Chương 47: Nhờ vả

Thập Niên 80: Nữ Phụ Xinh Đẹp

Đào Tử Tô 23-03-2024 21:37:30

Trong thôn lúc này đang là giờ ăn cơm trưa, Tạ Tri Viễn đạp xe đạp mang theo Sơn Trà vào thôn, ánh mặt trời chói chang chiếu vào trên người Sơn Trà, khiến cho bộ váy vốn đã chói mắt trên người cô càng thêm loá mắt, vừa đến cửa thôn đã bị người chú ý tới. "Ấy ấy ấy, mấy người mau nhìn xem, đó là thằng nhóc nhà họ Tạ với cô dâu mới của cậu ta đấy à?" Có người bưng chén, cơm cũng không rảnh lo ăn, tầm mắt đuổi theo xe đạp của Tạ Tri Viễn, nhìn anh chằm chằm thật lâu. "Hình như đúng rồi ấy, buổi sáng tôi thấy hai người vào trấn, không phải vừa mới kết hôn sao, có lẽ là vào trong trấn nhận giấy kết hôn rồi." "Buổi sáng tôi cũng thấy, nhưng mà hình như buổi sáng vợ của cậu ta mặc không phải là bộ này thì phải." "Chắc là mới vừa vào trong trấn mua rồi, nhìn màu sắc hoa lệ kia kìa, mặc ở trên người cô ấy thật đúng là đẹp." Có người nghiêng đầu thắc mắc: "Trong nhà thằng nhóc họ Tạ kia nghèo thành như vậy, cậu ta lấy tiền ở đâu ra mà mua cho vợ mình quần áo mới chứ?" "Ông lo chuyện này làm gì, không phải tiêu tiền của ông là được." "Lời này của ông hay thật, không phải tiêu tiền của tôi, thì tôi không thể nói chuyện chắc. Muốn tôi nói ấy, kể cả có cưới về một cô vợ là thiên tiên đi chăng nữa, thì không phải cũng cần sống sao, trong nhà nghèo thì khỏi cần a dua làm gì, cũng không phải không có quần áo mặc, đây vừa mới kết hôn đã mua này mua kia ăn xài phung phí tiêu tiền, cuộc sống này còn có thể tốt lên được sao?" "Ai nha, đây là vợ của Tiểu Tạ người ta, cũng không phải là vợ của ông, ông quản chuyện của người ta nhiều như vậy làm gì, cho dù là vay tiền cho vợ tiêu cũng chả sao, chỉ cần Tiểu Tạ người ta sẵn lòng, thì liên quan quái gì đến chúng ta chứ." "Lời nói không thể nói như thế, tôi cảm thấy lão Trương nói rất đúng, cuộc sống của hai vợ chồng này, không tiết kiệm thì thôi, lại còn vay tiền tiêu, vậy thì sao có thể tốt lên được? Mấy ông thấy trong tay cô ấy một đống đồ kìa, nhìn dáng vẻ này thì xem ra không chỉ mua mỗi quần áo, mà còn mua không ít đồ ấy, đây nhìn chỗ nào như là sinh hoạt người chứ." "Đây cũng chính là vừa mới kết hôn, mới mẻ tôn trọng nhau vẫn còn thôi, chờ thêm hai ngày ông sẽ thấy, tôi cũng không tin Tiểu Tạ còn có thể cho vợ mình ăn xài phung phí tiêu tiền như vậy!" Mấy người anh một câu tôi một câu, ngược lại bắt đầu cãi nhau vì chuyện này của Sơn Trà, người thì nói Sơn Trà tiêu tiền như vậy quá hoang phí, người thì lại cảm thấy đây là chuyện hai vợ chồng của nhà người ta, người ngoài như bọn họ cũng quản không được. Cuối cùng người nói Sơn Trà hoang phí tức giận hừ hừ đứng lên, tổng kết nói: "Dù sao ấy, tôi cảm thấy nếu như cô ta còn tiếp tục sống như vậy, cuộc sống này chắc chắn cũng sẽ không quá lâu dài, hai người bọn họ sớm hay muộn đều sẽ không thể tiếp tục như vậy được nữa, không tin thì chúng ta chờ xem!" Nói xong thì ai cũng không để ý tới, cầm bát cơm trở về thêm cháo đi. Sơn Trà cũng không biết người trong thôn đã bắt đầu đặt cược về thời gian tiếp tục cuộc hôn nhân này của cô và Tạ Tri Viễn, đang thấm mồ hôi ngồi ở trong phòng chuẩn bị múc nước rửa mặt. Tạ Tri Viễn thấy cô nóng đến hoảng, bèn đẩy xe đạp đi ra ngoài. Chưa tới một lát đã ôm về một quả dưa hấu to đùng. Sơn Trà thấy quả dưa hấu kia, trước mắt sáng ngời, hỏi: "Anh lấy ở đâu ra quả dưa hấu to thế?" Tạ Tri Viễn: "Trong nhà chú Cát Căn có trồng, anh đi mua một quả về." Thôn Tam Tuyền so với vịnh Thanh Thủy dễ sống hơn một chút, mấy năm nay chính sách mở rộng, càng thêm trồng đủ nhiều thứ không thiếu cái gì, nhưng mà dưa hấu thì lại khác so với tất cả, trồng cũng phiền toái, giá cũng không rẻ, người trong thôn cho dù có trồng, cũng không nỡ để trong nhà mình tự ăn, đều là kéo đến trong trấn đi bán lấy tiền. Tạ Tri Viễn rửa sạch hết bùn đất bên ngoài quả dưa hấu xong, bỏ vào thùng treo ở trên móc giếng nước chậm rãi thả tới đáy giếng. Thôn Tam Tuyền sở dĩ gọi là thôn Tam Tuyền, là bởi vì nước ngầm ở đây có nhiều, có sơn tuyền. Bởi vậy các nhà trong thôn tám chín phần mười trong nhà đều xây giếng nước, nước trong giếng đều là từ trong núi chảy ra sơn tuyền, vừa ngọt vừa mát, thời tiết này uống lên một ngụm, chẳng khác nào lấy ra từ tủ lạnh vậy. Tạ Tri Viễn thả dưa hấu xuống ngâm ở trong giếng nước, chỉ cần nửa ngày thời gian, quả dưa hấu này bảo đảm sẽ giống như là lấy ra từ tủ lạnh vậy, vừa lạnh vừa ngọt. Anh vừa mới bỏ quả dưa hấu xuống, ngoài cổng đã bị gõ vang lên, Tạ Tri Viễn tiến lên đi mở cửa, đi vào lại là Chu Bình An. Chu Bình An vừa vào cửa tầm mắt đã vô pháp khống chế dừng ở trên người Sơn Trà, quả thực đôi mắt đều thẳng. Sơn Trà đẹp anh ta không phải mới biết ngày đầu tiên, nhưng hôm nay mặc bộ váy này vào, cô quả thực đẹp đến nỗi hút người tầm mắt, mắt to kia ngập nước, xinh đẹp làm say lòng người, đáng tiếc đó là, lại không hề liếc anh ta lấy một cái. Một người con gái đẹp như vậy, sao lại hời cho thằng nhóc nghèo Tạ Tri Viễn như vậy chứ, đến cùng thì anh ta có chỗ nào kém anh, mà Sơn Trà thà gả cho Tạ Tri Viễn còn hơn là gả cho anh ta! Chu Bình An còn đang nghĩ ngợi, Tạ Tri Viễn đã thình lình hơi nghiêng sang bên cạnh, chắn Sơn Trà đến kín kẽ, mặt không cảm xúc hỏi: "Anh Bình An, anh có chuyện gì không?" Chu Bình An nghe ra giọng điệu lạnh nhạt của Tạ Tri Viễn, cảm xúc trên mặt thu lại, nói: "Ngày mai anh sẽ phải trở lại quân đội, đến lúc đó chỉ còn Ngọc Trân và mẹ anh ở nhà, mẹ anh đã lớn tuổi, Ngọc Trân lại chưa từng làm mẹ, anh sợ cô ấy sẽ không chăm nom nổi cho ba đứa trẻ, nếu có chuyện gì, muốn làm phiền các em giúp đỡ, dù sao Ngọc Trân và Sơn Trà cũng coi như là chị em ruột." Lời này của anh ta vừa nói ra, Sơn Trà không hề suy nghĩ mà từ chối thẳng thừng. "Không hề, tôi và chị ta vừa không cùng cha cũng vừa không cùng mẹ, cho nên chẳng phải là chị em ruột thịt gì cả." "Huống hồ anh cũng không phải là không có anh chị em, anh tìm Tri Viễn làm cái gì? Chúng tôi cũng không phải là bảo mẫu mà anh mướn tới, việc gì phải trông con cho anh? Chị ta không trông nom đươc thì liên quan gì đến chúng tôi?" Tưởng Ngọc Trân vội vội vàng vàng mà đi làm mẹ kế cho người ta, như vậy chứng tỏ là cô ta nhiệt tình yêu thương công việc này, còn tìm bọn họ giúp đỡ? Sợ không phải suy nghĩ thí ăn. Chu Bình An bị mấy câu liên tiếp này của Sơn Trà nói đến nỗi xanh cả mặt xuống đài không được, anh ta như thế nào cũng nghĩ không rõ, vì sao Sơn Trà lại tràn ngập ác ý đối với anh ta như vậy. Anh ta quay đầu nhìn về phía Tạ Tri Viễn nói: "Tri Viễn, chúng ta làm hàng xóm nhiều năm như thế, tuy rằng không tính là quan hệ anh em tốt gì, nhưng cũng chưa từng trở mặt nhau mà phải không. Chẳng lẽ anh nhờ em chút chuyện nhỏ như vậy mà em cũng không giúp sao?" Lúc này trong lòng Chu Bình An cực kỳ lạ lùng, thật ra cũng giống như Sơn Trà nói, anh ta ở trong thôn có những người họ hàng khác, cũng không phải cứ nhất định phải tới tìm nhà Sơn Trà nhờ giúp đỡ, nhưng không biết anh ta nghĩ như thế nào, anh ta chỉ nghĩ như kiểu nếu anh ta không cùng với Sơn Trà và Tạ Tri Viễn nhấc lên chút quan hệ thì sẽ khó chịu vậy. Sơn Trà nói chặn họng anh ta một tràng, anh ta chẳng những không từ bỏ, mà ngược lại còn đánh chủ ý lên trên đầu Tạ Tri Viễn. Bọn họ là hàng xóm nhiều năm như thế, Tạ Tri Viễn chắc chắn sẽ không bởi vì chút chuyện nhỏ này mà từ chối anh ta, nếu như anh đã đồng ý rồi, vậy thì lấy tính tình của Sơn Trà thì nói không chừng sẽ cãi nhau với Tạ Tri Viễn, kết quả này anh ta cực kỳ thích nghe ngóng. Nhưng Tạ Tri Viễn lại không như ý anh ta. "Em nghe theo vợ em."