Tục ngữ nói trời không chịu đất thì đất phải chịu trời, mấy lời này của bà cụ Chu có thể nói là đã vứt cả mạng sống của mình ra sau đầu, rất có ý chỉ cần Tưởng Ngọc Trân mà dám đi, bà ta sẽ liều mạng với cả nhà cô ta vậy.
Tuy rằng Triệu Xuân Hoa là một người không biết xấu hổ, nhưng bà ta cũng là lần đầu tiên thấy kiểu không muốn sống này của bà cụ Chu, lập tức đã bị bà ta dọa sợ, sửng sốt hơn nửa ngày, mới mắng: "Chính con trai quý tử do bà nuôi dạy ra gây ra loại chuyện không ra gì thế này, bà lại còn không biết xấu hổ mà đổ hết lên trên đầu Ngọc Trân của nhà chúng tôi nữa? Dựa vào đâu chứ?"
Bà cụ Chu hừ lạnh một tiếng: "Dựa vào việc lúc trước các người không biết xấu hổ, đòi phải gả đến nhà họ Chu chúng tôi cho bằng được."
Triệu Xuân Hoa lạp tức bị nghẹn họng đến nỗi á khẩu không trả lời được, một câu cũng không nói ra được.
Bởi vì sự thật đúng là chuyện như thế, muốn bà ta phải nói như thế nào đây.
Lúc Triệu Xuân Hoa với bà cụ Chu cãi nhau, Tưởng Vệ Quốc vẫn luôn đứng ở phía sau Triệu Xuân Hoa không nói chuyện, mãi đến khi Triệu Xuân Hoa bị bà cụ Chu chặn họng cho á khẩu không trả lời được, ông ta cuối cùng mới đứng ra nói: "Bà thông gia, lần này chúng tôi tới cũng không phải chỉ để cãi nhau với bà, Xuân Hoa bà ấy cũng chỉ là tức giận, cho nên mới nói lời giận dỗi mà thôi, hai vợ chồng kết hôn đã không dễ, nào có chuyện nói ly hôn là ly hôn luôn được chứ."
Bà cụ Chu nghe ông ta nói như thế xong, mới hừ lạnh không nói gì nữa.
Mà lời này của Tưởng Vệ Quốc rõ ràng là trước khi nói cũng chưa bàn bạc qua với Triệu Xuân Hoa, Triệu Xuân Hoa vừa nghe ông ta nói như thế xong, mắt cũng trợn tròn, túm lấy quần áo của ông ta mắng: "Tưởng Vệ Quốc ông có ý gì? Chu Bình An báo nhà đến thành như vậy, nợ nhiều tiền như thế? Ông còn để cho Ngọc Trân đi theo nó? Ngọc Trân phải làm sao đây? Ông muốn để cho con bé chết à?"
Tưởng Vệ Quốc bị bà ta túm tới phát bực, trầm giọng mắng: "Tôi muốn để cho nó chết? Lúc ấy đòi nó phải gả tới cho bằng được không phải là bà à?"
Triệu Xuân Hoa lại lần nữa bị nói đến á khẩu không trả lời được, không còn lời gì để nói.
Suy nghĩ của Tưởng Vệ Quốc rất đơn giản, ông ta cảm thấy nếu gả thì cũng đã gả rồi, có nói gì thì cũng đã muộn, nhà họ Tưởng bọn họ đã có một Sơn Trà không nghe lời, đoạn tuyệt quan hệ làm ông ta mất mặt rồi, vậy thì có nói gì ông ta cũng không thể lại để cho Tưởng Ngọc Trân ly hôn làm mất mặt ông ta thêm lần nữa được.
Ông còn phải ở vịnh Thanh Thủy sống nhiều năm nữa mà, ông ta không muốn để cho người ngoài chỉ trỏ gièm pha mình đâu.
Nhất là ở dưới tình huống bà cụ Chu kiên quyết không đồng ý cho Tưởng Ngọc Trân ly hôn.
Nếu như bọn họ cưỡng ép đòi đưa Tưởng Ngọc Trân đi, trước mắt không nói đến việc cô ta có thể ly hôn với Chu Bình An hay không, mà là nhà họ Chu kia ai nấy cũng đều là phiền toái hết.
Bản thân Tưởng Vệ Quốc không có anh em gì, nhưng Chu Bình An không giống vậy, anh ta cũng không phải con một, mà ngược lại, nhà anh ta coi như là cũng đông con cháu, bên trên có bốn chị gái hai anh trai, lúc trước cũng là bởi vì Chu Bình An là con trai út lại cũng có tiền đồ, cho nên bà cụ Chu mới có thể đi theo anh ta.
Tuy rằng sau khi chia nhà, những anh chị em còn lại của nhà họ Chu không thường hay qua lại nhiều lắm với Chu Bình An, nhưng mà thật sự tới lúc cần thiết, thì chắc chắn trong lòng đều hướng về mẹ mình, chỉ cần bà cụ Chu không đồng ý, Chu Bình An có không trở về nhận giấy ly hôn, thì bọn họ cũng thật sự rất khó đưa được Tưởng Ngọc Trân ra khỏi cửa nhà này.
So với như vậy, còn chẳng thà ông ta đưa ra đáp án thuận nước đẩy thuyền, dù sao ông ta cũng không hy vọng Tưởng Ngọc Trân ly hôn, ông ta cảm thấy đàn ông ấy mà, cả đời nào có chuyện không phạm sai lầm chứ, Chu Bình An mượn nhiều tiền như thế, nói trắng ra là còn không phải là vì gia đình sao, cũng không phải là đi ăn nhậu chơi gái cờ bạc, cũng không tính là quá xấu xa.
Về phần số tiền này, cứ để xem có thể thương lượng với người ta được hay không rồi từ từ trả cũng được.
Tưởng Vệ Quốc nghĩ cực kỳ tốt đẹp, Triệu Xuân Hoa thì lại tức giận không chịu nổi, bà ta trách mắng: "Ông đừng có vội trách vì sao lúc ấy tôi gả Ngọc Trân tới, tôi chỉ hỏi ông, Chu Bình An nợ nhiều tiền như thế, vậy phải trả như thế nào đây?"
Tưởng Vệ Quốc cau mày, còn chưa nói được gì, bà cụ Chu lại đúng lúc lên tiếng nói: "Bà thông gia, bà đã quên rồi sao, chẳng phải bà vẫn còn một đứa con gái gả đến đối diện nhà chúng tôi à? Bây giờ nó mở một công xưởng nhỏ, có thể kiếm được không ít tiền. Hay là hai người mở miệng thử đi mượn nó đi, để cho nó xoay sở trước một chút, sau này chúng ta có tiền, rồi từ từ trả lại cho nó là được."
Đây cũng không phải là suy nghĩ vừa mới có của bà cụ Chu, mà là bà ta đã suy nghĩ vài ngày rồi.
Nhà họ Chu xảy ra chuyện, người trong thôn đồng tình thì đồng tình, nhưng cũng chẳng ai dám lảng vảng trước mặt, sợ gì chứ? Còn không phải sợ nhà họ Chu đi vay tiền của bọn họ hay sao.
Chín nghìn đồng tiền này cũng không phải là con số nhỏ, kể cả có đi mượn hết cả cái thôn Tam Tuyền này, thì cũng chưa chắc có thể trả được hết.
Huống hồ kể cả có mượn được đủ, thì nhà họ Chu lấy cái gì trả chứ? Chu Bình An thì đến bây giờ vẫn còn chưa trở về nữa.
Ai mà muốn ôm cái cục diện rối rắm này lên trên người mình chứ.
Thế là mọi người ai nấy cũng đều có suy nghĩ cứ đứng từ xa mà đồng tình một chút là được, chứ đừng đứng trước mặt làm gì.
Bà cụ Chu đã suy nghĩ kỹ càng, trong những người mà bà ta biết, người duy nhất có thể kham được nổi số tiền này, cũng chỉ có hai vợ chồng Sơn Trà mà thôi.
Kể cả trên tay bọn họ không có chín nghìn, thì cô có thể ở trong thành nhập hàng bán hóa, chắc chắn cũng có quen với những người này, cũng có thể giúp nghĩ được cách gì đó.
Đây cũng là lý do vì sao mà bà cụ Chu nói gì cũng không thể cho Tưởng Ngọc Trân ly hôn với Chu Bình An.
Tuy rằng bà ta đã sớm nghe nói Sơn Trà đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Tưởng, nhưng mà dù gì Tưởng Vệ Quốc với cô cũng chảy chung một dòng máu, bà ta cũng không tin nếu như Tưởng Vệ Quốc đến cầu xin cô thật, cô có thể mặc kệ?
Bà ta chỉ còn một cọng rơm cứu mạng là Sơn Trà này thôi, nhất định phải bắt lấy thật chặt mới được.