Triệu Xuân Hoa vốn định tìm người giúp đỡ, kết quả thật vất vả mới ngăn được một chiếc xe, vậy mà ngồi trong xe lại là đám người Sơn Trà và Tạ Tri Viễn, lời nói đến bên miệng lập tức nói không nên lời.
Tưởng Ngọc Trân thấy mẹ cô ta đứng ở trước mặt xe cũng không nói lời nào, trong lòng cũng có chút bực bội, vừa đi tiến lên vừa nói: "Mẹ, mẹ làm gì thế? Gọi người giúp một chút đi chứ?"
Tài xế đang muốn nói chuyện, Sơn Trà nghe vậy lại ở phía sau nói: "Thật ngại quá, thời gian không kịp, phiền các người nhường đường một chút."
Lúc này Tưởng Ngọc Trân mới phát hiện ngồi bên trong xe con này lại là Sơn Trà, lập tức thay đổi sắc mặt, bật thốt lên hỏi: "Sao cô lại ở chỗ này? Cô lấy xe ở đâu ra chứ?"
Sơn Trà nghe vậy thì cười như không cười nhìn cô ta, trả lời: "Liên quan gì đến cô nhỉ? Bao đồng quá đó."
Triệu Xuân Hoa vừa nghe lập tức linh hoạt.
"Tưởng Sơn Trà, mày nói chuyện với con bé cái kiểu gì vậy, đó là chị của mày đấy!"
Sơn Trà khinh thường liếc trắng mắt.
"Triệu Xuân Hoa bà là trí nhớ không tốt hay là đầu óc có vấn đề vậy? Chưa nói đến việc tôi đã cùng Tưởng Vệ Quốc đoạn tuyệt quan hệ cha con, kể cả không cắt đứt, thì một người đi theo bà tái giá lại đây mới thay tên sửa họ như cô ta thì sao coi là chị tôi chứ?"
Triệu Xuân Hoa vừa rồi cũng chỉ là theo bản năng mới nói như vậy, lời nói mới ra khỏi miệng đã biết mình nói sai rồi, nào biết lâu không gặp như thế mà Sơn Trà nói chuyện lại vẫn độc địa trước sau như một, dăm ba câu đã nói cho hai người đến sắc mặt xanh trắng.
Sắc mặt Tưởng Ngọc Trân thay đổi chuẩn bị mắng chửi người, ánh mắt rồi lại đột nhiên chú ý tới Tạ Tri Viễn ngồi ở bên cạnh Sơn Trà, cô ta chớp mắt, lời mắng chửi người liền ở trong cổ họng xoay một vòng, âm điệu đều mềm xuống, nhìn Sơn Trà hồng hốc mắt lên án nói: "Sơn Trà, sao bây giờ em lại biến thành như vậy?"
Chút kỹ xảo này của Tưởng Ngọc Trân ở trong mắt Sơn Trà hoàn toàn không đủ xem, Sơn Trà cười lạnh một tiếng nói: "Thu lại nước mắt của cô một chút đi, chồng của cô còn đang ở bên ngoài đấy, cô muốn khóc thì khóc với anh ta đi, bày đặt khóc lóc với chúng tôi làm gì, nhìn quá ghê tởm."
Lời này của cô khiến cho Tạ Tri Viễn ngồi ở trước mặt đều chọc cười, anh còn không biết Tưởng Ngọc Trân đánh chủ ý gì, chỉ đơn thuần cảm thấy kỹ thuật Sơn Trà mắng người quá cao siêu, nghe xong mà khóe miệng anh cong lên nhịn không được cười.
Mặt Tưởng Ngọc Trân cũng đã sắp biến thành than đen, cô ta vốn dĩ muốn ở trước mặt Tạ Tri Viễn lên án Sơn Trà một chút, kết quả Tạ Tri Viễn từ đầu tới đuôi cũng chưa liếc nhìn cô ta một cái không nói, còn theo Sơn Trà cùng nhau cười nhạo cô ta.
Sắc mặt cô ta đổi, trong lòng càng thêm không cân bằng, dứt khoát lướt qua Sơn Trà trực tiếp nói với Tạ Tri Viễn: "Tri Viễn, chúng ta tốt xấu cũng là hàng xóm đã lâu, hiện tại chúng tôi gặp phiền toái, cậu cũng phải giúp đỡ một chút chứ?"
Ánh mắt Tạ Tri Viễn vốn dĩ vẫn luôn đặt ở trên người Sơn Trà, nghe Tưởng Ngọc Trân điểm danh nói họ nói tên của mình, cuối cùng mới ngẩng đầu lên nhìn cô ta một cái, nói: "Không giúp."
Tưởng Ngọc Trân và Triệu Xuân Hoa nghe anh từ chối sạch sẽ lưu loát như thế, đều mắt choáng váng.
Triệu Xuân Hoa bám cửa xe kêu to lên: "Cậu là một người đàn ông, sao chuyện gì cũng đều chỉ biết nghe lời vợ thế hả, cậu có còn chút dáng vẻ đàn ông nào hay không?"
"Anh ấy không nghe tôi, chẳng lẽ nghe bà?" Sơn Trà trắng bà ta liếc mắt một cái, lại nói với tài xế,"Không nhiều lời với bọn họ nữa, chú, chúng ta đi thôi, dì nhỏ còn đang chờ kìa."
Tài xế vốn còn có chút chưa rõ ràng lắm tình huống, nghe hai người nói tới nói lui như thế vài câu, cũng gần như đã hiểu rõ.
Ông ấy là Quản Văn Hoa tìm tới, cũng biết quan hệ của Sơn Trà với bà ấy, dĩ nhiên là vô điều kiện hướng về bên Sơn Trà, nghe vậy lập tức đáp hai tiếng, kéo cửa sổ bên mình lên, Triệu Xuân Hoa vội vàng lùi đầu về, suýt thì bị kẹp vào tóc.
Tài xế lái xe đưa Sơn Trà bọn họ đi rồi, lúc đi ngang qua cái máy kéo chết máy kia, thấy Chu Bình An đứng ở một bên ánh mắt thâm trầm nhìn vào trong, tầm mắt vừa nhìn đến trên người Sơn Trà, Tạ Tri Viễn liền đứng dậy, chặn tầm mắt của anh ta, mặt không cảm xúc cùng anh ta nhìn nhau liếc mắt một cái.
Sau đó ô tô nhỏ phun khói xe vào mặt anh ta, nghênh ngang lái đi mất.
Chu Bình An mặt đen đến mức có thể nhỏ ra nước, Triệu Xuân Hoa và Tưởng Ngọc Trân cũng đều tức giận đến quá sức, hùng hùng hổ hổ không dừng được.
Phải nói lúc trước Tưởng Ngọc Trân còn hoài nghi chuyện Quản Văn Hoa là dì nhỏ của Sơn Trà là giả, hiện tại thì đã hoàn toàn xác định.
Quản Văn Hoa chính là dì nhỏ của Sơn Trà, còn là người dì nhỏ có quyền thế, có thể sắp xếp xe hơi cho cô.
"Con rể vàng" mà bà ta hao hết tâm tư tìm kiếm bây giờ lại xuất ngũ ở nhà, ngay cả công việc đứng đắn còn không có, càng đừng nói là tìm xe hơi cho bà ta ngồi.
Mà Sơn Trà thì sao? Muốn khuôn mặt thì có khuôn mặt xinh đẹp mà mẹ ruột đã chết tám trăm năm kia của cô di truyền cho, muốn tiền thì có Tạ Tri Viễn ra ngoài làm buôn bán kiếm cho cô tiền tiêu còn không hết, hiện tại còn không biết từ nơi nào nhảy ra một người dì nhỏ ruột, có quyền thế có thể mang đến cho cô bao nhiêu là điều tốt.
Bất kể là lấy cái gì ra nói đều có thể làm cho Tưởng Ngọc Trân ghen ghét đến đỏ mắt.
Chu Bình An và Tưởng Ngọc Trân hai người ai nấy đều sắc mặt kém như nhau, chỉ có Triệu Xuân Hoa còn đang bám riết không tha mắng chửi người.