Bầu trời trong xanh không gợn mây. Trong sân, cây quế xanh mướt tỏa bóng, cơn gió nhẹ lướt qua khiến lá cây lác đác rơi xuống.
Một bóng dáng nhỏ nhắn đưa đôi tay bé xíu hứng lấy từng chiếc lá, cẩn thận nhặt lên, rồi ôm chặt vào lòng như báu vật. Mồ hôi từ trán nhỏ xuống lấm tấm, nhưng hắn hoàn toàn không để ý đến cái nóng.
"Đó là con trai của Đỗ Trường Lan sao?"
Dưới hiên nhà, hai thư sinh ghé đầu thì thầm.
Nghiêm thị học đường nằm ở hướng bắc, mặt chính diện quay về phía nam. Cửa chính đối diện ba gian nhà lớn, hai bên tả hữu là các dãy phòng học. Khu Giáp thất và Ất thất nằm ở phía đông, còn Bính thất cùng nhà bếp ở phía tây.
Khác với những viện nhà bình thường, học đường này được xây dựng theo kiểu phòng ốc bao quanh, ở giữa chừa ra một sân rộng. Ngoài cây quế cổ thụ tán lá sum suê ở góc đông nam, trong sân còn trồng nhiều hoa cỏ xanh tươi, chia thành các khu vực riêng biệt.
Học sinh của ba lớp Giáp, Ất, Bính mỗi ngày đều sinh hoạt trong phạm vi riêng, hiếm khi có va chạm hay tranh chấp.
Nhưng lúc này, ánh mắt mọi người đều vô thức đổ dồn về phía Đỗ Uẩn.
Tiểu hài tử hứng được chiếc lá cuối cùng, vui vẻ chạy về phía dưới mái hiên lớp Ất thất, nơi Đỗ Trường Lan đang đứng.
"Cha!"
Hắn cố gắng kìm nén kích động, giọng gọi nhỏ nhẹ. Vừa nãy chạy một quãng dài, mái tóc mềm đã thấm đẫm mồ hôi, đôi má đỏ ửng như một trái táo nhỏ, trông vô cùng đáng yêu.
Hắn nâng niu mấy chiếc lá trên tay, đôi mắt long lanh sáng rực:
"Nương nhớ ta, ta đều đã nhặt được hết."
Sắc mặt đám thư sinh xung quanh đầy vẻ phức tạp.
Vừa rồi bọn họ chính tai nghe thấy Đỗ Trường Lan làm thế nào để lừa đứa nhỏ này.
Đỗ Trường Lan nói: "Ngày không gió, nhưng lá quế vẫn rơi. Đó là bởi vì có người đang nhớ đến ngươi."
Thế là Đỗ Uẩn cứ ngồi dưới gốc cây, chờ lá rơi mà nhặt.
Chuyện hoang đường như vậy mà cũng có người tin sao?!
Thôi Dao nhìn vẻ mặt hưng phấn của Đỗ Trường Lan khi kể về Đỗ Uẩn, trong lòng không khỏi hoài nghi liệu đứa trẻ này có thể lớn lên một cách bình thường hay không.
Đỗ Trường Lan thật sự quá mức không đáng tin!
Trẻ con sức yếu, nửa ngày chạy nhảy đã đủ để kiệt sức. Đỗ Uẩn vừa nói chuyện, mí mắt đã bắt đầu sụp xuống, cuối cùng nghiêng người một cái, ngã thẳng vào lòng Đỗ Trường Lan.
Bà vú nhà họ Nghiêm bước lên, nhẹ giọng đề nghị: "Nên đưa đứa bé vào phòng nghỉ ngơi, nằm trên sập sẽ dễ ngủ hơn."
Đỗ Trường Lan cười, từ chối. Hắn dùng khăn tay lau mồ hôi cho Đỗ Uẩn, nhìn đứa trẻ trong tay vẫn nắm chặt chiếc lá xanh, khóe môi cũng khẽ cong.
Lúc thì lanh lợi, lúc thì ngốc nghếch...
Mỗi khi sợ hãi bất an, đứa nhỏ lại nhớ đến mẹ ruột. Thế nên, dù Đỗ Trường Lan có nói gì đi nữa, dù lời hắn có hoang đường đến đâu, Đỗ Uẩn vẫn tin.
Đỗ Trường Lan ôm Đỗ Uẩn trở về Ất thất, cũng mặc kệ những lời bàn tán sau lưng—nào là "vớ vẩn","vô sỉ","uổng công đọc sách thánh hiền" v. v.
Tựa như cỏ dại ven đường, chẳng ai coi trọng.
-
Buổi trưa, mọi người đều đi nghỉ, chỉ có Đỗ Trường Lan không ngủ được, lật sách ra đọc.
Sáng nay, Nghiêm tú tài giảng về một trong Ngũ Kinh—"Lễ Ký".
Ở thời cổ đại không có sách đánh vần, thầy thường đọc hai lần cho học trò nghe, sau đó học trò phải thuộc lòng, rồi mới được giảng giải. Phương pháp dạy học này vốn đã khô khan, dù Nghiêm tú tài cố gắng đưa ra ví dụ để bài giảng thú vị hơn, nhưng Thôi Dao và những người khác vẫn nghe đến mức đầu óc quay cuồng.