Thầy Tôn hơn ba mươi tuổi, đeo mắt kính gọng đen có số độ cao, dung mạo không có gì đáng chú ý, tốc độ nói chuyện bình thường không nhanh không chậm, cười lên cộc lốc, gây ra cho người ta một loại cảm giác không nóng không lạnh.
Nguyên tắc đối nhân xử thế của ông từ trước đến nay là ăn chắc mặc bền, không như giống một số kẻ trong xã hội, chỉ biết ăn nói ba hoa chích chòe là giỏi, lại không làm được tí việc gì cho ra hồn.
Khi Giang Dược đi vội tới trường thì thầy Tôn cũng mới vừa để chén cơm xuống.
Nhìn thấy học trò cưng của mình, tâm tình thầy Tôn rõ ràng rất tốt.
"Trước bữa cơm, không lâu sau khi em gọi điện cho thầy, có một vị trưởng ban họ La phụ trách ban ngành nào đó của chính phủ tới trường mình tìm hiểu về em, xem xét hồ sơ học bạ của em, còn gọi thầy ra nói chuyện. Thầy hỏi ông ấy cụ thể có chuyện gì, nhưng ông ấy cũng không buồn đề cập tới."
"Tên nhóc nhà em không phạm tội gì đấy chứ?" Thầy Tôn hỏi đùa cho vui, chứ kỳ thật ông rất yên tâm về Giang Dược.
Cậu học sinh này là hạt giống tốt mà bất cứ trường trung học nào cũng muốn đoạt lấy, sao có thể vướng vào vòng lao lý?
"Không có việc gì, sáng nay em mới vừa gặp mặt ông ấy." Giang Dược cũng không muốn nói tỉ mỉ, ngược lại hỏi: "Làm sao chiều nay bỗng nhiên kiểm tra sức khỏe vậy thầy?"
Năm cuối cấp sắp tham gia thi đại học, nhất định phải kiểm tra sức khỏe.
Thế nhưng đột xuất thông báo kiểm tra sức khỏe, rõ ràng là không đúng về mặt quy trình. Có những học sinh nội trú nhân dịp nghỉ lễ về thăm quê ở phương xa, nhất thời nửa khắc sao có thể trở về kịp lúc cho được?
Thầy Tôn thở dài một hơi, dẫn Giang Dược vào buồng trong: "Giang Dược à, video trong nhóm hôm qua, thầy cũng đã xem. Nghe nói mấy ngày gần đây, lãnh đạo cấp cao của nước ta liên tục mở hội nghị, thương thảo một việc đại sự."
"Đại sự gì cơ?"
"Cụ thể là việc gì, thầy cũng không rõ lắm. Nhưng các lãnh đạo tối cao đã ban hành nhiệm vụ xuống, đó chính hết thảy học sinh đang đến trường nhất định phải chia lượt hoàn thành kiểm tra sức khỏe trong vòng ba ngày."
"Cho nên chúng em là nhóm đầu tiên?"
"Phải! Xế chiều hôm nay, lớp chúng ta chỉ có một phần ba số lượng học sinh tham dự kiểm tra sức khỏe. Ngày mai, hai phần ba còn lại cũng sẽ hoàn thành kiểm tra sức khỏe."
"Giang Dược, lần kiểm tra sức khỏe này có chút đột ngột. Thầy luôn cảm thấy, khả năng dính líu đến đại sự gì. Cho nên em nhất định phải đối xử thận trọng, không thể lơ là bất cẩn. Có lẽ, chính phủ đột nhiên tổ chức kiểm tra sức khỏe bất ngờ như vậy, là muốn sàng lọc chọn hạt giống tốt? Muốn bồi dưỡng nhân tài đặc thù?"
Đây đều là tự bản thân thầy Tôn suy đoán, còn tình huống cụ thể như thế nào, một người giáo viên dạy học bình thường như thầy Tôn, kỳ thật cũng khó mà phân tích ra được.
Nhưng đối xử vụ việc một cách nghiêm túc không bao giờ sai.
Nếu thầy Tôn đã nói thế, bất kể Giang Dược có đồng ý hay không, thái độ cũng phải đoan chính.
Vừa bước vào phòng học, hắn phát hiện những bạn học được thông báo kiểm tra thân thể chiều nay đã đến không ít.
Khoảng một giờ rưỡi chiều, thầy Tôn vào phòng học, ngoại trừ Đỗ Nhất Phong còn chưa tới, toàn bộ những bạn học khác đã đến đông đủ.
Hàn Tinh Tinh cũng ở trong đó, riêng ba người bạn cùng phòng Giang Dược lại không nằm trong nhóm này.
Điều khiến Giang Dược ngạc nhiên chính là Lý Nguyệt cũng có mặt, cũng không biết cô nàng làm thế nào đi từ quê lên Tinh Thành kịp.
Thông báo nói đến trước hai giờ chiều, còn chưa tới giờ, người vẫn chưa đủ, không cách nào phát biểu được, thầy Tôn bèn chắp tay sau lưng, chậm rãi bước thong thả ra phòng học, tùy ý hút điếu thuốc bên hành lang.
Cho đến khi còn cách hai giờ chiều đúng một phút đồng hồ, Đỗ Nhất Phong mới khoan thai đi tới. Cậu đeo một cặp kính râm lớn nhìn khá bẩn bựa, khoác bên vai một chiếc cặp sách in đồ án hoa văn không được thời thượng cho lắm, xông vào phòng học như một cơn gió.
Những năm qua thầy Tôn đã sớm có đủ sức miễn dịch với những hành vi diễn xuất của Đỗ Nhất Phong, nên thầy chẳng buồn lãng phí đến nửa dấu chấm câu ở trên người cậu ta.
"Người đã đến đông đủ, thầy có vài lời nói trước. Chiều nay kiểm tra sức khỏe, chúng ta thống nhất xuất phát, thống nhất hành động. Ai cũng không được đặc cách, tự mình rời khỏi đội ngũ. Trước mắt thầy cũng không rõ địa điểm chúng ta sẽ làm kiểm tra thân thể, chỉ biết khi nào đến phiên chúng ta, sẽ có xe buýt đến đón chúng ta đi."
Các học sinh bên dưới xôn xao cả lên.
Chẳng phải chỉ là kiểm tra sức khỏe thôi sao? Hoặc đến bệnh viện, hoặc đi trung tâm y tế. Còn có thể đi đâu nữa chứ?
Làm gì phải tỏ ra thần thần bí bí như vậy a?
Thanh thiếu niên ở lứa tuổi này, ít nhiều gì cũng có chút tâm lý phản nghịch, nghe thầy Tôn nói thần thần bí bí đến thế, đều nhao nhao ồn ào cả lên, tỏ vẻ kháng nghị với việc này.
Giang Dược đương nhiên sẽ không hùa theo đám bạn làm trò hề.
Chợt hắn cảm giác được điện thoại trong túi rung lên mấy lần, bèn lấy ra nhìn thử.
Hàn Tinh Tinh: Anh chàng học giỏi, kiểm tra sức khỏe xong thì đi xem phim với mình nhé. Ai cự tuyệt là đồ cún con!"
Giang Dược dở khóc dở cười, thu hồi điện thoại, dự định không vội trả lời.
Có điều hắn chưa kịp nhét điện thoại về túi áo, liền nghe thấy Hàn Tinh Tinh ngồi bàn bên cách đó không xa liên tục tằng hắng khục khục mấy phát.
Giang Dược nghiêng đầu nhìn sang, Hàn Tinh Tinh lại gục xuống bàn, nửa bên mặt chôn trong khuỷu tay, nhíu chiếc mũi ngọc tinh xảo, nháy mắt ra hiệu với hắn, một cái tay khác còn vụng trộm ra dấu hình trái tim dưới đáy bàn.
"Hàn Tinh Tinh, em bị sao thế? Thân thể không được thoải mái hả? Không ảnh hưởng đến kiểm tra sức khỏe chứ?" Thầy Tôn quan tâm hỏi.
"Dạ thưa thầy, thân thể em vẫn khỏe như vâm ạ."
"Vậy là tốt rồi, em cứ ngồi nghỉ ngơi một lát đi."
Ước chừng việc kiểm tra thân thể không phải chuyện quá quan trọng gì cho cam, cộng với việc lên cơn nghiện thuốc, thầy Tôn lại sờ vào túi, chuẩn bị ra hành lang làm thêm điếu nữa.
Có điều khi ông còn chưa kịp bước xuống bục giảng, bỗng có mấy bóng người xuất hiện phía hành lang, bọn họ dừng lại trước cửa lớp học, tất cả đều mặc đồng phục cảnh sát.
Người đi ở chính giữa rõ ràng chính là cảnh sát Hàn.
Giang Dược kinh ngạc, tưởng cảnh sát Hàn đến tìm hắn. Hắn chưa kịp mở miệng, cảnh sát Hàn đã nghiêm túc nhìn chằm chằm vào chủ nhiệm lớp Tôn Bân.
"Anh là Tôn Bân?"
Thầy Tôn ngạc nhiên hỏi: "Đúng vậy. Các vị đây là?"
"Cảnh sát!" Cảnh sát Hàn vĩnh viễn làm việc gọn gàng linh hoạt, quơ tay giơ lên thẻ chứng minh cảnh sát, nói tiếp: "Có một vụ hung án giết người, chúng tôi cần mời anh về làm rõ một chút tình huống."
Thầy Tôn không hiểu ra sao, hung án giết người, mời mình về làm rõ tình huống? Một kẻ suốt ngày chỉ biết dạy học như ông có thể làm rõ tình huống gì cơ?
Không đợi thầy Tôn kịp phản ứng, hai nhân viên cảnh sát phía sau cảnh sát Hàn trực tiếp tiến lên, một cú bắt tay xoay ngược liền vặn hai tay thầy Tôn ra sau lưng, còng tay băng lãnh răng rắc một tiếng, đã khóa hai tay ông lại.
"Các người đang làm cái gì vậy?" Thầy Tôn chỉ là một giáo viên trung học, có bao giờ phải trải qua cảnh tượng này? Ông choáng váng mặt mày, giãy giụa kịch liệt.
"Tôi khuyên anh thành thật một chút. Tôi nói mời chỉ là phép lịch sự thôi. Anh đã làm cái gì, còn không tự biết thân biết phận sao? Giữ lại cho mình một chút mặt mũi trước mặt học sinh đi." Cảnh sát Hàn lạnh lùng nói.
Đoạn ông vung tay lên: "Mang đi!"
Thân thể yếu đuối như thư sinh của thầy Tôn, chỉ cần một nhân viên cảnh sát thôi cũng đã đủ đối phó, huống chi là mấy người cùng lên, thầy Tôn không thể làm gì khác hơn trừ việc bị đưa ra khỏi phòng học.
Phòng học lập tức nổ tung.
Giáo viên chủ nhiệm bị cảnh sát còng tay ngay trước mặt học sinh.
Đây tuyệt đối là sự kiện lớn mấy chục năm chưa chắc có một lần kể từ khi thành lập trường trung học Dương Phàm.
Đại đa số bạn học đều trợn tròn mắt trước một màn này, mặt mũi trắng bệch, nơm nớp lo sợ, hoàn toàn không biết làm sao.
Tuy nhiên vẫn có một vài học sinh trưởng thành sớm giống như Đỗ Nhất Phong, mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng vẫn tỉnh táo lạ thường, còn chạy theo ra hành lang vây xem, thật giống như người gặp chuyện hoàn toàn không liên quan gì tới mình.
Hàn Tinh Tinh nhiều lần há miệng nhỏ muốn đứng lên, nhưng khi ánh mắt rơi vào cảnh sát Hàn, cuối cùng lại nhịn xuống.
Giang Dược không biết tình hình cụ thể, mặc dù cũng sốt ruột thay thầy Tôn, nhưng hắn cũng không vội vã ra mặt.
Cảnh sát phá án, người ta khẳng định là có một quy trình tiêu chuẩn. Lúc này, cho dù thầy Tôn có oan hơn cả Thị Kính, vẫn phải đi một chuyến với người ta theo đúng quy trình.
Cảnh sát vừa đi, một vị phó chủ nhiệm họ Thiệu của trường đi vào phòng học.
"Mọi người yên lặng một chút, rốt cuộc thầy Tôn có vấn đề gì, cảnh sát sẽ tra rõ ràng. Hiện tại tôi tạm thời tiếp quản lớp các trò, buổi kiểm tra sức khỏe chiều nay là rất quan trọng, các trò tuyệt đối không nên mang gánh nặng gì trong lòng. Tiền đồ là của các trò, hành vi cá nhân của thầy Tôn hoàn toàn không quan hệ gì đến các trò hết."
Lời này kỳ thật có chút máu lạnh, nhưng cũng là lời nói thật.
Giang Dược cũng không có tâm tư nghe người khác lải nhải, bèn xin đi nhà vệ sinh, chuồn ra khỏi phòng học.
Vừa tìm được một nơi hẻo lánh, Giang Dược không nhịn được lấy điện thoại di động ra bấm số cảnh sát Hàn.
"Cậu Giang hả, vừa rồi tôi cũng thấy cậu trong phòng học. Thật có lỗi, quốc có quốc pháp. Việc này quá lớn, mặt mũi của ai cũng không có tác dụng."
"Chú Hàn, hai ta cũng coi như có giao tình sinh tử. Nếu thầy của tôi thật sự đã phạm pháp, tôi cũng không có mặt mũi nào cầu tình. Chưa kể, việc này cũng không phải do hai ta định đoạt. Tôi chỉ muốn hỏi một câu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Cậu không biết thật hả? Bến cảng Tân Nguyệt của cậu có một thiếu nữ bị người khác cưỡng gian rồi giết chết ngay tại nhà vào khoảng chừng mười giờ sáng nay. Chúng tôi thông qua xem xét camera giám sát hiện trường, theo điều tra sơ bộ thì người giáo viên này của cậu có hiềm nghi vô cùng lớn! Các loại dấu tay, vân tay, lông tóc, dịch thể... đều đã được đưa kiểm tra khẩn cấp, chỉ cần DNA ăn khớp, lập tức sẽ có kết luận."
Về mặt lý thuyết, đây đều là nội tình của vụ án, quyết không thể tiết lộ cho kẻ không liên can. Nhưng đầu bên kia điện thoại lại là Giang Dược, cảnh sát Hàn vẫn phải châm chước phá lệ.
Có điều những lời vừa rồi đã làm trái với kỷ luật, cho nên cảnh sát Hàn chỉ khách sáo thêm vài câu, đáp ứng khi nào có kết quả so sánh sẽ báo cho Giang Dược ngay lập tức, liền vội vàng cúp điện thoại.
Vụ hung án giết người ở khu dân cư của mình?
Hung thủ là thầy Tôn, người trước giờ vẫn luôn thành thực?
Nghe vào sao có vẻ hoang đường khó tả đến vậy cơ chứ? Thầy Tôn bình thường giết con gà mà còn run tay, không ít lần bị vợ thầy đậu xanh rau muống phàn nàn vì chuyện này.
Chỉ bằng thầy Tôn? Đòi làm hung thủ giết người? Giang Dược hoàn toàn không thể liên hệ hai từ này lại với nhau được.