Kim Tuệ Tuệ là một người thẳng tính không có đầu óc, người ta nói cái gì thì tin cái đấy, hơn nữa chị ta vốn cũng không đối xử quá tốt với Tạ Tri Viễn, từ lúc anh còn nhỏ đã nghĩ mọi cách chèn ép anh, bây giờ thấy anh kết hôn, nếu như trong nhà có thêm một người làm chủ, vậy thì chẳng phải sau này chị ta sẽ không thể chèn ép được nữa sao.
Như vậy thì sao mà được!
Cho nên ngày hôm qua chị ta cố ý không tới xem Sơn Trà, đưa Tạ Văn Bân cùng trở về nhà mẹ đẻ, cũng là muốn cho Sơn Trà một cái ra oai phủ đầu trước, đợi sáng sớm ngày hôm nay, lại mượn danh hái quả mận để thuận tiện dậy dỗ cô vợ này của em trai, bây giờ lại thành chị ta còn chưa dạy dỗ được Sơn Trà, đã thành Sơn Trà dạy dỗ chị ta trước rồi!
Chỉ chốc lát sau người tới hóng chuyện đã vây quanh đầy ngoài sân, trong lòng Tưởng Ngọc Trân tràn đầy vui mừng chen qua đám người, cố ý giả vờ bày ra vẻ mặt quan tâm tiến lên đỡ cánh tay Kim Tuệ Tuệ, cố ý hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế này?"
Thân hình to béo của Kim Tuệ Tuệ ngồi bệt trên đất, tru lên: "Cô nhìn mà xem, đứa con gái ngoan mà nhà họ Tưởng các cô nuôi dạy ra đấy, Kim Bảo chỉ muốn ăn vài quả mơ mà thôi, nó không cho thì thôi, còn dùng cửa kẹp chân tôi nữa, mấy người mau nhìn đầu ngón chân của tôi đi, cũng bị nó kẹp đến phát xanh luôn rồi."
Chị ta vừa nói vừa cởi giày ra, bàn chân tám trăm năm chưa rửa vừa bẩn vừa thối, mùi thum thủm chui thẳng vào trong mũi của Tưởng Ngọc Trân, cô ta ghê tởm đến nỗi suýt thì nôn, nhưng chỉ có thể căng da đầu giả mù sa mưa mà an ủi nói: "Chị cũng đừng nóng giận, đứa em gái này của em, cũng là bị người trong nhà chiều hư, lúc nào cũng như vậy, ngay cả trước khi kết hôn còn làm ầm ĩ với mẹ em một trận, hại bà ấy bị trật chân nữa, đau tận mấy ngày liền."
"Em ấy chính là người như vậy, em thay mặt em ấy nhận lỗi với chị, chị đại nhân đại lượng, ngàn vạn đừng so đo với em ấy."
Tưởng Ngọc Trân chân thành tốt bụng mà thay Sơn Trà xin lỗi Kim Tuệ Tuệ, trên thực tế lại từng câu từng chữ bịa chuyện về Sơn Trà, còn bẻ cong sự thật, miêu tả cô thành người kiêu căng lại không nói đạo lý, xấu tính còn không tôn trọng người lớn.
Kim Tuệ Tuệ vừa nghe, tiếng gào lớn hơn nữa, vừa vỗ mà vừa kêu: "Tri Viễn nhà tôi đã tạo nghiệt gì, lại cưới một ôn thần như thế vào cửa, đây là muốn khiến cho nhà họ Tạ sau này không được bình yên mà."
Hai người kẻ xướng người hoạ, giống như hát đôi mà hắt nước bẩn lên trên đầu Sơn Trà.
Đám người xung quanh bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.
"Vợ của Tiểu Tạ nhìn không giống như là người như vậy, lúc ngày hôm qua đến đây, cũng rất lễ phép mà."
"Đúng vậy, mở miệng là gọi chú thím, cười nói ngọt ngào, mặt mũi lại xinh đẹp, vừa nhìn đã thấy là một cô bé làm cho người ta thích."
Tưởng Ngọc Trân nghe xong, mặt lập tức đen giống như đáy nồi.
Sơn Trà này vừa mới bước chân vào thôn Tam Tuyền được một ngày thôi, vậy mà người trong thôn đã hướng về cô như thế rồi, tốt xấu gì cô ta còn gả tới đây hơn mười ngày, cũng chưa thấy người trong thôn đánh giá cô ta cao như thế.
Vừa xinh đẹp vừa làm cho người ta thích, không biết còn cho rằng đang nói tiên nữ ấy!
Hơn nữa còn nói rằng Sơn Trà không phải là người như vậy? Đây không phải rõ ràng là không tin cô ta, bảo cô ta đang nói dối sao!
Cô ta đang đen mặt mà nghĩ đối sách, cửa lại mở ra, trong tay Sơn Trà cầm cái rổ, trong rổ có đựng một ít quả hạnh, vừa ra tới thì vẻ mặt kinh ngạc nhìn mọi người, giống như là hoàn toàn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, giật mình hỏi: "Tối qua Tri Viễn hái cho cháu một ít quả mơ, cháu ăn không hết, đang nghĩ muốn đi đưa một ít cho mọi người nữa. Đây là xảy ra chuyện gì vậy? Mọi người đều vây quanh ở đây làm gì vậy ạ?"
Mọi người nghe xong thì trên mặt đồng loạt lộ vẻ vui mừng, cây mơ này của nhà Tiểu Tạ là cây lâu năm, quả mơ chín vừa thơm vừa ngọt, trẻ con nhà ai mà không thèm chứ, có điều dù sao cũng là đồ nhà người khác, cho nên đều ngại xin, nhất là bây giờ Tạ Tri Viễn đã kết hôn, đồ trong nhà mà cho bên ngoài hẳn là sau này sẽ đều do Sơn Trà quyết định.
Thời đại này tuy rằng cuộc sống đã khấm khá hơn một chút, nhưng cũng chỉ là khó khăn lắm mới có thể ăn cơm no mà thôi, ăn vặt nhà ai cũng thiếu, bọn họ còn nghĩ sau khi Sơn Trà gả tới đây làm gia chủ xong, chắc chắn là sau này đều sẽ không được ăn nữa rồi, không ngờ Sơn Trà lại hào phóng như thế, còn muốn cho bọn họ quả mở.
Sơn Trà vừa nói vừa chia cho đám người hóng chuyện mỗi người hai quả mơ, có mấy đứa con nít nhìn thấy thèm thuồng, đều lập tức kéo áo người lớn nhà mình, nói muốn ăn.
Mỗi người chia hai quả, lại chỉ vòng qua Tưởng Ngọc Trân và Kim Tuệ Tuệ.
Kim Tuệ Tuệ trừng mắt: "Ý gì đây? Người trong thôn đều phát, lại chỉ vòng qua tôi, là chướng mắt người chị dâu là tôi này đúng không?"
Ánh mắt Sơn Trà đảo qua chân Kim Tuệ Tuệ, cực kỳ ghét bỏ mà phẩy phẩy tay trước mũi.
Sau đó dẩu môi anh đào, ra vẻ kinh ngạc nói: "Là chị dâu thật đó sao? Em còn tưởng là chị nói đùa chứ."
"Mới sáng sớm tinh mơ đã đột nhiên tới gõ cửa nhà em, không nói hai lời đã muốn dẫn con xông vào hái quả mơ, làm em giật cả mình, còn tưởng là người xấu ở đâu cơ. Sớm biết là chị dâu, thì đáng lẽ tối qua em đã bảo Tri Viễn dẫn đi gặp mặt rồi, tránh cho ở ngay trước mặt rồi mà lại còn không nhận ra chị dâu."
"Cháu vào cửa ngày hôm qua rồi, sao còn chưa được thấy mặt chị dâu cháu nữa?" Có người hỏi.
Sơn Trà chớp chớp mắt: "Cháu hỏi Tri Viễn, Tri Viễn nói chị dâu dẫn theo anh cả với các con cùng về nhà mẹ đẻ rồi, nói hôm nào sẽ đưa cháu đi gặp sau."
Đến đây thì lập tức có người nghe ra có chỗ không đúng.
"Ngày hôm qua chính là ngày lớn hai cháu kết hôn, cô ta lại đưa con về nhà mẹ đẻ?"
Sơn Trà gật gật đầu.
"À đúng rồi buổi sáng ngày hôm qua tôi có gặp Kim Tuệ Tuệ thì phải, dẫn theo Văn Bân với Kim Bảo và Ngân Bảo đi về hướng vịnh Sài Gia, tôi hỏi cô ta đi đâu vậy, cô ta còn nói rảnh rỗi nên ra đồng đi dạo, lúc ấy tôi còn nghĩ ra đồng mà còn dẫn con nhỏ theo làm gì, hóa ra không phải là ra đồng đi dạo, mà là dẫn theo con về nhà mẹ đẻ."
"Như vậy cũng quá kỳ cục, ngày hôm qua chính là ngày quan trọng của Tri Viễn, cô ta là chị dâu mà lại không biết sao? Mình không muốn đi thì thôi, lại còn dẫn cả Văn Bân và đám Kim Bảo đi nữa, đây không phải rõ ràng là muốn gây khó dễ với người ta hay sao?"
"Còn không phải sao, Văn Bân với Tiểu Tạ là anh em ruột cùng một mẹ, thời trẻ cũng chỉ vì cô ta mà phải chia nhà, bây giờ chẳng lẽ còn muốn gây sự đến khi hai anh em trở mặt thành thù mới chịu sao?" Có người nhỏ giọng ở phía sau nói.
Sơn Trà tai thính, nghe được hết lời nói của tất cả mọi người, Kim Tuệ Tuệ dĩ nhiên cũng sẽ nghe thấy.
Chị ta tức tối đến phát điên, nhưng mà người đông chen chúc nên cũng không biết là ai nói, chỉ có thể đánh bậy đánh bạ mà mắng nhiếc: "Là người nào không biết xấu hổ ở phía sau nói bậy đấy? Ai nói chia nhà là vì tôi? Con mẹ nhà nó chứ. Nói tôi kỳ cục, chẳng lẽ tôi dẫn theo con về nhà mẹ đẻ còn phải chọn ngày nữa sao? Tôi là chị dâu của Tạ Tri Viễn, chứ không phải là mẹ cậu ta, cậu ta cưới vợ liên quan quái gì đến tôi, việc gì mà tôi không thể về nhà mẹ đẻ?"
"Lời này của cô mà nghe được à, cô đi thì đi, cô dẫn cả Văn Bân theo là chuyện như thế nào?"