Chương 51

Khoa Cử Dưỡng Nhãi Con Hàng Ngày

Mộc Tử Kim Tam 28-03-2025 10:54:17

Sắc mặt Đỗ Trường Lan thoáng trầm xuống. Hắn vẫy tay gọi Đỗ Thành Lễ và Đỗ Dung đến, thì thầm vài câu. Sau đó, hắn dắt Đỗ Uẩn rời khỏi nhà. Vừa thấy tiểu thúc đi khỏi, Đỗ Hà lập tức ghé sát vào Đỗ Dung, tò mò hỏi: "Đại tỷ, tiểu thúc nói gì với các ngươi thế?" Mấy người lớn trong nhà cũng đồng loạt dựng tai lên hóng chuyện. Đỗ Dung còn chưa kịp mở miệng, Đỗ Thành Lễ đã tranh nói trước: "Tiểu thúc bảo chúng ta phải trông chừng Tiểu Hắc, không được để nó ăn phân." Cả nhà Đỗ gia: ... Đỗ lão cha hừ hừ hai tiếng, cuối cùng vẫn sai Đỗ lão nương tìm một mảnh vải cũ để may tạm cho Tiểu Hắc một bộ quần áo. - Trên đường đi, Đỗ Trường Lan cố ý hù dọa con trai: "Nếu con còn ôm ấp chó như thế nữa, sau này đừng hòng sà vào người ta." Đỗ Uẩn hoảng hốt, níu chặt tay cha, cố gắng thuyết phục: "Cha, cha không thấy Tiểu Hắc đáng yêu sao?" Đỗ Trường Lan mặt không cảm xúc: "Không thấy." "Nhưng nó là cún con mà! Tai nó mềm mềm, lông thì mượt mà ấm áp, còn biết cọ cọ, liếm liếm..." Đỗ Uẩn chạy lên phía trước, múa tay diễn tả: "Nó còn hay nằm ngửa ra, chìa cái bụng nhỏ xinh cho con xoa, chân trước cứ quơ quơ như cánh hoa nhài ấy!" Đỗ Trường Lan khẽ cười khẩy. Nhãi con này đúng là có khiếu dùng từ, vừa mới thấy hoa nhài cách đây mấy hôm, giờ đã lôi ra làm ví dụ. Đỗ Uẩn không biết cha mình đang nghĩ gì, tưởng rằng đã thuyết phục thành công, liền hớn hở tiếp tục: "Có đúng không, có đúng không? Cha cũng thấy con nói rất đúng chứ! Nương từng bảo chó là loài trung thành nhất, luôn hết lòng vì chủ nhân, còn biết trông nhà, săn bắt trộm nữa cơ!" Đỗ Trường Lan không bình luận gì. Đỗ Uẩn liền níu tay cha, nũng nịu lay lay: "Cha ơi, đừng ghét bỏ Tiểu Hắc nữa nha!" Đỗ Trường Lan lười biếng ngáp một cái, uể oải đáp: "Không ghét bỏ." Đỗ Uẩn vui sướng nhảy cẫng lên: "Vậy là cha thích Tiểu Hắc rồi!" Đỗ Trường Lan nheo mắt nhìn con trai, khóe miệng nhếch lên đầy ẩn ý. Tiểu tử này muốn chơi trò chữ nghĩa với hắn sao? Đỗ Uẩn chột dạ, vội dời mắt đi chỗ khác, ngoan ngoãn được một lát. Nhưng chỉ một lúc sau, một chú chim sẻ nhỏ bay qua lại khiến cậu bé phân tâm. Chim sẻ vừa bay đi, cậu lại bị bướm hoa thu hút, liền đuổi theo. Không để ý dưới chân, cậu vấp phải hòn đá, ngã uỵch xuống đất. Cơn đau từ đầu gối truyền tới, Đỗ Uẩn bĩu môi, nước mắt lưng tròng chuẩn bị bật khóc. Thế nhưng, ngay khi cậu còn chưa kịp khóc thành tiếng, một bóng người lướt qua, Đỗ Trường Lan chẳng buồn dừng bước mà chỉ lười biếng buông một câu: "Mau đứng dậy, nếu đến muộn sẽ bị tiên sinh phạt đánh tay đấy." Đỗ Uẩn sững người trong giây lát, sau đó vỗ vỗ ống quần, nhanh chóng đuổi theo cha. Hai cha con đến học đường sớm hơn thường lệ một chén trà nhỏ. Thôi Dao bước vào ngay sau Đỗ Trường Lan, vừa thấy Đỗ Uẩn đầu đầy mồ hôi, trước ngực còn lấm lem bùn đất, liền giật mình hỏi: "Uẩn Nhi, sao con lại thành ra thế này?" Đỗ Uẩn vừa định lên tiếng kể lể ấm ức thì bỗng thấy cơ thể nhẹ bẫng, cả người bị cha xách lên kẹp dưới nách rồi mang thẳng vào bếp. Thôi Dao: ??? Gì vậy? Gã vội đuổi theo, vừa vào đến nơi đã thấy Đỗ Trường Lan múc một chậu nước ấm, nhận lấy khăn lau từ tay Kinh đại nương rồi tiện thể đuổi bà ra ngoài. Sau đó, hắn bắt đầu cởi quần áo của con trai, cẩn thận lau rửa sạch sẽ.