Đỗ lão cha đen mặt, im lặng không nói gì.
Trương thị nhịn không được lầm bầm: "Trường Lan lúc nào cũng tùy hứng như vậy."
Lời vừa dứt, bà lập tức bị Đỗ lão nương lườm sắc lẹm, đành ngậm miệng đầy miễn cưỡng.
Bên kia, Đỗ Uẩn thấy không ai đuổi theo nữa mới nhẹ nhõm thở ra, mệt mỏi gục đầu lên vai Đỗ Trường Lan. Vừa rồi hắn sợ đến suýt chết, chỉ lo bị bắt lại đưa về Đỗ gia.
Đỗ Trường Lan thật ra cũng không hiểu vì sao Đỗ Uẩn lại phản ứng dữ dội như vậy. Hắn lau đi giọt nước mắt vương trên khóe mắt đứa nhỏ, dịu giọng hỏi: "Ngươi sợ bị người nhà bắt nạt sao?"
Dù gì thì nhà họ Đỗ cũng đã thu nhận Đỗ Uẩn, chứng tỏ trong lòng họ vẫn còn chút thiện lương. Đám nhỏ trong nhà cũng không đến mức là những đứa trẻ hư hỏng. Đỗ Thành Lễ tối qua còn vỗ ngực cam đoan sẽ che chở cho Đỗ Uẩn, nên Đỗ Trường Lan mới yên tâm để hắn ở lại.
Chuyện xảy ra lúc nãy trong sân, có lẽ chỉ là do Đỗ lão nương tức giận nhất thời.
Từ xưa đã có câu "Thương cho roi cho vọt", bản thân Đỗ lão nương cũng từng lớn lên như vậy. Nhà họ Đỗ, từ Đỗ Đại Lang, Đỗ Nhị Lang cho đến nguyên chủ, chẳng ai chưa từng bị đánh đòn. Thời này, trẻ con bị đòn là chuyện bình thường, không bị mới là lạ.
Vậy nên, Đỗ Trường Lan cũng không cho rằng Đỗ lão nương cố tình đối xử tệ với Đỗ Uẩn. Nhưng nếu không giải quyết triệt để mâu thuẫn này, thì về sau khó mà nói trước được điều gì.
"Không..." Đỗ Uẩn lảng tránh, ánh mắt chớp chớp đầy do dự, khuôn mặt nhỏ bé vùi sâu vào cổ Đỗ Trường Lan.
Đỗ Trường Lan hỏi thêm vài câu, đứa nhỏ liền nhíu mũi, lại sắp khóc nữa rồi.
Đỗ Trường Lan chỉ đành bỏ qua.
Hắn tiện tay xoa xoa tai đứa con tiện nghi của mình, cảnh cáo: "Tới học đường rồi thì không được làm ầm ĩ, nếu không..."
"Ta chắc chắn ngoan ngoãn, tuyệt đối không gây rối!" Đỗ Uẩn vội vàng cam đoan, nhìn chằm chằm Đỗ Trường Lan một lúc, rồi bất ngờ đưa hai tay ôm lấy mặt hắn, kiễng chân hôn chụt một cái.
Trong lòng Đỗ Trường Lan, đứa nhỏ này rướn người lên, ngượng ngùng mà thẹn thùng, nhỏ giọng nói: "Cha, ta rất thích ngươi."
Đây là lần thứ hai Đỗ Uẩn nói câu này, nhưng tâm tình của hắn lúc này đã khác trước.
Người nhà họ Đỗ không xấu, nhưng Đỗ Uẩn lại càng thích Đỗ Trường Lan hơn. Bởi vì từ hắn, Đỗ Uẩn có một loại cảm giác mà trước nay chưa từng có—sự an tâm.
Dù hai người mới quen biết chưa đầy ba ngày, hắn đã gọi Đỗ Trường Lan là cha, và thật lòng xem hắn là người thân duy nhất.
Cơn gió sớm mai mang theo hơi ẩm nhè nhẹ lướt qua bên họ. Hai bên con đường, ruộng lúa mạch đong đưa như đang nhảy múa ăn mừng.
Đỗ Trường Lan cúi xuống, trong đôi mắt trong veo của đứa nhỏ phản chiếu hình bóng hắn, như thể hắn là cả thế giới của nó.
"Cha biết rồi." Hắn khẽ xoa đầu tiểu tử, làm mái tóc mềm rối tung như ổ gà. Nhìn thấy bộ dạng nhăn nhó muốn tức giận của đứa nhỏ, hắn cười nhẹ, dịu dàng nói: "Cha cũng thích ngươi."
Đỗ Uẩn lập tức tươi cười rạng rỡ, quên luôn mái tóc bù xù. Nhưng đôi mắt còn hoe đỏ, trông vẫn có chút đáng thương.
Đỗ Trường Lan im lặng một lát, bỗng nhiên ôm chặt lấy Đỗ Uẩn, giơ một tay lên, tạo thành hình dạng gì đó.