Trên bàn ăn, Giang Ảnh đang dùng bữa sáng Giang Dược mua về.
Mới đầu, cô vẫn luôn một mực nhăn mặt cau mày, biểu thị sự bất mãn về việc Giang Dược đêm qua không về nhà ngủ.
Nhưng sau khi Giang Dược kể xong, cả gương mặt trẻ tuổi tinh xảo của cô đều lấp đầy vẻ kinh ngạc.
Những lời của Giang Dược, lượng tin tức thực sự quá lớn, lớn đến nỗi khiến cô cơ hồ tưởng chừng như mình đang nghe kể chuyện ma.
Dù đã sống tận hai mươi mốt năm cuộc đời nhưng cô hoàn toàn không cách nào tiêu hóa lượng tin tức khổng lồ đến thế.
Ngoại trừ bí mật về Trí linh ra, Giang Dược đều kể lại toàn bộ mọi việc mà hắn trải qua, bao quát cả cái hôm hắn trở về nhà cũ vào tiết Thanh minh.
Hắn bắt đầu kể từ việc bị mẹ nhập mộng.
Mẹ đẻ nhập mộng, khung hình rơi xuống đất, nữ ảnh váy hoa, tiền giấy dễ cháy, Thang Đầu tìm đầu, long hổ đánh nhau, Chu tước gãy xương sống, lão rùa hóa hình, mượn nước hiến chữ, xe ca u linh, nửa đêm hồn về, cùng với bầy chó chết trôi cô út kể qua điện thoại sau đó, tất tần tật không bỏ sót chút nào.
Đến cả chuyện về cái quần của Tam Cẩu, sát vách chị Hà, tài xế xe taxi, hết thảy tin tức liên quan tới Quỷ ăn tuổi, Giang Dược đều không giấu giếm.
Cho dù Giang Ảnh sớm đã chuẩn bị sẵn tâm lý, có dự cảm chuyện Giang Dược nói sẽ vô cùng ly kỳ, nhưng sau khi nghe từ đầu tới đuôi, cô vẫn cảm thấy khó có thể tin nổi.
Đây mà gọi là trần thuật lại sự thật đó hả? Phải gọi là kể hết truyện ma này đến truyện ma khác vào lúc không giờ nửa đêm thì có!
Cũng may nửa đoạn đầu Tam Cẩu cũng có tham dự. Có Tam Cẩu phụ họa ở một bên, coi như cũng có chút sức thuyết phục.
Về phần nửa đoạn sau, Tam Cẩu không tham dự, nhưng các loại chứng cứ bày trước mặt, còn có cảnh sát và các ban ngành khác tham dự, cho dù Giang Ảnh không tin, nhưng cũng khó mà phản bác.
Đừng nói Giang Ảnh, ngay cả đứa khù khờ như Tam Cẩu nghe xong cũng đều choáng váng hết cả đầu.
"Anh hai, chuyện tối hôm qua kích thích như vậy, anh lại không gọi em a?"
"Dược, nói vậy thế đạo này thật sắp biến thiên rồi sao?" Giang Ảnh sửng sốt một hồi lâu, mới nặn ra được một câu như vậy.
"Không phải sắp biến thiên, mà là đã biến thiên." Chuyện này, sớm hay muộn cũng phải đối mặt, còn không bằng để hắn nói toạc ra ngay từ đầu, sớm có chuẩn bị tâm lý đối phó.
"Chị, chị phải gọi điện thoại cô út, khuyên cả nhà cô tranh thủ thời gian lên thành phố."
Nếu như nói trước đó ở nhà chung cư hơi chật chội, thì bây giờ đã có biệt thự số chín, chuyện ăn ở không còn là vấn đề.
Về phần làm thế nào giải thích chuyện biệt thự số chín, Giang Dược quyết định đến lúc đó lại tính sau.
"Dược, em nói người phụ nữ trong giấc mơ của em, là mẹ của chúng ta?"
"Em cảm thấy thế." Giang Dược gật đầu.
"Đã mười năm, nếu như mẹ muốn báo mộng cho em, không nên chờ tới bây giờ a." Giang Ảnh vẫn còn có chút khó hiểu.
Theo lý thuyết, bản thân Giang Ảnh tuổi tác càng lớn, quan hệ giữa mẹ và con gái cũng càng sâu sắc hơn, vì sao mẹ không báo mộng cho cô chứ?
"Hơn nữa dáng vẻ của mẹ không phải như lúc tuổi còn trẻ, nếu xét theo tuổi tác, ngược lại càng tiếp cận dáng vẻ nếu mẹ vẫn còn sống đến bây giờ." Giang Dược nói bổ sung.
"Ý của em là? Mẹ vẫn còn sống?" Đôi mắt Giang Ảnh lóe qua vẻ vui mừng.
"Nếu suy xét theo vết tích tai nạn xe cộ ở hiện trường, theo logic thế giới thông thường, mẹ hẳn đã không còn tại nhân thế. Nhưng..."
"Giống như nãy giờ chúng ta vừa nói, cái thế giới này rõ ràng đã bắt đầu rời xa nhận thức vốn dĩ của chúng ta! Vì vậy, em cảm thấy vẫn nên ôm một tia hy vọng!"
Đây là lần đầu tiên Giang Dược nói ra miệng hai chữ hy vọng trong suốt mười năm qua.
Chôn tận đáy lòng suốt mười năm, dù cho nó có yếu ớt, u ám, lung lay sắp đổ đến đâu, hắn vẫn chưa hề dập tắt một chút xíu ánh lửa hy vọng ấy.
Giang Ảnh đã sớm thoát khỏi hội chứng tuổi teen, đi vào xã hội hai năm, bôn ba kiếm sống, bị xã hội tra tấn đánh đập...
Những thứ như hy vọng hay mộng tưởng, hoặc những tưởng niệm tươi đẹp khắc sâu tận đáy lòng kia, đã bị sinh hoạt phủ lên một tầng tro bụi thật dày.
Nhưng chuyện liên quan tới mẹ, cô có bao giờ dám quên?
Hai chị em không ai nói thêm lời nào, yên lặng thưởng thức một chút ngọt ngào vô nghĩa do hy vọng mang tới, dù cho nó rất xa xôi, dù cho nó tạm thời chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước...
Tam Cẩu đứng giữa bầu không khí đầy tâm trạng này, cái hiểu cái không, có chút xấu hổ. Thế là cậu bèn cầm một chiếc bánh màn thầu, đi ra phòng khách xem tivi.
Vừa mở tivi chưa được vài giây đồng hồ, Tam Cẩu bỗng nhiên hô to một tiếng: "Anh hai, nhanh lên, mau đến xem này!"
Thanh âm ấy, giọng nói ấy, như thể gặp ma giữa ban ngày ban mặt vậy a.
"Bản tin nhanh: Sự kiện núi Đại Kim bị sạt lở đất đá vùi lấp xe ca đang đi trên đường núi có tiến triển mới!"
"Thật đáng ngạc nhiên và vui mừng, xác suất may mắn một phần vạn!"
"Cứu viện xuyên đêm, thành công cứu ra người dân bị nhốt!"
Hình ảnh trong tivi chuyển sang hiện trường đất lở.
Diện tích đất lở xác thực lớn đến dọa người, loại quy mô đất lở này, dư sức chôn vùi cả chục chiếc xe chứ chẳng đùa.
Chỉ riêng việc thanh lý đất đá bên ngoài, đã mất trọn vẹn một ngày một đêm.
Thế nhưng ngay ở khu vực đất lở trung tâm nhất là một khối đá tảng cao chừng mười mét, dài mười mấy mét, nằm vắt ngang từ chân núi đến khu vực sạt lở trung tâm.
Mà chiếc xe ca ấy, lại may mắn nằm ở bên phải khối đá tảng, khó khăn lắm mới được khối đá tảng ngăn cản vận mệnh bị chôn vùi.
Mặc dù cũng bị đất đá trôi xung quanh che lấp một phần, nhưng nhờ khối đá tảng chặn lại đa số đất đá, cho nên xe chỉ bị lún sâu hai mét, vẫn chưa hoàn toàn bị vùi lấp, còn để lại khe hở.
Chính vì thế, toàn bộ người trên xe, vậy mà thần kỳ không một ai tử vong!
Có mười lăm mười sáu người bị trọng thương, đều được đưa ra ngoài, hoả tốc đi cấp cứu. Những người còn lại hoặc nhiều hoặc ít có chút vết thương nhẹ, còn có vài người bị đói khát nên ngất xỉu.
Phát hiện này, khiến tất cả nhân viên tham dự cứu viện ở hiện trường đều phấn chấn.
Công việc cứu viện tiến hành một ngày một đêm, cuối cùng dọn dẹp xong con đường vòng ngoài, đẩy đến khu trung tâm, mọi người đã sớm chuẩn bị tâm lý nghênh đón kết cục bi thảm.
Ai có thể ngờ tới, vậy mà lại xuất hiện chuyển biến đảo ngược lớn đến như vậy?
Đương nhiên, sự đảo ngược này quả khiến người ta mừng rỡ, quả làm cho người ta phấn chấn!
Giang Dược mở điện thoại, mới biết được đây là chuyện xảy ra hồi nửa đêm hôm qua.
Các kênh truyền thông lớn sớm đã tranh nhau đưa tin, khu bình luận vui sướng tưng bừng, dồn dập nhắn trời phù hộ nước Đại Chương chúng ta, trời phù hộ nhân dân Đại Chương.
Có điều cả Giang Dược lẫn Tam Cẩu lại không có chút cao hứng nào, ngược lại còn nhìn nhau với ánh mắt khiếp hãi.
Tình huống này...
Thoạt nhìn sao có vẻ hoang đường quỷ dị quá vậy?
Tam Cẩu lẩm bẩm nói: "Vậy đêm hôm đó em đã nhìn thấy thứ gì? Em rõ ràng đều quen biết bọn họ a. Rõ ràng họ đều đã chết, toàn thân vết máu, không có lấy một người nào còn nguyên vẹn..."
Đầu óc Giang Dược đồng dạng trống rỗng.
Những thứ gặp phải trong mấy ngày qua, đã khiến tâm lý hắn tiếp nhận sự thật rằng thế giới đang biến dị.
Sự kiện chiếc xe ca, không thể nghi ngờ là bằng chứng mạnh mẽ.
Thế nhưng giờ nó lại có chuyển biến đảo ngược, sự thật vốn đã được tiếp nhận tựa hồ lại không còn chắc chắn nữa. Hết thảy bắt đầu trở nên khó bề phân biệt.
Những u linh Tam Cẩu nhìn thấy đeo bám trên chiếc xe ca liệu có thật không? Những thứ trở về trấn đêm hôm đó là cái gì? Tập thể chó trong thị trấn bị chết đuối lại là chuyện gì xảy ra?
Chẳng lẽ, thật sự tồn tại hai thế giới song song hay sao? Ở một thế giới khác, những người đó không thể tai qua nạn khỏi, còn ở thế giới hiện thực, bọn họ vẫn may mắn sống sót?
Rốt cuộc nên tin cái gì, không nên tin cái gì?
Đừng nói Tam Cẩu, tâm trạng Giang Dược sắp bùng nổ tới nơi.
Đương nhiên, người trên xe ca có thể may mắn sống sót, không thể nghi ngờ là một chuyện vô cùng tốt.
Mặc kệ là Giang Dược, hay là Tam Cẩu, cũng không hy vọng những người đó chết. Nhất là Tam Cẩu, không ít người trên trấn kỳ thật đều là người quen của cậu.
Nếu như bọn họ thật sự còn sống, Tam Cẩu mừng thay cho bọn họ còn không kịp.
Thế nhưng...
"Anh hai, em thật không lừa anh! Những gì em nhìn thấy, em nói ra, không có nửa câu gạt người. Bọn họ thật sự đã chết rồi, thật đó!" Tam Cẩu ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, đau khổ hết sức.
Sự việc không ngừng chuyển biến đảo ngược đã lật đổ nhận thức mộc mạc của Tam Cẩu. Cậu bắt đầu mê mang, thậm chí sinh ra nghi ngờ thật sâu với tất cả những gì bản thân nhìn thấy.
Không lẽ đúng chỉ là ảo giác thôi sao?
"Tam Cẩu, anh tin em." Giang Dược khoác tay lên bờ vai Tam Cẩu.
"Anh hai ..." Tam Cẩu ngẩng đầu, có chút uể oải.
"Hãy tin tưởng vào bản thân mình, tin tưởng em vẫn luôn là cậu bé tinh ranh đầy hung mãnh." Giang Dược vỗ vỗ bả vai Tam Cẩu,"Theo anh ra ngoài một chút nhé?"
Muốn nói người Tam Cẩu chịu phục nhất, chính là anh hai cậu.
Mà Giang Dược, cũng là người hiểu rõ làm sao để kích phát đấu chí của Tam Cẩu nhất. ...
Hai người xuống xe tại một trạm xe buýt nằm gần đơn vị của cảnh sát Hàn.
Vừa xuống xe, hai người liền trông thấy một đám người đang đứng bên cạnh trạm xe chỉ trỏ.
"Giá trên trời tìm chó yêu thất lạc.
Mình hôm qua đang đi dạo ở quảng trường Thời Đại Vân Sơn trên phố Vân Sơn thì bị lạc mất thú cưng của mình, đó là một chú chó Akita loại đấu giải, mình coi nó như người thân trong nhà. Nếu ai tìm được hoặc cung cấp manh mối giúp chó yêu của mình trở về nhà, mình xin hậu tạ năm mươi ngàn bằng tiền mặt, tuyệt không nuốt lời!"
Trên tờ treo thưởng còn có bổ sung ảnh chụp chú chó, cùng với số điện thoại của người chủ.
"Ái chà, quả nhiên thà làm chó nhà giàu, còn hơn làm nhân viên quèn a. Giả sử mình bị lạc mất, sẽ có người treo thưởng năm ngàn tới tìm mình sao? Ha ha ha..."
"Đừng ngây thơ, đây đều là chiêu trò lừa đảo. Đa phần mấy giải thưởng trên trời ở trên mạng đều là giả, anh để mắt tới giải thưởng của người ta, người ta cũng sẽ để mắt tới tiền tiết kiệm của anh đấy."
"Ông bạn, không thể không nói nghèo khó hạn chế trí tưởng tượng của ông. Ông chủ tôi có nuôi một con chó gọi là gì ấy nhỉ? Chó nhập, bỏ ra ròng rã sáu trăm ngàn. Giả sử nó bị lạc, ông chủ tôi có thể xuất ra tận năm trăm ngàn để tìm nó ấy."
Đám người này buôn dưa lê khí thế, thật đúng là có không ít người động tâm.
Càng có người thuộc trường phái hành động trực tiếp lấy điện thoại di động bấm dãy số trên tờ rơi đó.
"Alo? Tờ treo thưởng tìm chó này là thật hả? Nếu là thật, hôm nay tôi không đi vác gạch nữa, mà sẽ ra chung quanh quảng trường Vân Sơn tìm chó."
"Là thật a! Đương nhiên là thật. Nếu có người tìm được chó nhà tôi, tôi sẽ trả năm mươi ngàn tiền mặt ngay tại chỗ. Tất cả tiền đều đã chuẩn bị xong!" Đầu bên kia điện thoại là một cô em gái tuổi không lớn lắm, giọng ngọt ngào đáng yêu, mang theo một chút nghẹn ngào, nghe mà khiến người ta cảm thấy xót xa.
Tam Cẩu bên cạnh nghe thấy, không khỏi tim đập thình thịch, túm lấy tay áo Giang Dược: "Anh hai..."