch Mục nhìn theo bóng lưng uyển chuyển của Yên La, tâm tình bỗng do dự phức tạp, nhưng trong đầu nổi lên dung nhan của Chung Tú, tâm tình lập tức bình tĩnh lại, ngầm thở dài.
Ba người đối thoại chẳng hề che giấu âm thanh, đệ tử Thanh Lan và người Hắc Ma tộc ở một bên, nghe vậy kinh hãi, lập tức bay tới.
Yên La đáp xuống trước mấy người, lại là Thích Vô Nhai, Minh La cùng với Ma Tôn và cô bé bạch sắc kia.
Thực lực Thích Vô Nhai, Minh La cùng mọi người đều có tiến nhanh, phần lớn đi vào Thần cảnh trung kỳ.
Thiếu nữ bạch sắc vốn thực lực khá yếu, thời khắc này bất ngờ cũng tăng tiến vùn vụt, giờ này cũng có tu vi Thánh giai trung kỳ.
- Bảo Hoa tỷ tỷ!
Thần tình Minh La có chút không nỡ.
Thần tình Thích Vô Nhai cùng mọi người cũng phức tạp.
- Đế đã chết, Thiên Đình cũng phong Lưu Vân tán, không uy hiếp nữa, giao Hắc Ma tinh vực cho các ngươi, ta cũng yên tâm.
Nét mặt Yên La tươi cười nhìn mọi người, nói.
Thiếu nữ áo trắng nắm tay áo của Yên La thật chặc, vẻ mặt không còn lạnh lùng như lúc trước, trong đôi mắt to mơ hồ ngấn lệ lập lòe, gương mặt nhỏ nhắn đầy lưu luyến.
- Chuyện của sư tôn tại hạ giới đã làm xong, từ nay về sau, Hắc Ma nhất tộc liền giao cho ngươi rồi.
Yên La nhẹ nhàng vuốt đầu thiếu nữ áo trắng, ánh mắt tràn đầy nhu hòa âu yếm.
Nàng lập tức vung tay lên, Thất Bảo Diệu Thụ chậm rãi rơi xuống, đáp xuống trong tay của cô gái nhỏ.
Yên La lập tức đặt bàn tay ngọc tại đỉnh đầu của thiếu nữ áo trắng, lòng bàn tay bay ra một đạo hào quang bảy màu, ngấm chìm vào trong cơ thể thiếu nữ.
Quang hoa mi tâm thiếu nữ lóe lên, phù hiện một thất thải ấn ký.
- Kể từ hôm nay, ta trao tặng ngươi tên Bảo Hoa này, từ nay về sau, ngươi chính là Bảo Hoa Thánh Tổ đàm nhiệm tiếp theo, nhìn ngươi cũng như thấy ta! Các ngươi phải thành tâm phụ tá cho nàng!
Yên La nói, đồng thời ánh mắt nhìn Minh La, Thích Vô Nhai và mọi người.
Đám người Thích Vô Nhai cũng không có gì kinh ngạc, hiển nhiên chuyện nàng ấy là truyền nhân của Yên La, bọn họ người sớm đã biết.
- Dạ, kể từ hôm nay, chúng ta nhất định cẩn tuân thánh tổ phân phó.
Thích Vô Nhai cùng mọi người đồng loạt cung kính nói, thi lễ cùng thiếu nữ áo trắng.
Thiếu nữ áo trắng hít sâu một hơi, thần tình nhu nhược lập tức biến mất, khôi phục vẻ lạnh lùng như băng như sương ban đầu, nâng tay nhỏ lên, chỉ mới có độ tuổi nho nhỏ, không ngờ lại cũng có chút uy nghiêm.
Yên La thấy vậy, ánh mắt lộ ra nụ cười an ủi...