Ở bên trái đại điện, Thạch Mục trông thấy Thanh Trường Thiên và Xích Nghê Tử đang tụ tập lại trò chuyện.
Quan hệ giữa Thạch Mục và Thanh Trường Thiên xem như cũng có quen biết, nên hắn đi đến cạnh hai người.
Vẫn chưa đi đến trước mặt, Thanh Trường Thiên đã thấy hắn, liền tươi cười chào hỏi:
- Thì ra là Thạch huynh, đã lâu không gặp, từ lúc chia tay đến giờ vẫn ổn chứ?
- Nghe nói Thạch huynh rời khỏi tông môn không đến trăm năm, tu vi đã tăng lên đến Thiên Vị hậu kỳ, ban đầu ta còn không tin, hiện tại đã thấy, đúng là khiến cho người ta hâm mộ ghen ghét nha.
Xích Nghê Tử cười hắc hắc trêu đùa.
- Ha ha, đã lâu không gặp hai vị. Phỏng chừng hai người đã nhận nhiệm vụ từ sớm phải không?
Thạch Mục khoát tay, cười nói.
- Ừ. Từ khi xuất hiện Đồ Ma Lệnh, hai bọn ta đã hợp tác với nhau cùng đến đây. Hình như Thạch huynh mới đến đây phải không, dựa vào tu vị hiện giờ của ngươi, tối thiểu có thể đảm nhiệm chức đội trưởng đó.
Thanh Trường Thiên vừa cười vừa nói.
Thạch Mục vừa muốn đáp lời, đã nghe tiếng quát khẽ vang lên phía trước đại điện.
- Yên lặng!
Không khí trong đại điện tức khắc tĩnh lặng lại.
Ngay trước đại điện, không biết khi nào đã xuất hiện một lão giả nhân tộc mặc tú long kim bào, dáng người thon dài, gương mặt gầy gò, râu tóc bạc trắng, cả người tràn ngập khí tức sâu dày như biển, nhưng uy thế phát ra lại trầm nặng tựa núi.
- Ông ấy là ai?
Thạch Mục âm thầm truyền âm hỏi Thanh Trường Thiên.
- Thạch huynh không biết sao? Tên ông ấy là Quan Sơn Hải, một trong tám vị thánh giai hộ pháp của Thánh Địa.
Thanh Trường Thiên lập tức trả lời.
Thạch Mục nghe vậy, khẽ gật đầu.
- Chư vị có mặt ở đây đều là mộ binh hưởng ứng lời chiêu mộ Đồ Ma Lệnh của Thánh Chủ, cũng là những đệ tử xuất sắc nhất Thanh Lan Thánh Địa chúng ta! Hiện tại, tộc Hắc Ma thanh thế vô cùng to lớn, đã dòm ngó Di Dương Tinh Vực từ lâu, gần đây ngày càng ngang ngược hung hăng! Các ngươi cần phải hết lòng hợp tác với nhau, đánh đuổi tộc Hắc Ma ra khỏi Tinh Vực!
Quan Sơn Hải cất cao giọng dặn dò.
- Vâng!
Mọi người ở trong này đều lớn tiếng đáp ứng.
Quan Sơn Hải khi đang nói chuyện, ánh mắt đảo qua từng người bên trong đại điện.
Lúc ánh mắt Quan Sơn Hải xẹt qua mặt Thạch Mục, trong lòng hắn dâng lên cảm giác quái dị, tựa như Quan Sơn Hải nhận ra hắn là ai.
- Hôm nay trong Thánh Địa lại có thêm rất nhiều đệ tử hưởng ứng lệnh mộ binh đến đây. Tiếp theo, lão phu sẽ phân công nhiệm vụ cho các ngươi. Trần Canh Thời đang ở đâu?
Quan Sơn Hải tiếp tục hỏi.
- Đệ tử đây.
Một gã yêu tộc mặt như thảnh quỷ lên tiếng, rời khỏi đội ngũ, tiến về phía trước.
- Ngươi được bổ sung thay thế cho phó quân vừa mới bỏ mình, làm nhiệm vụ lãnh đạo năm tiểu đội dò xét trước trận chiến.
Quan Sơn Hải hạ lệnh.
- Đệ tử tuân mệnh.
Thanh diện nam tử lập tức đáp ứng.
- Chu Hồng Văn ở đâu...
- Thạch Mục ở đâu?
Sau một lát, Quan Sơn Hải quát lên hỏi.
Thạch Mục đi đến trước đại điện, thi lễ với Quan Hải Sơn:
- Đệ tử đây.
- Lấy tu vi của ngươi đã đạt đến Thiên Vị hậu kỳ, vốn có thể độc lập dẫn đội, nhưng danh ngạch đội trưởng hôm nay đã đủ, hơn nữa ngươi vừa mới đến, vẫn chưa quen thuộc tình huống nơi đây, trước hết sắp xếp cho người vào trong tiểu đội tinh anh của Triệu Tiển, tạm thời nghe theo lệnh của hắn.
Quan Sơn Hải liếc nhìn Thạch Mục, mở miệng phân phó.
- Bố trí của Quan hộ pháp, xin tha thứ cho đệ tử khó có thể tuân theo.
Sau khi nghe xong, thần sắc Thạch Mục bình tĩnh đáp lại.
Lời hắn vừa thốt ra, tất cả mọi người đều xôn xao.
- Ngươi nói gì?
Sắc mặt Quan Sơn Hải lạnh lẽo, hỏi lại, giọng điệu băng lãnh.
Cùng lúc đó, khí thế trên người hắn bộc phát, trực tiếp trấn áp Thạch Mục.
Thạch Mục lập tức cảm thấy tựa như vạn cân đại sơn đương đè ép chính mình, cả người chấn động, sau đó yên lặng vận chuyển huyền công chống cự lại, đồng thời mở miệng trả lời chậm rãi:
- Đệ tử đã ở Phù Thạch Tinh Hải này đối kháng với tộc Hắc Ma hơn mười năm, đối với tình hình tại đây cùng tộc Hắc Ma vô cùng quen thuộc, thực sự không phải là một người mới tới, hoàn toàn có thể hành động độc lập.
Quan Sơn Hải trầm lặng như nước, đôi mắt lạnh lùng nhìn chòng chọc Thạch Mục, hắn cũng không một chút sợ hãi, thản nhiên đối mặt.
Hai người giằng co một lúc, không khí trong đại điện ngày càng nặng nề, tất cả mọi người nhìn về phía Thạch Mục, ánh mắt đầy vẻ khó tin.
Mặc dù tu vi Thạch Mục không kém, nhưng chênh lệch giữa Thiên Vị cùng Thánh giai giống như rãnh trời, phải biết rằng không phải ai cũng biến thái như Triệu Tiển, có thể vượt cấp tru sát đối thủ.
Nhưng vào lúc này, Quan Sơn Hải thu lại khí thế, lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi đã không muốn gia nhập đội ngũ của người khác, ta cũng không bắt ép. Như vậy, sau này ngươi hành động một mình, không được ảnh hưởng đến bất kỳ hành động của đội ngũ nào khác.
- Thạch huynh, nghe nói ngươi từng phát sinh xung đột với một đệ tử nghìn năm tên là Quan Lực, dường như Quan Sơn Hải là lão tổ tông của Quan Lực.
Âm thanh Thanh Trường Thiên truyền âm vang lên bên tai Thạch Mục.
- Thì ra là thế.
Trong lòng Thạch Mục hơi giật mình.
Tuy vậy, Thạch Mục đối với an bày của Quan Sơn Hải đúng là cầu được ước thấy, vì vậy vội vàng đáp:
- Đệ tử lĩnh mệnh.
Dứt lời, Thạch Mục không nói thêm tiếng nào, xoay người lại, trực tiếp đi ra ngoài đại điện dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người.