Đỗ Trường Lan nhìn gương mặt đáng yêu khi ngủ của thằng nhóc, hận không thể véo một cái. Tiểu tử thúi, đúng là làm người ta vừa tức vừa thương. Nhưng nghĩ lại, cũng may là hôm qua đã mua được Tiểu Hắc về.
Tiếng gà gáy lần thứ ba, thôn làng yên tĩnh bắt đầu bừng tỉnh, khói bếp lững lờ bay lên hòa cùng tiếng người.
Trong sân nhỏ nhà họ Đỗ cũng dần có động tĩnh. Trương thị nhanh nhẹn vào bếp vo gạo nấu cháo, không lâu sau, Vương thị cũng theo vào.
Hai người liếc nhau một cái rồi lại dời mắt đi. Hôm nay là phiên Trương thị nấu cơm, nhưng nàng không hỏi vì sao Vương thị lại đến, bởi đoán cũng đoán được bảy tám phần.
Đêm qua trong nhà chắc chẳng ai ngủ ngon. Hơn mười lượng bạc chứ ít gì.
Hai người lặng lẽ làm việc, củi lửa cháy bập bùng trong lòng bếp, ánh lửa màu cam phản chiếu lên khuôn mặt Vương thị, khiến nàng trông như đang thất thần.
Một lát sau, Vương thị ngước mắt nhìn Trương thị:
"Đại tẩu..."
Lời ra đến miệng lại đổi thành:
"Nấu thêm ít nước đi, lát nữa Trường Lan rửa mặt. Hắn ưa sạch sẽ."
Trương thị gật đầu: "Chắc nó cũng sắp dậy rồi."
-
Trong phòng, Đỗ Trường Lan ngáp một cái, xỏ giày xuống đất. Hắn đẩy cửa sổ, hơi sương lành lạnh của buổi sáng sớm tràn vào, khiến hắn tỉnh táo ngay lập tức.
Bầu trời phía xa đã hửng sáng, ánh nắng le lói chiếu vào căn phòng nhỏ, rọi lên giường, nơi một đứa bé vẫn còn ngái ngủ.
Đỗ Uẩn ngồi trên đệm, nhắm tịt mắt, chậm rì rì mặc quần áo. Đỗ Trường Lan trơ mắt nhìn cánh tay nhỏ xíu của nhóc con quờ quạng, mãi không thể luồn vào ống tay áo.
Hắn thầm nghĩ: Việc của mình thì tự làm, ba tuổi rồi, phải tự lập.
Nhưng nhìn thằng bé lóng ngóng mãi không xong, mí mắt hắn giật giật.
Đỗ Trường Lan: ...
Thôi, để một thời gian nữa rồi dạy lại vậy.
Hắn túm lấy cánh tay nhỏ của nhóc con, chỉ ba động tác đã mặc xong áo cho nó. Đỗ Uẩn vẫn còn ngái ngủ, lí nhí nói:
"Cảm ơn cha."
Đỗ Trường Lan xoa xoa gương mặt bé con, mở cửa phòng bước ra ngoài. Vừa lúc đó, một cái bóng đen nhỏ lao vút tới.
"Gâu gâu gâu!"
Tiểu Hắc vẫy cái đuôi nhỏ lông xù, quấn quýt bên chân Đỗ Uẩn.
Nhóc con đang buồn ngủ mà gặp nó liền tỉnh hẳn, ôm chầm lấy cún con, giọng vui vẻ:
"Tiểu Hắc, tối qua ngươi ngủ ngon không?"
"Gâu gâu!"
"Tiểu Hắc ngủ ngon ghê nha! Ta tối qua cũng ngủ rất ngon!"
"Gâu gâu gâu!"
Một người một chó cứ thế trò chuyện ríu rít, không ai hiểu ai, nhưng lại cực kỳ ăn ý, khiến Đỗ Trường Lan nhìn mà nổi hết da gà.
Việc hắn đồng ý mua cún cho nhóc con đã là giới hạn lớn nhất rồi, tuyệt đối không cho phép nó ngủ trong phòng hắn. Vậy nên, Đỗ Uẩn đã làm cho Tiểu Hắc một cái ổ nhỏ ngay trước cửa phòng.
Không thèm để ý đến nhóc con đang nựng chó, Đỗ Trường Lan đi vào bếp lấy nước ấm rửa mặt. Nhưng đúng lúc ấy, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng trẻ con the thé.
Ánh mắt Đỗ Trường Lan tối sầm lại, nhanh chóng sải bước ra ngoài. Trương thị và Vương thị cũng thót tim, Trương thị vội vàng theo sau.
Ngoài bếp, Đỗ Thành Lượng, Đỗ Hà và Đỗ Thành Lỗi đang vây chặt lấy Đỗ Uẩn.
Đỗ Hà níu áo Đỗ Uẩn, chất vấn:
"Ngươi lấy đâu ra bộ đồ mới này?"
"Tiểu cẩu này có phải cũng do tiểu thúc mua cho ngươi không?" – Đỗ Thành Lượng vừa nói vừa đưa tay định giật lấy Tiểu Hắc khỏi vòng tay Đỗ Uẩn.