Chương 15: tốt ông chủ

Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh

Nhất Ngôn Nan Tẫn Trung 02-01-2025 14:59:46

Mấy nữ sinh làm ầm lên một hồi, lại ngồi xuống một hồi, tức giận đã sớm vơi đi nhiều, biết rõ tiếp tục gây rối cũng chẳng có kết quả gì, bọn họ thấy Trương Bác đưa ra được biện pháp giải quyết như vậy, ngược lại thấy cũng ổn, nên cũng thấy có lợi thì dừng. "Được rồi, chúng ta cũng đâu phải người không biết phải trái." "Nhanh đưa tiền, bốn trăm!" Trương Bác ngược lại cũng hào phóng, lập tức cho mỗi người một trăm, mấy nữ sinh kia nhận tiền, sau đó cũng không nói thêm gì, rối rít đứng dậy rời đi. Mấy nữ sinh vừa ra cửa, Nguyễn Tiểu Mỹ liền xuất hiện, ở sau lưng nàng, Lâm Tư cũng đi theo. "Người đâu?" Vừa vào tiệm, Nguyễn Tiểu Mỹ liền hỏi Tôn Vân, Tôn Lộ hai tỷ muội. Nàng chưa kịp để hai người kia trả lời, Trương Bác đã chen vào, cười nói: "Đi, có ta ở đây khẳng định giúp ngươi xử lý ổn thỏa, nói cho các nàng, đừng làm phiền ngươi, còn bắt ngươi đến." Tôn Vân, Tôn Lộ bĩu môi, không nói gì. Nguyễn Tiểu Mỹ quay đầu nhìn về phía Trương Bác, hỏi: "Ngươi xử lý như thế nào?" "Còn có thể xử lý như thế nào, cho các nàng tiền đuổi đi nha." Trương Bác hơi có vẻ đắc ý,"Bất quá ngươi yên tâm, chính ta tự bỏ tiền túi." Trên mặt Nguyễn Tiểu Mỹ thoáng qua một tia không vui: "Bao nhiêu tiền?" "Không có bao nhiêu tiền, giữa hai ta còn tính toán cái này sao?" Trương Bác tỏ vẻ không sao cả. Nguyễn Tiểu Mỹ nhìn về phía chị em Tôn Vân. "Trương Bác cho các nàng bốn trăm." Tôn Vân nói. Nguyễn Tiểu Mỹ từ trong túi của mình móc ra bốn trăm đồng, đưa cho Trương Bác. "Không cần..." Trương Bác nói,"Hai ta..." "Ai với ngươi hai ta, cầm lấy!" Giọng Nguyễn Tiểu Mỹ có chút không vui. Trương Bác có chút lúng túng, nhất thời không biết có nên nhận tiền hay không. "Không cần vòng vo, sau này ngươi không cần tới làm nữa, không cần ngươi." Nguyễn Tiểu Mỹ nói. "Làm gì vậy, sao lại nổi giận vậy." Trương Bác vẫn cười hề hề nói,"Ta không nhận không được sao." Nguyễn Tiểu Mỹ rất nghiêm túc cảnh cáo nói: "Sau này loại chuyện này không cần ngươi xử lý, không nên vượt quá phận sự, đây là tiệm của ta, ta sẽ xử lý." "Ta cũng là tốt bụng... Sợ các nàng làm lỡ chuyện buôn bán của tiệm chứ sao..." Sắc mặt Nguyễn Tiểu Mỹ có hơi dịu đi một chút, nhưng vẫn rất lạnh nhạt: "Đây là việc của ta." Nguyễn Tiểu Mỹ bước vào bên trong, thấy Trần Qua và mấy người kia cũng đang tụ tập ở trong lối đi, nói: "Không có việc gì làm thì cứ đứng như vậy sao?" Lâm Nhất Thông cùng Vương Duệ nghe xong, vội vàng vào phòng của mình. Chu Hải Nguyên thì ngược lại liếc mắt nhìn vào trong lối đi, cho đến khi thấy bóng lưng thanh tú của Lâm Tư ở phía sau Nguyễn Tiểu Mỹ, hắn mới hài lòng trở về phòng. Chỉ có Trần Qua còn đứng tại chỗ, nhìn về phía Nguyễn Tiểu Mỹ. "Ta nói Tiểu Mỹ à, người mới thì hay gây chuyện đấy." Không biết từ khi nào, Trương Bác cũng đứng ở lối đi, hắn nhìn Trần Qua với vẻ hả hê. Nguyễn Tiểu Mỹ nhíu mày liếc Trương Bác một cái, nói: "Nếu như ngươi không muốn làm nữa, thì sau này đừng đến." Trương Bác nghe Nguyễn Tiểu Mỹ nói vậy, tức giận thở dài, sau đó cũng tìm đại một phòng bước vào. "Trần Qua, ngươi vào đây một chút đi." Nguyễn Tiểu Mỹ nói xong, đi về phía phòng trang điểm. Trong đầu Trần Qua đang nghĩ, mình ngày đầu tiên đi làm, đã xảy ra chuyện như vậy, dựa theo lời đề nghị của Trương Bác, có khi Nguyễn Tiểu Mỹ thực sự muốn đuổi mình đi cũng không chừng, nàng gọi mình vào nói chuyện, dù không đuổi mình, e rằng cũng khó tránh khỏi bị giáo huấn một trận rồi. Trần Qua đi ra, đi theo Nguyễn Tiểu Mỹ vào phòng trang điểm. Đến gần lối đi, Trần Qua lần đầu tiên thấy được dáng vẻ của người trợ lý vẫn luôn đi theo Nguyễn Tiểu Mỹ, Lâm Tư. Nàng buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc áo da màu đen, nhìn rất lạnh lùng, còn mang một chút cảm giác oai hùng. Lâm Tư rất tĩnh lặng, từ hôm qua đến hôm nay, nàng giống như vẫn luôn không nói gì, chỉ là an an tĩnh tĩnh theo sát sau lưng Nguyễn Tiểu Mỹ. Lâm Tư cũng không nhìn Trần Qua, chỉ là hơi nghiêng người sang một bên, nhường đường cho Trần Qua đi. Trần Qua vào phòng trang điểm, Nguyễn Tiểu Mỹ đứng ở bên cạnh giá treo quần áo, rất tùy ý mà nhìn những bộ đồ trên kệ. Sau khi Trần Qua bước vào, Nguyễn Tiểu Mỹ xoay người lại, đứng tại chỗ nhìn Trần Qua một hồi. "Nếu như ông chủ muốn đuổi việc ta, ta sẽ không oán trách." Trần Qua nói. Nguyễn Tiểu Mỹ sửng sốt một chút. "Danh vọng từ Nguyễn Tiểu Mỹ + 1." Lần này danh vọng vẫn là màu lục. Trần Qua thấy thông báo hệ thống này, có chút lộ vẻ xúc động. Không ngờ Nguyễn Tiểu Mỹ không những không tức giận, mà ngược lại còn thương cảm mình? "Ở đây ta là ông chủ, còn Trương Bác thì không." Giọng Nguyễn Tiểu Mỹ có chút dịu dàng. "Ngươi không đuổi việc ta sao?" Trần Qua hỏi. "Sao phải đuổi việc ngươi?" Nguyễn Tiểu Mỹ nghe không nhịn được bật cười nói, Nguyễn Tiểu Mỹ nhìn rất nghiêm túc, nhưng khi cười lại rất xinh đẹp,"Chuyện xảy ra ta cũng đã nghe rồi, là do bọn chúng tự nhát gan, tự ngã xuống, không trách ngươi, ngược lại ta thấy ngươi làm rất tốt, đây là nhà ma mà, hù cho người ta khóc mới là tốt nhất." Trần Qua không ngờ Nguyễn Tiểu Mỹ lại khen mình, có chút xấu hổ vì sự bụng dạ tiểu nhân của mình khi nãy. "Cảm ơn, vậy số tiền bốn trăm đồng khi nãy, để ta trả đi." Trần Qua vừa nói vừa móc tiền trong túi. Mặc dù nếu là mấy nữ sinh kia bắt Trần Qua phải trả tiền cho bọn họ, Trần Qua nhất định sẽ không đồng ý, nhưng chuyện này hiện tại lại do Nguyễn Tiểu Mỹ bồi thường tiền, Trần Qua cảm thấy mình không có trách nhiệm, nhưng xét về đạo nghĩa, mình phải đứng ra trả số tiền này. "Không cần, chút tiền này ta không để trong lòng." Nguyễn Tiểu Mỹ lập tức ngăn cản hành động lấy tiền của Trần Qua. "Vậy để trừ vào tiền lương tháng sau của ta." Trần Qua nói. "Ta đã nói, không cần." Nguyễn Tiểu Mỹ dường như đã quyết định sự việc gì, thì không thích người khác thay đổi, khi nãy Trương Bác là như vậy, bây giờ Trần Qua cũng vậy. Trần Qua thấy nàng đã nói như vậy, trong lòng cũng rất cảm động. Bất kể nói thế nào, Nguyễn Tiểu Mỹ nếu làm ông chủ thì... vẫn không có gì để nói thêm. "Được rồi." Trần Qua nói xong, Nguyễn Tiểu Mỹ không nói gì thêm, Trần Qua chờ một lúc, rốt cuộc không nhịn được lên tiếng. "Nguyễn ông chủ, ngài đừng trách ta nhiều chuyện, ta hôm nay đến đây làm một ngày, phát hiện chuyện làm ăn của chúng ta không được tốt lắm, ngài không nghĩ biện pháp gì sao?" Nghe Trần Qua nói đến việc buôn bán của tiệm, chân mày Nguyễn Tiểu Mỹ hiện lên một tia vẻ u sầu. "Cuối tuần và ngày lễ làm ăn sẽ tốt hơn một chút." Câu nói này của Nguyễn Tiểu Mỹ giống như đang trả lời Trần Qua, lại cũng giống như đang tự an ủi mình. "Vậy thì cũng rất khó khăn nhỉ." Trần Qua nói. Trần Qua vừa dứt lời, Nguyễn Tiểu Mỹ thoáng trầm mặc hai ba giây, biểu tình có chút lúng túng. "Ngươi yên tâm, tiền lương của ngươi ta sẽ không thiếu đâu, chúng ta đều có hợp đồng." Nguyễn Tiểu Mỹ cho rằng Trần Qua sợ mình không trả nổi tiền lương nên mới an ủi. Người bình thường đều sẽ cảm thấy một nhân viên bỗng dưng quan tâm đến chuyện buôn bán của tiệm, thực ra là quan tâm đến tiền lương của chính mình, nên bị Nguyễn Tiểu Mỹ lầm tưởng là lo lắng tiền lương, Trần Qua cũng không nghĩ thế, bất quá điều làm cho Trần Qua thật sự cảm động là, Nguyễn Tiểu Mỹ khi nói lời này, lại giống như đang an ủi mình hơn, cũng không có vẻ tức giận. Đã nguyện ý cho mình một người tàn tật này công việc, còn cố tình trả thêm một chút tiền lương, ngày đầu tiên mình đi làm phạm lỗi, Nguyễn Tiểu Mỹ không những không trách mình, ngược lại còn đứng về phía mình, khen mình làm tốt, bị mình mạo phạm nói tiệm khó kiếm tiền, nàng cũng không tức giận, mà ngược lại an ủi mình, khiến cho mình đừng lo lắng. Dù chỉ mới một ngày ngắn ngủi, nhưng Trần Qua đã nhận định, Nguyễn Tiểu Mỹ người chủ này rất đáng tin cậy. Những điều còn lại đều có thể là giả dối, nhưng danh vọng hệ thống mang lại là sự thật từ nội tâm, Nguyễn Tiểu Mỹ hai ngày nay đều cung cấp danh vọng cho mình rồi, chỉ xét điểm này thôi, Trần Qua cũng cảm thấy mình cần phải nghĩ ra một biện pháp gì đó cho cái nhà ma này.