Không khiến Tam Cẩu thất vọng, ngay lập tức điện thoại liên tiếp nhảy ra một tràng tin tức.
Tam Cẩu vốn định quan sát Hàn Tinh Tinh một chút, xác minh suy đoán trước đó của mình đúng hay không, nào ngờ Hàn Tinh Tinh trực tiếp oanh tạc đầy màn hình, một hơi phát liền chín cái.
Tam Cẩu ấn mở từng tấm.
Khá lắm, quả nhiên là một chị gái xinh đẹp đáng yêu, dáng người này, gương mặt này, Tam Cẩu cách màn hình mà còn cảm thấy nóng mắt.
Quả nhiên thị trấn không phải nơi dành cho người ở, cậu sống lớn đến ngần này, có bao giờ trông thấy được chị gái nhìn thích mắt như thế trên thị trấn đâu?
Nhất định phải ở lại thành phố! Tam Cẩu lập chí lần nữa, lúc này nói gì đi nữa cậu cũng quyết không thể trở về.
Giang Dược: Ừm... Tinh Tinh à, cảm ơn hình của cậu nhé, hình chụp đẹp lắm. Em trai mình đang ở đây, không tiện nói nhiều.
Tam Cẩu nhanh chóng gõ chữ, nghe động tĩnh trong phòng bếp, có lẽ anh hai cũng sắp rửa xong bát đũa.
Hàn Tinh Tinh: Ha ha! Nghỉ ở nhà thật chán! Nguyên ngày mai lại chẳng có việc gì làm, chắc điên mất! Giang Dược, bằng không mình mời cậu đi xem phim nhé?
Giang Dược: Để sau hẵng nói! Em trai mình đang bám sát sau lưng, sắp đuổi kịp mình rồi. Thôi không nói nữa, mình out đây. Đừng nhắn tin trả lời.
Tam Cẩu thuần thục thao tác xong một đợt, có thể thấy bình thường cậu cũng không ít lần nghịch trộm điện thoại của cô út dượng út.
Có điều, ăn trộm ngàn ngày cũng phải có một ngày thất thủ.
Cậu vừa gõ xong những chữ này, khuôn mặt lạnh lẽo của Giang Dược đã xuất hiện ngay trước mặt cậu.
"Anh, anh hai... chuyện này, nếu em bảo đây chỉ là một sự hiểu lầm, anh có tin không?"
"Nếu như anh nói hiện tại liền tống em trở về thị trấn, em có tin không?"
Giang Dược đưa tay đoạt lại điện thoại, mở lên xem, thiếu chút nữa tức muốn cười. Hắn mới đi vài phút, tên nhóc này đã lén hắn đi tán gái xong một đợt. Hơn nữa toàn bộ quá trình nội dung tình tiết hoàn chỉnh, có mở đầu, có đoạn giữa, có chuyển tiếp, có phần kết, kịch bản đầy đủ, càng khó hơn nữa chính là ngắn gọn súc tích, không có chút nào dây dưa dài dòng!
Hai câu cuối cùng "không nói nữa, đừng trả lời" càng là điềm báo sau này Tam Cẩu tuyệt đối có tiềm năng trở thành người đàn ông phụ tình bạc nghĩa.
Bao nhiêu gã dại gái luyện cả một đời cũng không đạt tới công lực cỡ này a.
"Đẹp không?" Giang Dược chuyển chế độ im lặng trở về chế độ chuông báo, giận quá thành cười.
"Đẹp lắm ạ! Anh hai, đẹp tới mức khiến em muốn học lên cấp ba quá."
"Nhìn tướng em có một mẩu thế kia, lông còn chưa mọc dài thì biết cái gì là đẹp với chả không?" Giang Dược vỗ một bàn tay về phía cậu.
Tam Cẩu thành thạo cúi đầu trốn, không phục nói: "Thế anh không phải cũng luyện đồng tử công hay sao, có khác gì em đâu chứ?"
Ái chà chà, giờ còn dám trả treo nữa?
"Anh hai à, anh hãy nghe em giải thích. Em chỉ muốn nhìn thử cái video trước đó có phải là núi Thiên Lang thật hay không, không hề có ý gì khác. Em còn nhỏ, tâm linh còn thuần khiết lắm, sao anh cứ suốt ngày hiểu lầm em thế?"
"Theo em thấy, việc này vẫn là phải trách anh, cái chị Hàn Tinh Tinh kia khẳng định là có ý tứ với anh. Em chỉ bảo chị ấy gửi ảnh chụp núi Thiên Lang, chứ không hề kêu chị ấy gửi hình của mình a."
"Anh nhìn đi, xem quần áo này, có phải hơi ít vải quá không? Còn nữa, anh trông cái đùi trắng này đi, thiếu điều nhìn thấy cả mông... Hây dà, đổi lại ở Bàn Thạch Lĩnh của chúng ta, cái này gọi là mất thuần phong mỹ tục đấy."
"Ủa? Anh hai tìm gì thế? Anh đừng có manh động, quân tử động khẩu không động thủ a!"
Lúc này Giang Dược quyết tâm cho Tam Cẩu biết tay, bằng không tên nhóc này thật muốn ngồi lên đầu lên cổ mình mất.
Một người thì quơ chổi rượt, một đứa thì nhanh nhẩu chạy trốn khắp nơi. Đừng nhìn Tam Cẩu chưa trổ mã, thân thủ lại cực kỳ linh hoạt. Cả căn hộ hai sảnh ba phòng, cậu lượn vòng quanh co, quả thật khiến Giang Dược đánh mãi không trúng.
Đang rượt đánh, điện thoại Giang Dược lại vang lên.
Tam Cẩu hô: "Anh hai, đừng đánh nữa, nói không chừng là Hàn Tinh Tinh gọi điện thoại hẹn anh đi chơi đó."
Giang Dược tiếp tục đuổi đánh, mặc kệ điện thoại vang lên không ngừng.
Khổ nỗi thân thủ tên nhóc Tam Cẩu này xác thực nhanh nhẹn, mỗi lần Giang Dược đều chỉ là suýt chút nữa đánh trúng.
Chuông điện thoại ngừng vài giây đồng hồ, rồi lại tiếp tục reo lần hai.
Giang Dược vẫn không bắt máy, điện thoại vang mấy chục giây.
Cuộc gọi thứ hai vừa dừng, lại tiếp tục reo lần thứ ba.
Bất đắc dĩ, Giang Dược đành phải dừng lại, liếc mắt nhìn, hóa ra là cô út gọi tới.
Hắn chỉ chổi vào Tam Cẩu, hung hăng trừng mắt cậu một cái, ra hiệu cậu cứ chờ đó.
"Alo, cô út hả?"
Đầu bên kia điện thoại là giọng lo lắng của cô út: "Dược, sao giờ con mới nghe máy? Nãy giờ con làm gì thế?"
"Chuyện này cô phải hỏi Tam Cẩu ấy, tên oắt đó thật đúng là nhiễu sự, chắc con phải sớm đưa nó về thị trấn quá."
Đổi lại lúc bình thường, cô út khẳng định sẽ truy hỏi Tam Cẩu lại gây ra họa gì, nhưng thời điểm này kịch bản lại rất khác.
Cảm xúc của cô hắn hơi sa sút: "Thế nào vừa tới nơi đã gây chuyện vậy kìa? Mà thôi, Dược, con cứ để Tam Cẩu nán lại thành phố một đoạn thời gian đi. Cô đã gọi lên trường xin nghỉ cho nó, trước hết nghỉ một tuần, không đủ lại xin tiếp."
"Cái gì cơ?" Giang Dược chóng hết cả mặt.
Cô út bày trò gì lạ vậy? Đang đi học bình thường, lại xin nghỉ phép lên thành phố chơi? Phong cách hành sự này không hề giống cô út chút nào a.
"Dược, hiện tại thị trấn không yên ổn. Sáng hôm nay các con đi sớm nên không biết tình huống. Tối hôm qua phát sinh chuyện tà dị, hiện tại toàn bộ thị trấn lòng người bàng hoàng. Nếu không phải đi không được, cả nhà cô út đều muốn bỏ trấn mà đi."
"Thị trấn sao rồi?" Giang Dược hãi hùng khiếp vía, lại xảy ra chuyện gì nữa?
"Haizz, nửa đêm hôm qua chó sủa không ngừng, các con chắc cũng có nghe thấy chứ? Qua nửa đêm, toàn bộ chó đều im lặng. Tất cả mọi người ngủ say sưa, lúc ấy cũng không quá bận tâm. Sáng hôm nay người ta mới phát hiện, chó trong nhà toàn bộ mất tích."
"Không thấy chó? Nguyên buổi sáng cũng không trở về à?" Giang Dược nhớ lại chi tiết chó sủa tối hôm qua, giống như có chút tà dị. Trước nửa đêm sủa điếc cả tai, sau nửa đêm lặng ngắt như tờ.
"Không về được nữa, đều chết cả rồi." Tiếng cô út hơi run, như thể bị bóp nghẹt.
"Chết cả rồi?"
"Đều đã chết! Rất đáng sợ! Buổi sáng có người đi tìm chó, đi tới bên ngoài cây cầu phía tây thị trấn, có một cái hồ nước lạnh bỏ hoang. Hơn vài chục con chó nuôi trong trấn, đều chết hết trong hồ nước. Dược, cô thấy chuyện này rất không tầm thường!"
"Đều chết trong hồ nước?" Cách điện thoại, Giang Dược nghe mà toàn thân nổi hết cả da gà, mặc dù không có tận mắt nhìn thấy, nhưng tưởng tượng một chút, cũng khó mà bình tĩnh được.
"Đúng, đều chết trong hồ nước, xác nổi lềnh bềnh khắp mặt hồ."
"Chết như thế nào? Có vết thương gì trên xác không? Hay đều là chết đuối?"
"Không nghe nói có ngoại thương gì, phỏng đoán là chết đuối. Nhưng có một việc vô cùng quái lạ, có người nói, cột sống của những con chó ấy giống như đều bị gãy mất. Cũng không biết có phải tin đồn nhảm hay không."
Quả nhiên là sợ cái gì gặp cái đó.
Xương sống gãy mất!
Giả thiết đây là sự thực, như vậy hắn có thể liên tưởng đến quá nhiều thứ.
Chu tước gãy xương sống!
Đình Cửu Lý nâng đỡ khí vận cả một phương, nuôi dưỡng phong thủy cả một phương. Đòn dông của đình Cửu Lý gãy mất, chẳng lẽ hậu quả đầu tiên chính là xuất hiện trên thân những con chó kia?
Giang Dược run cả da đầu, sự tình phát triển đến nước này, mặc dù không có chứng cứ rõ ràng về việc có một mối liên hệ tất yếu nào đó giữa các chuyện lạ, nhưng hắn hoàn toàn có thể xác định, thế giới này khẳng định đang phát sinh chuyện kinh khủng nào đó.
Nói đúng hơn, có lẽ đã sớm phát sinh.
Mà bây giờ, chẳng qua là khiến con người chậm chạp phát giác đôi chút mà thôi.
"Cô út, nếu thị trấn quá khó khăn, cứ dọn cả nhà lên thành phố cũng được. Nhà của con chịu khó chen nhau một chút cũng có thể ở." Giang Dược đề nghị.
"Lên thành phố vất vả lắm Dược ơi. Cô thấy nhà cũ ở Bàn Thạch Lĩnh vẫn bỏ trống, nếu chẳng may tình hình không ổn, cô với dượng con còn có thể mang theo em bé đến đó tránh nạn."
"Tuyệt đối đừng đi!" Giang Dược bật thốt,"Cô út, cô hãy nghe lời con, tuyệt đối không thể về Bàn Thạch Lĩnh!"
"Vì sao?" Cô út không hiểu ra sao.
Giang Dược do dự khó quyết, nhất thời không biết nên sắp xếp ngôn từ làm sao.
"Cô út, cô muốn tránh nạn thì lên đây vẫn hơn. Nhà cũ... chỉ sợ cũng không yên ổn a."
"Nhà cũ không yên ổn? Dược, có phải con có chuyện gì giấu giếm cô không?" Giọng điệu cô út không vui.
Đối mặt nghi vấn của cô út, Giang Dược nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định nói rõ tình hình thực tế.
"Cô út, hôm rồi con về Bàn Thạch Lĩnh..."
Giang Dược tả lại chi tiết, từ lúc về Bàn Thạch Lĩnh đến chiếc xe ca kia, toàn bộ quá trình đều kể lại theo đúng sự thật.
Cô út ở đầu bên kia điện thoại trọn vẹn trầm mặc hơn nửa phút.
"Dược à, không thể có chuyện như vậy được... Thằng nhóc Tam Cẩu kia nói quàng nói xiên, con lại đi tin nó?" Giọng cô út cũng không quá khẳng định.
"Thà rằng tin là có, còn hơn là không tin. Cô út, chi bằng hiện tại gia đình cô xuất phát đến Tinh Thành luôn đi!"
Cô út kỳ thật cũng tin vào mấy thứ huyền học thần thần quái quái.
Nhưng để một người trưởng thành bằng vào mấy câu nói mà chuyển nhà, hoàn toàn không phải là một quyết định dễ dàng.
"Hiện tại tình thế còn chưa tới một bước kia, đợi nhìn thử kết quả điều tra phía chính phủ xem sao? Có lẽ, tình huống còn không có xấu đến mức đó? Có lẽ là có người đùa ác chăng?"
Cô út ít nhiều vẫn ôm chút huyễn tưởng. Dù sao thị trấn là nhà cô, sớm thành thói quen nhiều năm như vậy.
Mang nhà mang người lên thành phố tìm nơi nương tựa cháu trai cháu gái, kỳ thực cũng không phải là không được, chỉ là ít nhiều có chút không hạ được mặt mũi, hơn nữa xác thực cũng vất vả.
Lâu dài mà nói, kế sinh nhai cũng là một vấn đề.
Người xưa có câu cố thổ khó rời, cũng chính là nói đạo lý này.
"Cô à, đừng đợi nữa, hiện tại lên đường ngay đi, càng nhanh càng tốt."
Cô út tựa hồ hạ quyết tâm, mặc cho Giang Dược khuyên như thế nào, từ đầu đến cuối đều quyết ý quan sát thêm mấy ngày nữa mới định đoạt.
Giang Dược hiểu rõ tính tình cô út, biết rằng nhất thời không khuyên nổi, chỉ đành liên tục căn dặn cô, chỉ cần có gió thổi cỏ lay là lập tức đến Tinh Thành, mới cúp điện thoại.
Tâm tình Giang Dược không thể nghi ngờ lại nặng nề thêm mấy phần.
Cái thế giới quen thuộc này, giống như đang không ngừng trượt xuống theo một chiều hướng ngày càng quỷ dị, không thể kéo trở lại được nữa...