Hắn gạt mắt mèo trên cửa, hóa ra người gõ là bác gái Vương ở căn hộ 802 nằm sát vách, vẻ mặt lo lắng bất lực, e là đã gặp phải chuyện khó bằng trời nào đó.
Hai nhà quan hệ khá gần gũi, Giang Dược mau chóng mở cửa.
"Cháu Giang ơi, mau mau! Mau giúp bác gái xem thử, chị Hà ngã bệnh, một mình người già cả bác đây ở nhà, hai mắt tối đen a."
Chị Hà là con dâu của bác gái Vương, độ tuổi ước chừng hai mươi sáu hai mươi bảy, hay nói đủ loại chuyện trên trời dưới đất với chị gái Giang Ảnh của hắn, có thể tính là khuê mật.
Con trai của bác gái Vương, cũng chính là chồng chị Hà, trường kỳ đi công tác xa, dẫn đến vợ chồng kết hôn mấy năm vẫn chưa kịp sinh hạ nửa mụn con, ngày thường cơ bản là hai người mẹ chồng nàng dâu sống nương tựa lẫn nhau.
Tuy nói quan hệ mẹ chồng nàng dâu của hai người không thân như mẹ con ruột, nhưng vẫn có thể coi là hài hòa.
"Tam Cẩu, trông nhà."
Giang Dược không cho Tam Cẩu cự tuyệt, bước ra liền trở tay đóng lại cửa chống trộm.
Trên ghế sa lon phòng khách nhà bác Vương, có một người đang nằm nghiêng, nhìn cách ăn mặc từ đằng xa, hẳn là chị Hà.
Đến gần xem xét, Giang Dược lại cảm thấy mình đoán sai.
"Bác gái, vị này là?"
Bác Vương lau nước mắt: "Đây chính là chị Hà của cháu đó, lúc trở về hồi giữa trưa còn rất khỏe mạnh a."
"Ăn cơm trưa xong, nó ngồi một hồi trên ghế sa lon, tự nhiên lại biến thành bộ dáng này. Cháu Giang, chị Hà của cháu đây là mắc phải bệnh lạ gì ư?"
Giang Dược cứng họng, nhất thời nói không ra lời.
Người phụ nữ trước mắt này áng chừng ngoài năm mươi tuổi, da lỏng lẻo, mặt đầy nếp nhăn, trông như vỏ quýt. Tuổi đời này có thể nói là đuổi sát bác gái Vương, hắn hoàn toàn không cách nào liên hệ đến chị Hà trẻ trung xinh đẹp.
Phản ứng đầu tiên của hắn là có phải chị Hà đang đùa dai hay không? Hóa trang thành dáng vẻ như thế, hay dứt khoát là chơi trò đánh tráo, đổi thành người khác, cố ý trêu đùa bác gái?
Nhưng khi hắn soi kỹ chi tiết, lại cảm giác không thích hợp.
Đầu tiên, làn da trông cực kỳ chân thực, hoàn toàn không có vết tích cứng nhắc của kỹ thuật trang điểm. Như vậy có thể loại bỏ khả năng hóa trang.
Ngoài ra, nốt ruồi duyên khóe miệng mang tính đặc trưng của chị Hà lúc còn trẻ vẫn còn ở đó. Quần áo, đồ trang sức, bao quát cả tỉ lệ gương mặt của chị Hà, cùng đủ loại chi tiết dáng người, không thứ nào không nói cho Giang Dược, người này đích thực là chị Hà vốn trẻ đẹp gợi cảm trước đó!
Nếu bắt buộc phải nhận định, hắn chỉ có thể nói đây hẳn là chị Hà hơn hai mươi năm về sau, bước vào tuổi xế chiều!
Loại cảm giác này rất hoang đường.
Thật giống như quý ngài thời gian đang đùa ác với chị Hà, dùng một cái kim tiêm chứa hai mươi năm thời gian tiêm vào người chị, khiến chị nháy mắt biến đổi.
Giang Dược bắt mạch một chút, cả mạch đập, hô hấp lẫn nhịp tim của chị Hà đều rất yếu ớt, gần như bằng không. Trông chị có vẻ như bị kích thích rất lớn, cảm xúc bộc phát, sinh ra cú sốc nghiêm trọng.
Hắn nắn nắn người chị Hà, cũng không lo đến chuyện thất lễ, bắt đầu thực hiện bóp tim ngoài lồng ngực cho chị.
"Bác gái, bác gọi điện thoại cấp cứu chưa?"
"Rồi, bác gọi rồi. Bác còn điện thoại báo cả cảnh sát." Bác gái Vương đau lòng rơi nước mắt liên tục,"Cháu nói con bé này ngày thường thích ăn mặc xinh đẹp, bất thình lình biến thành dáng vẻ như thế, về sau nó biết sống làm sao đây? Bộ dạng này không còn mặt mũi ra ngoài gặp ai được nữa."
Giang Dược nhất thời không biết khuyên như thế nào, chỉ có thể cúi đầu tiếp tục làm bóp tim ngoài lồng ngực.
Không trải qua nỗi khổ của người khác, làm sao biết cách khuyên họ bình tĩnh?
Việc này đổi lại bất kỳ người nào, sợ rằng cũng không thể bình tĩnh nổi.
Tự dưng, Giang Dược không hiểu sao bỗng nhớ tới đám quỷ quái mà Tam Cẩu nhìn thấy, nhớ tới tài xế taxi nọ, thậm chí nhớ tới người mẹ già đi trong giấc mơ của hắn.
Quả nhiên, thế giới này đã không thể trở về được bình thường như xưa a?
"Hít hà. . ."
Chị Hà bỗng nhiên thở hắt một hơi, yếu ớt tỉnh lại.
Nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai dễ nhìn lúc ẩn lúc hiện với vẻ lo lắng trước mặt, chị còn tưởng là mình đang làm một giấc mộng xuân mỹ lệ, bỗng ngay lập tức chị phát hiện hai tay người ta đang đặt trên ngực mình ép ép, chị định thét lên, chợt nhớ tới cái gì.
"Gương đâu, tôi muốn soi gương, cho tôi một chiếc gương!"
Giang Dược vội vàng ấn xuống hai cánh tay vung vẩy lung tung của chị: "Chị Hà, chị trước tiên bình tĩnh lại chút đã."
Muốn một cô gái phút chốc mất đi cả vẻ đẹp thanh xuân tỉnh táo, cũng không dễ dàng hơn việc khiến mặt trời mọc từ đằng tây là bao.
Í o —— í o —— í o...
Ngay lúc này, xe cứu thương lái vào khu dân cư, chạy đến dưới chân tòa nhà của họ.
Rất nhanh, các thiên sứ áo trắng đẩy cáng cứu thương vào thang máy, tìm đến nhà bác gái Vương.
Hai tay chị Hà bịt kín lấy mặt mình, đầu không ngừng đụng vào sa lon, ai cũng không ngăn nổi.
Chị Hà đơn giản muốn chết ngay tại chỗ, không ngừng gào khóc: "Tôi không muốn đi bệnh viện, để tôi chết, chết quách cho xong. Hu hu hu..."
Lúng túng là, một vị thiên sứ áo trắng nào đó còn xát thêm muối, hỏi: "Ai là người thân của bệnh nhân?"
"Là tôi." Bác gái Vương tiến lên.
"Bác là gì của bệnh nhân ạ? Chị gái hay em gái? Tốt nhất vẫn nên để chồng hay con cái bệnh nhân ra mặt."
"Em là con trai của bệnh nhân phải không?"
Lời này là hỏi Giang Dược. Nhìn tuổi tác bệnh nhân hơi lớn, khả năng là hơn ba mươi tuổi mới sinh con trai, ở thời nay cũng không tính là chuyện hiếm hoi gì.
Mẹ chồng biến thành chị em gái, cậu em nhà bên biến thành con trai.
Lời này như thể dằm trong tim, chị Hà liều mạng muốn lăn từ cáng cứu thương xuống đất, kêu khóc om sòm: "Hu hu hu, tôi thật không muốn sống nữa."
Bác gái Vương tay chân luống cuống, nhất thời không biết làm sao giải thích.
Mọi người khuyên can chị Hà mãi, cáng cứu thương cuối cùng cũng đi xuống lầu.
Chị Hà một mực bụm mặt, hiển nhiên là có chút sống không bằng chết.
Vừa ra cửa chung cư, chuẩn bị lên xe cứu thương, lại có hai nhân viên cảnh sát vừa vặn tiến đến gần.
"Là các vị báo cảnh sát?"
Bác gái Vương chỉ có thể kiên trì tiến lên giải thích toàn bộ sự việc, lúc ấy tình thế cấp bách, bác rối quá mới báo cảnh sát.
Nói đến, loại sự tình này lại đi báo lên chính quyền, bác gái Vương từ trước đến nay cẩn thận chặt chẽ, đúng là cũng có chút áy náy.
Các thiên sứ áo trắng bên cạnh nghe qua, tại chỗ không nhịn được cưỡng ép lay mở hai tay chị Hà, bắt đầu xem xét gương mặt chị.
"Làm sao lại trùng hợp như vậy?" Một cô y tá kinh ngạc hô lên.
"Trời ạ, tình huống này, bệnh viện chúng ta cũng vừa mới có nhân viên bị giống y đúc!"
Còn có ca giống y đúc?
Giang Dược nghe vậy, trong lòng khẽ động, liếc qua xe cứu thương dừng ở ven đường, rõ ràng là xe cứu thương của bệnh viện Tinh Thành số hai.
"Bác gái, hôm nay chị Hà có phải từng đi đến bệnh viện Tinh Thành số hai?" Giang Dược đột nhiên hỏi.
Thừa dịp các thiên sứ áo trắng cưỡng ép lay mở hai tay chị Hà, Giang Dược giả bộ như lơ đãng liếc qua lòng bàn tay chị Hà một cái.
Bác gái Vương đầu tiên khẽ giật mình, lập tức nói: "Hôm nay từ sáng tới trưa nó đều ở bệnh viện số hai, đi thăm một người bạn nằm viện. Đến tận giờ cơm trưa mới trở về. Cháu Giang, làm sao cháu biết? Thứ này... thứ này không phải bệnh truyền nhiễm chứ?"
Ba chữ này cực kỳ mẫn cảm.
Tất cả mọi người ở đây nghe được ba chữ này, sắc mặt đều trở nên mất tự nhiên.
Trái lại vị bác sĩ cấp cứu lắc đầu: "Không thể nào! Thế giới trước mắt căn bản không tồn tại loại bệnh truyền nhiễm này. Nếu như là bệnh truyền nhiễm, căn cứ tốc độ phát bệnh của họ, người nhà các vị hẳn là đã sớm lây bệnh."
Bỗng một chú cảnh sát dáng người cao to đi về phía Giang Dược: "Anh bạn trẻ, sao cậu lại nghĩ đến chuyện hỏi cô ấy có từng đi bệnh viện Tinh Thành số hai vậy?"
Rốt cuộc vẫn là cảnh sát, trực giác phá án cực kì linh mẫn.
Câu nói kia của Giang Dược chỉ hơi lộ ra một chút xíu manh mối, người khác còn chưa kịp phản ứng, chú cảnh sát lập tức đã bắt được.
"Tôi nghe bác sĩ nói bệnh viện số hai của họ cũng có ca tương tự, liền liên tưởng đến bệnh truyền nhiễm, cho nên mới hỏi chị Hà có đi qua bệnh viện Tinh Thành số hai hay không."
Lời này dĩ nhiên không phải là thật, ở đây nhiều người như vậy, Giang Dược không có khả năng nói ra manh mối mà hắn suy đoán trong lòng.
Chú cảnh sát thâm ý nhìn Giang Dược một chút, cười cười, nhưng cũng không tiếp tục truy vấn, mà quay đầu nói với bác Vương: "Bác gái, tình huống này cần phải đi bệnh viện để tìm nguyên nhân, cảnh sát chúng tôi sẽ dốc toàn lực điều tra các loại manh mối. Bác cũng đừng gấp, nếu có bệnh, chúng ta sẽ từ từ chữa trị."
Thân là cảnh sát, chú nói xong, mọi người không còn nói thêm gì nữa.
Xe cứu thương í o í o chở người đi, Giang Dược cân nhắc đến việc bác Vương tuổi đã cao, chỉ sợ không kịp chăm nom người bệnh, tính đi theo cùng, lại bị chú cảnh sát gọi lại.
"Anh bạn trẻ, phiền cậu nán lại chút, tôi vừa vặn muốn hỏi cậu mấy câu."
Giang Dược nhìn một chút đám người chung quanh không ngừng bu lại, gật đầu nói: "Chi bằng chúng ta chuyển sang nơi khác nói?"
"Được!"
Hai người di chuyển tới cục cảnh sát.
Giang Dược không làm gì sai, cho nên cũng không cảm thấy có gì không ổn. Cảnh sát với dân thường đều là người một nhà, hắn không phạm tội tự nhiên cũng không cần phải lo lắng.
Chú cảnh sát trái lại đủ khách khí, mời hắn ngồi ở văn phòng, đóng cửa thật kỹ, còn rót cho một ly hồng trà.
Nghe chú ấy tự giới thiệu mình họ Hàn, là một cảnh sát trưởng.
"Cậu Giang, cậu có biết biển số xe taxi này hay không?" Cảnh sát Hàn từ đối diện bàn đẩy tới một tấm hình.
Giang Dược cầm lên liếc một chút, rõ ràng là chiếc taxi chở mình về nhà hồi trưa nay, Giang Dược đã gặp qua là không quên được, tự nhiên nhớ kỹ.
"Chú Hàn, chú định nói cái gì?"
"Người tài xế này một giờ trước đó báo cảnh, nói vừa bị hành khách tập kích. Chúng tôi căn cứ thời gian và đoạn đường người tài xế cung cấp, điều video giám sát kiểm tra một hồi, thông qua so sánh kho số liệu, đã xác định hành khách theo như lời anh ta, chính là cậu."
Nếu như nắm tay kéo một cái cũng coi như tập kích, vậy định nghĩa hai chữ tập kích này cũng không tránh khỏi quá khôi hài.
"Chú Hàn, đúng là tôi từng ngồi chiếc xe này. Nhưng còn tập kích cái gì, hoàn toàn là vu khống."
Cảnh sát Hàn cười cười, từ chối cho ý kiến.
Trên thực tế, bọn họ đương nhiên cũng phải tra tư liệu của người báo cảnh.
Không tra thì không biết, hóa ra người báo cảnh thật đúng là có không ít tiền án tiền sự. Đánh nhau, trộm cắp, đánh bạc, mua dâm, ăn vạ... đủ loại thói hư tật xấu, đơn giản có thể tổng hợp thành một bộ bách khoa toàn thư thói xấu.
Trái lại thử nhìn cái cậu Giang Dược này xem, nho nhã lễ độ, mới nhìn là biết con nhà gia giáo, có tố dưỡng.
So sánh đôi bên, nếu nói đối phương tập kích Giang Dược, cảnh sát Hàn tuyệt đối tin; còn mà bảo Giang Dược tập kích đối phương, cảnh sát Hàn khó thể tin nổi.
"Cậu kể lại tình huống lúc đó một chút để tôi ghi biên bản." Cảnh sát Hàn ôn hoà nói.
Không cần thiết thêm mắm thêm muối gì, Giang Dược một năm một mười thuật lại tình hình lúc đó, bao gồm hết thảy đối thoại trên xe, nửa chữ đều không sai chút nào.
Kể đến sự kiện nhảy lầu ở bệnh viện Tinh Thành số hai, cây bút đang ghi chép của cảnh sát Hàn rõ ràng dừng lại một chút.
Chi tiết này, rơi vào mắt người có sức quan sát tỉ mỉ như Giang Dược, không thể nghi ngờ trở thành bằng chứng liên quan.
E rằng lúc ấy bệnh viện Tinh Thành số hai thật sự đã xảy ra chuyện gì đó? Phải là chuyện lớn ngần nào mới có thể dẫn đến việc kiểm soát giao thông toàn bộ đoạn đường?
Cảnh sát Hàn gõ đầu bút lên bàn một cái, nói: "Tại sao cậu lại nói cái câu 'Anh sắp gặp họa lớn'? Câu này có chút bất lợi với cậu. Ý đồ của cậu khi nói câu đó là gì?"