Chương 115: Chiến Hắc Xà

Huyền Giới Chi Môn

Vong Ngữ 25-07-2021 07:26:09

Thân hình con rắn đen kia uốn một cái rồi bắn vọt ra như mũi tên, đuổi sát theo nam tử áo đen*. Tốc độ vậy mà cũng không chậm hơn chủ nó chút nào. (Nguyên văn là Hắc sưởng nam tử: nam tử khoác chiếc áo khoác ngoài bằng lông chim đen) Giờ phút này, Thạch Mục đang chạy như điên về phía cửa sơn cốc. Trên người hắn bao phủ một tầng ánh sáng xanh mờ nhạt, đây là biểu hiện cho việc Khinh Thân Phù đã được thi triển. Dưới tác dụng của Khinh Thân Phù, họ Thạch như một sợi hắc tuyến, chạy như bay, luồn xỏ qua một đám kiến trúc, phăm phăm lao về phía trước. Trong lúc đó, ba người Bạch Ngọc Tu còn ở cách sau hắn đến mười trượng. Tốc độ của bọn họ chậm hơn một chút so với hắn, hai bên dần kéo ra khoảng cách. Nhưng vẻ mặt của Thạch Mục cũng không hề buông lỏng chút nào, hắn vẫn cảm giác được một cỗ sát ý mãnh liệt đang từ phía sau lưng nhanh chóng đuổi tới. Trong lòng Thạch Mục có chút ảo não, biết vậy hắn đã làm thêm một ít Hỏa Cầu Phù, lúc nãy cùng phóng hết ra thì có phải là đã cầm chân tên Tiên Thiên kia được một lúc nữa rồi không. Trên đường chạy, có Man nhân lưu lại giữ cốc bắt gặp bọn Thạch Mục, muốn ra tay ngăn lại nhưng bọn chúng chỉ là Man nhân bình thường, đến cái bóng của bọn họ cũng không sờ được nữa là. Vèo! Một bóng người màu đen từ trong thành nhảy lên lao vọt ra ngoài, lượn trong không trung một hình vòng cung rồi rơi xuống đất. Đúng là Thạch Mục. Hắn nhanh chóng nhìn lướt qua phương hướng bên tay trái một cái, ánh mắt lóe lên. Từ hướng này, đi hết một đoạn là đến vách núi mà bốn người bọn họ trèo vào lúc đầu. Dây thừng chỗ đó có lẽ vẫn còn, nắm lấy trèo lên thì có thể dễ dàng vượt qua ngọn núi, chạy trốn ra bên ngoài cốc rồi. Thạch Mục suy nghĩ thật nhanh, thân hình sớm đã lao ra, nhưng không phải chạy về hướng có vách núi phía bên tay trái mà là chạy đến chỗ cửa vào sơn cốc. Hai ba cái hô hấp sau, một tràng tiếng vạt áo xé gió vang lên. Từ trong thành, ba bóng người cũng vừa lao ra tới, đúng là ba người Bạch Ngọc Tu. Mặt mũi của thanh niên đeo kiếm cùng thanh niên da đen tràn đầy nét hoảng loạn, cả hai không có nghĩ nhiều liền vội vã chạy về phía vách núi. Ánh mắt Bạch Ngọc Tu lóe lên, trên mặt hơi lộ vẻ do dự nhưng cuối cùng vẫn chọn đi cùng với hai người kia. Cả ba chạy về phía vách núi có treo sẵn dây thừng. Mấy hơi thở sau, một trận gió thét gào, bóng người chớp động, hắc sương nam tử đã đuổi tới. "Ồ, không ngờ bọn này chia ra mà chạy..." Nam tử áo đen nhẹ ồ lên một tiếng. Ánh mắt nhìn thoáng qua hướng cửa vào sơn cốc cùng phía vách núi đá. "Mày qua bên kia, bữa ăn khuya của mày ở bên đó rồi." Nam tử áo đen nghĩ nghĩ, liền chỉ một ngón tay về phía cửa vào sơn cốc. Vèo! Con rắn đen to bự đang theo sát sau gã lập tức lao ra, bắn vọt về phía cửa vào sơn cốc. Khuôn mặt nam tử áo đen liền lộ ra tia cười lạnh. Con rắn đen này là yêu thú thông linh, được gã dùng cổ pháp của Man tộc nuôi dưỡng thành. Khứu giác cực kỳ linh mẫn, thực lực cũng không thể khinh thường. Tuy còn kém xa cường giả Tiên Thiên nhưng đã có thể so với Võ giả Hậu Thiên hậu kỳ. Bốn kẻ Nhân tộc này nếu đã có gan dám đến trêu chọc gã thì một tên gã cũng sẽ không bỏ qua! Nam tử áo đen nghĩ như vậy xong, thân hình nhoáng lên một cái, lên đường đuổi theo đám người Bạch Ngọc Tu. . . . Lối vào sơn cốc. Sau khi bên Man tộc có thêm dũng sĩ đồ đằng gia nhập thì tình hình chiến cuộc đã nghiêng hẳn về một phía. Đám đệ tử Nhân tộc có nhiệm vụ đánh nghi binh bấy giờ bị buộc cho lui về sau không ngừng. Binh sĩ Man tộc thừa cơ vây công, mọi người bị chia tách ra, thương vong đã bắt đầu xuất hiện. Trong rừng rậm ngoài sơn cốc, Kha Nhi tay cầm một căn pháp trượng ngọc bích, miệng lẩm bẩm niệm chú, mặt đất chung quanh nàng mọc lên mấy chục nhánh dây leo. Trên mỗi nhánh dây leo đều đang quấn chặt một bó đuốc, không ngừng vung vẩy lắc lư, chậm rãi di chuyển về phía lối vào sơn cốc. Sắc mặt Kha Nhi có chút tái nhợt. Hiểm nhiên việc triệu hồi cùng lúc ra nhiều dây leo như vậy cũng làm nàng tiêu hao khá lớn. Chóp mũi tinh xảo của nàng thấm ra vài giọt mồ hôi nho nhỏ. Nhưng vào lúc này, một bóng người từ bìa rừng lao tới, chạy đến gần chỗ Kha Nhi, là nữ tử Thiên Âm Tông lạnh lùng có cùng quen biết với mà nàng. "Cũng đến lúc rồi, chúng ta cũng mau chạy thôi!" Nữ tử lạnh lùng trầm giọng nói. Sắc mặt Kha Nhi biến hoá, nhìn về phía sâu trong sơn cốc một cái, trong ánh mắt lộ ra một tia chần chờ. Nơi sâu trong sơn cốc, mơ hồ có ánh lửa đỏ chớp động, nhưng chỉ được mấy hơi thở đã tắt ngúm hết. "Man nhân càng ngày càng nhiều, ngươi nếu không đi thì không kịp nữa rồi!" Nữ tử lạnh lùng thúc giục nói. Kha Nhi nghe vậy, nhẹ gật đầu, vung pháp trượng ngọc bích trong tay lên. Mấy chục nhánh dây leo vốn đang lắc lư trên mặt đất chợt nhanh chóng chui hết xuống lòng đất, biến mất không thấy gì nữa. Thân hình Kha Nhi thoáng lảo đảo một cái, sắc mặt trở nên trắng bệch như tờ giấy. Nữ tử lạnh lùng nhíu mày, lướt ngang tới, đỡ một cái nâng Kha Nhi dậy, rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này chạy về phía xa. Sau lưng hai người, chỗ gần lối vào sơn cốc, còn có bảy tám tên đệ tử Nhân tộc đang tản ra bốn phương tám hướng mà chạy. Tên nào mà chạy không kịp, tất sẽ bị một đám dũng sĩ đồ đằng cùng binh sĩ Man tộc vây công chặn lại, trong chớp mắt kết cục ra sao ai cũng biết. Trong đó, có không ít dũng sĩ đồ đằng phát hiện ra cuộc xâm phạm này vốn chỉ có mười mấy tên Nhân tộc, cái gọi là địch nhân còn trong rừng rậm chẳng qua chỉ để che mắt! Lúc này cả lũ liền tức điên, thất khiếu bốc khói, gào thét ầm ĩ đòi đuổi đi qua. Binh sĩ Man tộc bình thường thấy như thế, cũng nhao nhao vung vẩy binh khí trong tay muốn đuổi theo truy giết. Nhưng vào lúc này, một tên Man nhân trung niên, bộ dạng nhìn như là thống lĩnh giương giọng quát: "Địch nhân đã bị đánh tan! Sự tình về sau đều có các dũng sĩ đi xử lý! Những người còn lại nhanh lui trở về sơn cốc, kiểm kê tổn thất!" Thống lĩnh trung niên của Man tộc nhìn thoáng qua phía ngoài sơn cốc, đang muốn lĩnh đội quay về, thì đúng lúc này, ở phía không xa trước mặt mình, gã bỗng thấy một tên Man tộc trẻ tuổi mặc áo da thú, dáng người thấp lùn đang nhân lúc hỗn loạn mà đi ngược lại dòng người, tiến về phía bên ngoài sơn cốc. "Đứng lại! Ngươi ở đội nào? Không nghe thấy mệnh lệnh sao?" Sắc mặt của tên thống lĩnh trầm xuống, quát lớn. Nhưng tên Man nhân trẻ tuổi kia dường như không nghe thấy gì, thân hình không chút dừng lại, cứ đi tiếp. "Không đúng, ngươi là Nhân tộc!" Trung niên Man tộc biến sắc, đột nhiên hét lớn một tiếng, tay đè lên chuôi trường đao bên hông. Một cánh tay của Man nhân trẻ tuổi chợt phất lên, một cỗ hắc quang từ trong đó bắn ra, nhanh như thiểm điện cắm phập vào yết hầu tên thống lĩnh, máu tươi bắn ra tung toé. Tên trung niên Man tộc nỗ lực muốn rút trường đao ra, nhưng đáng tiếc còn chưa thành công gã đã ngã nhào xuống trên mặt đất. Tên Man tộc trẻ tuổi kia chợt tăng tốc, sau khi loé lên vài cái thân hình đã chui vào rừng rậm bên ngoài cốc, biến mất vô tung. Giờ phút này, đám binh lính chung quanh mới kịp làm ra phản ứng, vài tên tiểu đội trưởng ở gần đó giận hét lên một tiếng, dẫn trước mười tên đuổi theo qua. Nhưng đuổi tới bìa rừng thì bóng dáng kia đã mất hút, đến tiếng bước chân của kẻ đó cũng không nghe được. Sắc mặt bọn tiểu đội trưởng hiện lên nét xấu hổ, đứng tại chỗ hai mặt nhìn nhau. Chẳng qua đúng vào lúc này, mắt cả đám chợt hoa lên, một cái bóng đen thật dài từ bên cạnh bọn chúng lao xẹt qua, cũng chui tọt vào trong rừng. Cả đám Man nhân khẽ giật mình, lại nhìn về phía rừng rậm, nơi đó nào có bóng dáng gì, đến cả một cái tiếng động cũng không có. . . . Kẻ giả trang làm binh sĩ Man tộc chạy ra từ cửa sơn cốc, tất nhiên là Thạch Mục rồi. Dáng người của hắn vốn có chút cao lớn, lại thêm nước da màu đồng cổ, nếu khoác áo da thú lên thì cũng có vài phần giống với đám Man nhân bình thường. Giờ phút này, trong rừng rậm, hắn đang chạy như bay. Mãi đến khi đã chạy ra ngoài hơn mười dặm, hắn mới từ từ dừng bước chân lại. Thở ra một hơi thật dài, quay đầu nhìn lại hướng sơn cốc đằng sau, trong lòng hắn vẫn còn sợ run. Ai mà ngờ ở chỗ này lại gặp phải một tên cao thủ Tiên Thiên của Man tộc cơ chứ. Võ giả Tiên Thiên đáng sợ ra sao hắn cực kỳ rõ ràng, không phải là hắn bây giờ có thể đối kháng. Hắn chỉ nhìn thoáng qua liền quay đầu, cũng không có ý lưu lại đây lâu. Ngay tại khi Thạch Mục xoay người đang chuẩn bị đi, thì một trận gió tanh từ phía bên phải người hắn chợt đánh úp tới, một bóng đen từ trong rừng bắn ra, lao thẳng tới cổ họng của hắn. Không ngờ đó lại là con rắn đen to bự của tên nam tử áo đen kia. Thạch Mục cả kinh, thân thể co rụt lại, nhanh như thiểm điện nghiêng người né qua, đồng thời cánh tay nâng lên, đấm ra một quyền. Phanh! Nắm đấm của Thạch Mục đã đấm trúng cằm con rắn đen. Con rắn bị một đấm, thân thể chỉ hơi nhích ra có một chút, rơi xuống trên mặt đất. Thân rắn lúc này lại uốn một cái, giống như không có việc gì, quay đầu muốn tiếp tục cắn trả. Thạch Mục có chút hoảng sợ. Một đấm vừa rồi, hắn chỉ cảm thấy con rắn này quá là da dày vảy cứng. Toái Thạch Quyền cảnh giới đại viên mãn vậy mà không làm nó tổn thương mảy may chút nào. Họ Thạch suy nghĩ thật nhanh, chân đạp nhẹ một cái, ánh sáng xanh bao phủ quanh thân thể chợt loé, thân hình đung đưa như lá rụng, bay ngược về phía sau hơn một trượng, lại lần nữa tránh khỏi miệng rắn. Lúc này tác dụng của Khinh Thân Phù vẫn còn, làm cho tốc độ của người và rắn đại khái là bằng nhau. Hai lần tập kích đều thất thủ, trong cặp mắt dài nhỏ của con rắn đen bùng lên nét hung hãn, lưỡi rắn thè ra thụt vào, phát ra tiếng "tê tê", nó tạm thời đình chỉ thế công. Sắc mặt Thạch Mục ngưng trọng, "Roẹt" một tiếng, rút Vẫn Thiết Hắc Đao từ phía sau lưng ra, cầm chặt trước người, mặt đối mặt lạnh lùng nhìn con rắn đen. Sắc mặt hắn tuy trầm tĩnh, nhưng trong lòng lại có chút nôn nóng, đưa mắt liếc nhìn về phía sơn cốc. Con rắn đen này đã tới đây, liệu nam tử áo đen kia có đuổi tới không? Cũng may điều hắn lo lắng đã không xảy ra, từ phía sơn cốc cũng không có luồng khí tức nào đuổi tới. Con rắn đen này dường như là một thân một mình truy tới đây. Thạch Mục thở phào một hơi, xem ra tên Tiên Thiên kia có hơn phân nửa là đuổi theo bọn Bạch Ngọc Tu rồi! Vận khí của hắn coi như không tệ! Ngay tại lúc Thạch Mục còn đang tự định giá, thì con rắn đen đã mất kiên nhẫn trước tiên. Thân thể thô to như gốc cây lâu năm của nó đột nhiên từ trên mặt đất bắn vọt lên, lao tới nhanh như tên bắn. Thế công nhanh hơn rất nhiều so với trước. Cùng lúc đó, đầu rắn run lên, lắc la lắc lư tạo ra từng đạo tàn ảnh. Nhìn vào thì không biết đâu mới là chân thân của nó. Thạch Mục vẫn không chút nhúc nhích, đồng tử trong mắt bỗng loé lên ánh sáng vàng. Hắn hét lớn một tiếng, chém ngang một đao, bổ về một cái tàn ảnh trong đám tàn ảnh. "Phanh" một tiếng trầm đục, con rắn đen bị quất bay ra mấy trượng bên ngoài, lăn cù cù vài vòng mới ngẩng được đầu lên. Vảy nơi cổ nó vỡ vụn, bị chém ra một vết thương, máu tươi chảy xối xả. Con rắn bị đập cho thấy sao bay đầy trời, đột nhiên nó mạnh lắc đầu, dường như bị choáng váng nặng, ý thức trong chốc lát có chút mơ hồ rồi. Ánh mắt Thạch Mục lộ ra thần sắc khó tin! Độ sắc bén của Vẫn Thiết Hắc Đao thế nào không ai rõ ràng hơn hắn. Một cú chém toàn lực của hắn vậy mà chỉ chém nát có chút xíu vảy rắn? Vậy thì thân thể của con rắn này còn cứng đến mức nào chứ? Trong lòng Thạch Mục kinh ngạc, nhưng động tác trong tay cũng không dừng lại một chút nào. Thừa dịp con rắn đen còn có chút u mê, cả người hắn đã vọt tới. Nguyên một đám phù văn trên bề mặt Vẫn Thiết Hắc Đao sáng rực lên, cả đao bị bao phủ bởi một tầng hoả diễm hừng hực, thân đao nhoáng một cái, mười ba đạo ánh đao hồng rực cuồn cuộn quét ra. Sau khi con rắn đen hồi phục lại ý thức, nó muốn trốn cũng đã trốn không kịp. Thân hình nó đột nhiên lùi về phía sau, cùng lúc đó cái đuôi rắn cực lớn vung lên, tạo ra âm thanh như xé gió, quất về đám đao ảnh hồng rực kia. "Phanh" một tiếng trầm đục! Thoáng cái, đao ảnh trở nên tán loạn, còn con rắn đen thì lại một lần nữa bị đánh bay ra ngoài mấy trượng, nặng nề đâm lên một gốc đại thụ cách đó không xa.