Chương 62: Mang thai

Thập Niên 80: Nữ Phụ Xinh Đẹp

Đào Tử Tô 23-03-2024 21:39:08

Không đợi Tạ Tri Viễn cùng với Kim Tuệ Tuệ đấu võ mồm xong, những người trước mặt họ đã không thể chịu đựng được nữa. So với Kim Tuệ Tuệ vừa thấy đã ngang ngược không nói lý, trong lòng mọi người nhất định càng thiên hướng về phía cặp vợ chồng son Sơn Trà lớn lên xinh đẹp lại làm cho người ta thích, tuy rằng Sơn Trà mảnh khảnh căn bản không giống như là một thai phụ, nhưng mọi người cũng chỉ cho rằng nhất định là do tháng còn nhỏ. Người từng mang thai hoặc là trong nhà có con nhỏ ai cũng đều biết, thai phụ không có dấu hiệu hoài thì chứng tỏ thai nhi còn nhỏ cũng càng dễ nguy hiểm nhất, lúc này chỉ cần trong nhà không phải quá khổ, đều sẽ chăm sóc không cho làm việc cũng không dám để cho làm việc quá mệt nhọc. Người phụ nữ béo này thì hay rồi, vậy mà lại để một người vừa mới mang thai lại nhường chỗ cho chị ta, còn nói người ta cố ý lừa mình, cô gái đó còn gọi chị ta một tiếng chị dâu, trên đời này có một người chị dâu nào như thế này hay sao? Chị ta làm như thế mà không biết xấu hổ đấy à? "Cô gái à, cô cứ ngồi đó đi đừng nhường chỗ làm gì, thật ra tôi lại muốn nhìn thử, cô ta dám đuổi cô đi như thế nào?" "Đối tượng của cô nói rất đúng, con của cô ta là trẻ con vậy con của các người cũng không phải là trẻ con hay sao? Hiện tại cô đang trong giai đoạn cần phải vô cùng cẩn thận, ngàn vạn lần không cần nghe cô ta, đứa bé kia của cô ta tôi thấy cũng đã được sáu bảy tuổi, bản thân cũng không phải đứng không vững, nếu như có thể nói một cách ôn tồn, nhất định trong xe sẽ có người nhường chỗ cho cô ta, hiện tại vậy mà lại bức cô phải làm, cô cứ không làm theo, tôi xem cô ta dám cô nhường chỗ cho như thế nào!" "Đúng vậy, còn lấy cái cớ để cho trẻ con ngồi, tôi thấy chính là cô ta muốn ngồi thì có, đã lớn lên một thân mỡ béo, lại ngay cả một tí sức lực cũng đều không có." Mọi người ở đó nói hết câu này đến câu khác, làm cho Kim Tuệ Tuệ tức giận đến mức trên đầu sắp bốc khói. Chị ta quay đầu nhìn về phía Tạ Văn Bân rồi mắng: "Anh là một người chết sao? Thấy người khác ức hiếp tôi mà chỉ biết nhìn thôi à?" Tạ Văn Bân lôi kéo Kim Bảo gục mặt xuống, dùng thái độ một sự nhịn chín sự lành mà nói: "Mọi người nói cũng đúng, em dâu cũng đã có thai rồi, hơn nữa đây cũng chỗ của người ta, em cũng đừng có ngang ngược muốn ngồi như thế." Kim Tuệ Tuệ tức khắc càng thêm tức giận, chị ta như thế này là đã gả cho một cái đầu gỗ đấy à. Nhìn Tạ Tri Viễn người ta cũng biết bảo vệ Sơn Trà giống như bảo vệ nhãn cầu, còn Tạ Văn Bân thì ngược lại, có chuyện cũng không hướng về phía chị ta, ngược lại còn đi giúp đỡ người ngoài cùng nhau giáo dục chị ta. Hai người cùng một mẹ sinh ra, vậy sao mà lại có thể khác nhau đến như vậy! Kim Tuệ Tuệ dù cho có tức giận thì tức giận nhưng chị ta cũng không có cách nào, nếu như chỉ là một người hay hai người nói chị ta, chị ta còn có thể mắng trở về từng người một, nhưng hiện tại phân nửa người trong khoang xe này đều đang nói chị ta, mà ngay cả người đàn ông của mình lại cũng không đứng về phía chị ta, cho dù chị ta có tức giận đến như thế nào thì cũng không dám đối đầu cùng với người cả nửa xe, nếu như chị ta đem những người này chọc giận, nhỡ đâu họ ném chị ta từ cửa sổ xe ra ngoài thì phải làm sao? Ngày hôm nay cho dù chị ta có tức chết đi chăng nữa thì nhất định cũng phải nhịn. Suốt hai giờ trôi qua, đám đông nhiệt tình đứng ở trước mặt Sơn Trà đóng vai trò giám sát người và nhìn Kim Tuệ Tuệ giống như phạm nhân, chỉ cần chị ta mà cử động tay nhẹ một chút là đã bị mọi người nhìn chằm chằm một cách gắt gao, chỉ sợ chị ta sẽ tới gần Sơn Trà hơn. Ngay cả Tạ Tri Viễn người ở bên cạnh Sơn Trà cũng không có nghiêm khắc như nhóm người này. Chờ đến khi tới nơi rồi, toàn bộ hành trình mọi người đều luôn nhìn theo Sơn Trà và Tạ Tri Viễn cùng nhau xuống xe, Kim Tuệ Tuệ đang suy nghĩ đi xuống theo thì lại bị người khác túm chặt lấy. "Chờ đôi vợ chồng son người ta đi rồi thì cô hẳn đi, đừng cho là tôi không biết cô đang nghĩ cái gì." Kim Tuệ Tuệ nhìn những người đang chặn chị ta giống như một bức tường người ở trước mặt, cùng với tài xế chuẩn bị đóng cửa ở đằng trước thông qua kính chiếu hậu nhìn chằm chằm vào chị ta, cuối cùng chị ta cảm thấy mình tức giận đến hỏng mất. "Tôi không đi, đợi cô ta đi rồi thì tôi sẽ đi được chưa?" Con hồ ly tinh này quả nhiên không phải là cái đèn đã cạn dầu, rõ ràng không có mang thai, lại đi dụ dỗ một đám người đứng đó giúp đỡ cho cô, đàn ông thì không phải là vấn đề mà ngay cả phụ nữ cũng như thế! Sơn Trà đỡ eo đi ra khỏi trạm vận chuyển hành khách, cuối cùng cũng nhịn không được mà nở nụ cười. "Xem biểu tình kia của chị ta, tức giận giống như một con cá nóc đấy, tức giận đến mức sắp phát nổ vậy." Tạ Tri Viễn nhìn cô giống như đang nhìn một đứa trẻ đang đùa giỡn, ánh mắt chứa đầy sự dịu dàng và chiều chuộng. Sơn Trà bị anh nhìn chằm chằm một hồi lâu, cuối cùng cũng bất tri bất giác cảm thấy việc giả vờ làm thai phụ này có chút ngượng ngùng, rốt cuộc thì cô và Tạ Tri Viễn đã kết hôn lâu như thế, mỗi ngày nằm ngủ cùng với nhau trên một cái giường, nhưng mà vẫn chưa có làm chuyện thân mật kia đâu. Cô nhanh chóng lôi kéo Tạ Tri Viễn, đi đến cửa hàng bách hóa, điểm đến trong mục đích trong chuyến đi này của họ. Hai người ngồi xe buýt rồi tới cửa hàng bách hoá, Sơn Trà biết Tạ Tri Viễn là một thẳng nam dễ dàng ngượng ngùng, bởi vậy cô cũng không ép buộc để Tạ Tri Viễn đi theo mình, hai người phân công nhau hành động, Tạ Tri Viễn thì tự mình đi dạo, Sơn Trà thì đi thẳng đến quầy chuyên kinh doanh nội y, đánh giá một chút thị trường và giá thị trường.