Hắc Ngư cho rằng Thạch Mục không biết được hoàn cảnh nguy hiểm đang vây quanh mình, trong lòng quýnh lên, vừa muốn mở miệng nói ra, Thạch Mục đã lên tiếng trước rồi.
"Hắc Ngư ca, thân thể chị dâu có khá hơn chút nào không."
"Có khi ho đến không thở nổi, bất quá hôm nay tinh thần tốt hơn một chút, đã mang theo bọn nhỏ đào tôm* để về luộc ngoài bờ biển rồi." Hắc Ngư khẽ giật mình, gãi gãi đầu, miễn cưỡng cười cười nói.
* đào tôm = bắt tôm và là móc tôm theo ý của thánh cô Vivian Nhinhi
"Hắc Ngư ca, cái này tặng ngươi, hãy nhận lấy và đưa chị dâu đi xem bệnh đi." Thạch Mục nói rồi, thuận tay móc ra ba trương vàng lá đưa tới.
Hắc Ngư nhìn vàng lá lập loè kim quang, không khỏi trợn mắt há mồm, hắn dù có nằm mơ cũng chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy.
"Mục... Mục đệ, ta... ta không thể nhận cái này, cái này..." Hắc Ngư ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, mặt đỏ lên, nhỏ giọng ngập ngừng.
Thạch Mục mỉm cười nhét vào trong tay hắn, Hắc Ngư vừa muốn cự tuyệt, bỗng một luồng sức mạnh không cách nào kháng cự khiến hắn không thể động đậy. Hắc Ngư sau khi từ chối hoài không được, cuối cùng cũng nhận lấy. Vợ của hắn mắc bệnh phổi nhưng căn bản không có tiền đến thành Đại Huyền xem bệnh nên vẫn trì hoãn đến giờ. Hôm nay đột nhiên nhận được một phần lễ vật lớn như vậy từ Thạch Mục, khiến hắn ngoài cảm kích ra, cũng không biết nói gì cho phải vào lúc này. Thạch Mục cười cười, chủ động bắt chuyện ôn lại sự tình trước kia, tâm tình ngày xưa của Hắc Ngư được khơi dậy, dần dần bỏ đi tâm trạng nặng nề, giữa hai người thỉnh thoảng truyền ra một ít tiếng cười, giờ khắc này họ như trở về thời thơ ấu.
Một lúc lâu sau.
Tại một mô đất vô danh nào đó cách làng chài khoảng chừng một dặm, Thạch Mục cung kính quỳ gối trước phần mộ mẫu thân, bọc da trâu bị tuỳ ý ném vào bụi cỏ một bên.
"Mẫu thân, Mục nhi bất hiếu, giờ mới tới thăm người được. Mục nhi hôm nay đã chính thức gia nhập tông môn, trở thành một võ giả chân chính, tuy rằng còn xa mới đạt tới lời hứa hẹn lúc trước, nhưng mẫu thân yên tâm, con nhất định sẽ thành công! Đúng rồi, Mục nhi vừa ý một cô gái, từ lần đầu tiên gặp mặt đã cảm thấy vô cùng ưa thích. Nhớ mẫu thân từng dạy, nếu có thể gặp được nữ tử khiến mình yêu thương thật lòng thì nhất định phải cho đối phương biết rõ tâm ý của mình, vì vậy Mục nhi đã nói rồi. Nàng cũng đã đáp ứng, chỉ cần con có thể tiến giai Tiên Thiên trước ba mươi tuổi, liền có thể đi tìm nàng... Đợi khi Mục nhi cưới được nàng, nhất định sẽ mang nàng đến cho mẫu thân xem mặt!"
Thạch Mục quỳ ở đó trọn vẹn hơn một canh giờ, thổ lộ với mẫu thân hơn phân nửa những tâm sự chất chứa trong lòng liền cảm thấy thư thái không ít. Hắn dập đầu ba cái rồi vươn người đứng dậy, rút Vẫn Thiết Hắc Đao ở sau lưng ra, bắt đầu vũ động như gió. Trong lúc nhất thời, tiếng xuỳ xuỳ xé gió vang lên không ngừng, từng đạo đao ảnh màu đen xoay quanh khắp người hắn, như từng cơn gió lốc màu đen lăng liệt nổi lên trên đất bằng, di động theo bước chân Thạch Mục.
"Hàaa...!"
Thạch Mục hét lớn một tiếng, pháp lực trong cơ thể toàn lực rót vào Vẫn Thiết Hắc Đao. Trong nháy mắt, ngọn lửa trên Hắc Đao bùng lên cao hơn một xích. Đồng thời đao pháp của hắn cũng càng lúc càng nhanh, đao ảnh xoay quanh hắn dần dần hóa thành một đầu Hỏa Long du tẩu bất định bên ngoài cơ thể. Trong lúc nhất thời, đao thế thịnh đến cực điểm. Ngay tại lúc này, Thạch Mục toàn lực đánh một đao xuống bãi đất trống gần đó.
"Oanh" Một tiếng vang thật lớn.
Nơi đánh xuống bùng lên ánh lửa. Bùn đất văng khắp nơi, trong chớp mắt trên mặt đất xuất hiện một cái hố sâu cỡ nửa trượng. Thạch Mục nhẹ gật đầu tỏ vẻ hài lòng, tay phải khẽ động, Vẫn Thiết Hắc Đao một lần nữa cắm vào vỏ đao sau lưng. Sau đó thân hình hắn khẽ động, lại đánh lên mấy quyền. Chỉ thấy song quyền của hắn trong suốt như ngọc, như đang cùng người tranh đấu, nắm đấm theo nhiều góc độ khác nhau đánh ra liên miên không dứt. Những nơi quyền phong đi qua, không khí liên tiếp chấn động tạo thành từng tràng "Ầm ầm ầm" trầm đục không ngừng. Thân hình hắn chợt tiến chợt lui, chợt ẩn chợt hiện, thay hình đổi vị, nhanh như thiểm điện. Phạm vi hơn một trượng chung quanh rất nhanh đều bị quyền ảnh màu trắng dày đặc bao phủ.
Sau khoảng thời gian uống cạn một chung trà, Thạch Mục từ mặt đất bật lên, đánh ra một quyền về phía gốc cây đại thụ lớn cỡ thùng nước ở gần đó.
"Oanh" một tiếng vang thật lớn!
Đại thụ rung lên rồi ầm ầm đổ xuống mang theo âm thanh đứt gãy chói tai. Thạch Mục đứng nguyên tại chỗ, bần thần nhớ lại lúc xưa. Năm đó, trước khi hắn ly khai làng chài, một kích toàn lực cũng chỉ có thể lưu lại một dấu quyền sâu nửa tấc trên gốc cây to cỡ miệng cái bát. Hắn từ từ mỉm cười, sau đó khôi phục như thường, quay người đi đến trước phần mộ mẫu thân quỳ xuống, dập đầu nặng nề lạy ba lạy, rồi mới đứng dậy cầm lấy bọc hành lý chuẩn bị ly khai. Đi được vài bước, trong lòng Thạch Mục khẽ động, chợt nhớ tới cái gì. Thân hình hắn khẽ chuyển, vội vã đi xuống núi theo một hướng khác. Sau một khắc đồng hồ, Thạch Mục đi đến một mảng đá ngầm cạnh bờ biển, trước tiên hắn tìm một cái khe đá bí mật giấu bọc da trâu, sau đó từng bước một đi tới bờ biển , rất nhanh liền biến mất trên mặt biển. Thạch Mục như cá bơi tới một nơi kín đáo dưới đáy biển sâu, thỉnh thoảng nhả ra một chuỗi bóng khí từ trong miệng. Hắn từ nhỏ sinh sống tại làng chài, kỹ năng bơi vốn đã rất tốt, lại tăng thêm lần tao ngộ trước kia, giờ có thể tuỳ ý hô hấp ở trong nước, cho nên không bao lâu đã đến một nơi thật sâu dưới biển.
Nơi đây một mảnh đen kịt, đưa tay không thấy được năm ngón. Thạch Mục dừng lại, tâm niệm vừa động, trong mắt sáng lên kim quang nhàn nhạt, lập tức nhìn rõ cảnh vật chung quanh. Tiếp đó họ Thạch âm thầm tính toán phương vị, bước chân khẽ động, lần mò từng bước tới một hướng khác. Sau một lát, hắn liền dừng lại và đứng vững vàng trên một mảnh cát bằng mềm mại dưới đáy thuỷ vực.
"Phải là phụ cận nơi đây."
Thạch Mục nhìn khắp mọi nơi, rất nhanh tìm được mục tiêu. Đó là một khối đá ngầm cực lớn cao chừng bảy tám trượng, đang lẳng lặng dựng đứng cách đó vài chục trượng, chung quanh bám đầy hải tảo. Ánh mắt Thạch Mục lập tức sáng lên, chậm rãi đi tới. Năm đó, đúng là khối đá ngầm này đè lên con trai lớn kia, giờ chính là Thánh Nữ Hương Châu của Thủy tộc Đông Hải. Việc này có thể xem là bước ngoặt lớn của cuộc đời hắn. Đột nhiên, trong mắt Thạch Mục kim quang lóe lên. Dưới phần đáy đá ngầm cực lớn, có vài chỗ mơ hồ lộ ra màu sắc đen nhánh, khác với màu xám thẫm trên mặt ngoài tảng đá. Trong lòng của hắn khẽ động, hai chân đạp đáy biển, tăng thêm tốc độ bơi nhanh đến trước tảng đá ngầm. Thạch Mục ngồi xổm người xuống, cẩn thận quan sát một lát, phát hiện màu sắc xác thực khác thường, dưới đáy đá ngầm mơ hồ có đồ vật gì đó. Hắn tiến tới hai bước, đứng vững, sau đó hai tay bắt lấy bộ phận nhô ra trên đá ngầm, chân khí trong cơ thể lay động, lực lượng toàn thân đẩy về phía trước.
Tiếng "Oanh long long" liên tiếp nổ mạnh!
Mạch nước ngầm dưới đáy biển bắt đầu dậy sóng kịch liệt. Đá ngầm cực lớn giống như khối đại thụ bị chặt, ầm ầm ngã xuống. Thạch Mục liếc mắt nhìn qua, lập tức phát hiện một hòn đá nhỏ màu đen lớn cỡ quả dưa hấu, đang khảm sâu vào dưới đáy tảng đá ngầm. Hòn đá kia toàn thân đen nhánh, thoạt nhìn không có gì lạ, nhưng sau một thời gian quan sát kỹ càng liền có thể phát hiện trên hòn đá này mơ hồ có một cỗ hắc quang lưu chuyển, nhất định là vật phi phàm. Thạch Mục nhìn hòn đá kia, cảm thấy rất quen mắt, giống như đã từng gặp qua. Đột nhiên, tay phải của hắn khẽ động rút Vẫn Thiết Hắc Đao đang đeo sau lưng ra, sau đó đưa lại gần hòn đá màu đen.
Chất liệu cả hai quả nhiên giống nhau như đúc!
Trong lòng của hắn cuồng hỉ, hòn đá kia rõ ràng là một khối vẫn thiết tương tự chất liệu của Vẫn Thiết Hắc Đao, trách không được lúc xưa hắn cảm thấy khối cự thạch này nặng khác thường. Tay phải hắn dùng sức vung lên, ba bốn đạo ánh đao màu đen một trái một phải bay ra, chuẩn xác vô cùng chặt nghiêng tại chỗ hòn đá màu đen cùng đá ngầm kết hợp, khéo léo đào khối vẫn thiết màu đen. Một tiếng "Hoa lạp" vang lên, hòn đá màu đen từ trên tảng đá ngầm rớt xuống. Thạch Mục dùng Vẫn Thiết Hắc Đao xử lý sạch sẽ đá vụn bên ngoài hòn đá màu đen. Chỉ thấy một khối vẫn thiết màu đen lớn cỡ như quả dưa hấu, hình dáng viên cầu bất quy tắc xuất hiện ở trước mặt Thạch Mục. Tay Thạch Mục khẽ chuyển, Vẫn Thiết Hắc Đao như Linh xà chui vào trong vỏ đao, sau đó hắn khẽ cong eo, hai tay liền bưng lấy khối vẫn thiết.
Trong lòng Thạch Mục một hồi kích động, khối vẫn thiết này so với chuôi Vẫn Thiết Hắc Đao còn nặng hơn. Hiện nay bản thân lực lượng tăng nhiều, cộng thêm Vẫn Thiết Hắc Đao đã bị chút ít hư hại khi chiến đấu với Hung Mãng ba đầu, vừa vặn mượn cơ hội này đem Vẫn Thiết Hắc Đao một lần nữa chế tạo lại một phen. Không thể không nói, đây là một niềm vui ngoài ý muốn!
Sau khoảng thời gian chừng bữa cơm, một chỗ trên mặt nước gần bờ bỗng phập phồng, toát ra bong bóng khí liên tiếp. Kế đó bọt nước tách ra, một nam tử nửa người nhô lên khỏi mặt nước, dần dần đi lên bờ, trong tay giữ chặt một khối đá tròn đen nhánh cỡ quả dưa hấu.
Đúng là Thạch Mục.
Sau nửa canh giờ, Thạch Mục lưng đeo bọc da trâu, tay ôm khối vẫn thiết màu đen. Trực tiếp đi vào trong nhà Hắc Ngư. Sau khi ăn cơm tối xong, hắn mới đi ra, trở về bên trong căn nhà gỗ cũ nát của bản thân, thu dọn giường chiếu cũ kĩ sau đó khoanh chân ngồi ở phía trên nhắm mắt dưỡng thần.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hắc Ngư đưa tới một cái khóa sắt thô dài đến hai trượng. Sau khi tiễn chân Hắc Ngư, Thạch Mục trở lại trong phòng, cầm lấy khóa sắt bắt đầu nheo mắt đánh giá. Sợi khóa sắt này có kích thước chừng cánh tay người trưởng thành, chất liệu ở mức bình thường, là do một ngày trước hắn nhờ Hắc Ngư đi tìm thợ rèn trong thôn chế tạo suốt đêm. Hắn lấy ra khối vẫn thiết màu đen, tiếp đó dùng khóa sắt cột lại, sau một lát, đã chế tạo được một kiện vũ khí giống như Lưu Tinh Chùy. Tay trái Thạch Mục mang theo khóa sắt, nhẹ nhàng nhấc lên, lúc này mới hài lòng nhẹ gật đầu.
Trưa hôm đó, tại cửa thôn.
Thạch Mục ngồi ở trong một chiếc xe màu đen do hai con ngựa kéo. Ánh mắt của hắn từ từ đảo qua thôn xóm vẫn lặng yên như trước, thấy lão Hoàng (con chó) ở cửa thôn nhìn mình, trong mắt Thạch Mục hiện lên một tia phức tạp khó nói lên lời. Sau một lúc lâu, hai mắt hắn ngưng tụ, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ kiên nghị.
"Giá!"
Hai tay của hắn kéo dây cương, hai con ngựa chiến lập tức ngay ngắn Hi..i...iiii một tiếng, vội vã phóng đi về phía xa xa...
Sau nửa tháng.
Tuyền Châu, đại môn Phong Thành, bên trong những tiểu thương, người đi đường đi qua đi lại, nối liền không dứt, có vẻ phồn hoa hơn so với trước kia. Xa xa, một tràng tiếng vó ngựa dập dồn truyền đến, một cỗ xe ngựa màu đen rất nhanh đi tới bên ngoài cửa thành. Kéo xe là hai con hắc mã hùng tráng, bất quá giờ phút này trên thân hai con ngựa tràn đầy mồ hôi, thở ồ ồ, dường như đang kéo đồ vật gì đó rất nặng. Đánh xe là một thanh niên mặc áo bào xám, mày rậm mắt to, ngũ quan rõ ràng, đúng là Thạch Mục một đường từ Tuyền Châu tới đây. Thạch Mục nhìn thành trì trước mặt, lộ ra một tia hồi ức. Sau đó, hắn rung khẽ dây cương, xe ngựa chậm rãi đi vào cửa thành, tiến đến một hướng khác trong phạm vi nội thành. Hắn đi đường vòng qua Phong Thành, là muốn tới đây nhìn xem tình trạng Trân di cùng muội muội Thạch Ngọc Hoàn. Lúc trước Thạch mục đã làm các nàng bị liên lụy, trong lòng hơi có chút thắp thỏm bất an. Xe ngựa chậm rãi đi trên đường lớn, Thạch Mục nhìn chung quanh, trong lòng có vài phần cảm khái.
Năm đó, khi hắn và Chung Tú bị Kim gia đuổi giết chạy khỏi Phong Thành, họ Thạch chỉ là một gã võ đồ vừa mới lĩnh ngộ khí cảm. Hôm nay thời gian thấm thoát, cảnh vật trong thành tựa hồ không có gì thay đổi, nhưng mình đã không còn là gã thiếu niên năm xưa chỉ mới tập tễnh bước lên con đường võ học.