Chúc Sơn đột nhiên hoảng sợ: "Người anh em, nam nhân có nước mắt nhưng không dễ dàng rơi! Cậu thật sự khó chịu thì theo đuổi đi! Tôi ủng hộ cậu!"
Hầu kết của Tô Dục khẽ chuyển động, cúi đầu lau đi nước nơi khoé mắt: "Cút, tôi không khóc."
Âm thanh cậu không đè nén được sự nức nở.
"Cậu khóc cái rắm à! Cậu thực sự thích Lâm tỷ tỷ, trước đây tôi vẫn cho là..."
"Cậu cứ cho là như vậy." Tô Dục ngẩng đầu, cậu đã không khống chế được tâm tình của mình,"Nữ thần kết hôn rồi, tôi rất khó chịu, cậu cứ cho là như vậy đi."
Chúc Sơn rất bối rối: "Hả? Thực sự?"
Tô Dục gật đầu: "Ừ, thực sự."
"Nhưng mà..."
"Tớ muốn đi ngủ."
Chúc Sơn bất đắt dĩ đem lời chuẩn bị nói nuốt xuống, tuy rằng cậu lo lắng cho Tô Dục, nhưng sẽ không tốt nếu như hỏi nhiều, cậu rất sợ chạm đến thần kinh đang nhạy cảm của Tô Dục.
Cái mông của cậu rất không tình nguyện nhất ra khỏi cái ghế: "Tôi đi đây."
"Ngủ ngon."
Chúc Sơn vẫn không yên lòng: "Cậu thật sự không có chuyện gì? Cậu tuyệt đối đừng nghĩ quẫn trong lòng đấy."
Tô Dục nhất chân hướng mông cậu ta đạp một cái: "Cút."
Khỏe như hổ thế này, nhìn bộ dạng này chắc không có gì.
Chờ Chúc Sơn rời khỏi, Tô Dục hoàn toàn không khống chế được cảm xúc của bản thân, cậu ngồi chồm hổm xuống dưới đất vò đầu, trong lòng không có cách nào để ức chế sự khổ sở.
Nước mắt Tô Dục từng giọt từng giọt rơi xuống, cậu cắn thật chặt môi dưới, không dám phát ra bất cứ âm thanh gì.
Cậu vẫn luôn biết mình là một người không được hoan nghênh khi tồn tại, cậu được sinh ra cũng không được quang vinh, nếu không mẹ cũng không mang theo cậu chạy trốn đến thôn sơn nhỏ xa xôi, cũng không mang cậu suốt ngày nhốt tại tầng hầm sâu, đen như mực; sau khi cha tìm được cậu, mang theo cậu với thân phận người thừa kế Tô gia về nhà cho đến bây giờ.
Nhà rất lớn, cậu không cần ngủ ở một nơi ẩm ướt như tầng hầm, không cần ăn đói mặc rách, không cần chịu đựng sự quở trách không rõ lý do của mẹ. Nhưng mà sinh nhật cậu vẫn cô đơn như trước, thật giống như lúc còn ở nơi tầng hầm chật hẹp kia, kín không kẽ hở, khiến cậu không thở nổi.
Đến sau này, Tô Dục gặp được Lâm Hoan Hỉ.
Trong nháy mắt khi cô cười nhìn cậu, ánh sáng ấy dường như phá tan, làm cho bóng đêm trong lòng cậu tan biến.
Từ đó về sau Tô Dục có tín ngưỡng, cũng có khát vọng.
Cậu muốn đứng ở vị trí thật cao trên sân khấu, muốn vạn người nhìn kỹ, muốn để cho cô thấy, để cho cô hãnh diện.
Vì vậy Tô Dục rời khỏi nhà của cha, gia nhập đội LOL, ở nơi đây cậu có bạn bè, gặt hái những tiếng vỗ tay, không còn một mình cô đơn, nhưng mà khi nửa đêm tỉnh dậy, đáy lòng cậu vẫn luôn trống trải.
Cậu vẫn luôn không hiểu cảm giác đó là gì, vì vậy cố gắng bỏ qua, làm như không để ý chút nào.
Cho tới hôm nay thấy Lâm Hoan Hỉ và Cảnh Dịch sóng vai nhau xuất hiện, nghe Cảnh Dịch nói ra thân phận của cô, thì Tô Dục đã nhận ra được tình cảm ấy là gì.
Thì ra đó là thích.
Con trai với con gái... Yêu mến đơn thuần nhất.
Thế nhưng...
Cậu sẽ không nói ra tình cảm của mình, sẽ không đi quấy rầy cuộc sống của cô, sẽ không phá hoại hôn nhân của cô.
Cậu sẽ không làm như vậy.
Tô Dục chậm rãi đứng dậy, cậu mở máy tính lên, đầu tiên vào diễn đàn fan của Lâm Hoan Hỉ, tiếp theo huỷ theo dõi trang cá nhân và hội fan của cô, lại mở ra hồ sơ, xoá bỏ những video và hình ảnh đã lưu lại gần một năm qua.
Cứ như vậy là tốt nhất...
Sẽ coi như... Chưa bao giờ quá quan tâm.
Tô Dục đăng nhập vào Weibo, tìm đến mục theo dõi đặc biệt, ID L Hoan Hỉ lặng lẽ nằm trong đó.
Tô Dục mở ra mục thư tín, chậm rãi đánh chữ.
[ Dục Thần: Tôi rời khỏi, đi làm fan của người khác. ]
Sau đó, huỷ theo dõi.
Thầm mến như một người đi gieo hạt giống, ở một nơi không bị ai phát hiện cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc, hiện tại hạt giống này phát triển thành một cây đại thụ che trời, lại nhổ tận gốc tình cảm đặc biệt lúc ấy ra khỏi máu thịt, rất đau, nhưng cũng đáng giá.
Bây giờ đã là đêm khuya, điện thoại Lâm Hoan Hỉ tự động không thông báo những tin nhắn riêng tư, thư lúc này gửi đi lẳng lặng nằm bên trong, nó vĩnh viễn ở trạng thái chưa đọc, Lâm Hoan Hỉ cũng sẽ không biết có một thiếu niên như vậy, chân thành tha thiết thích cô.
*
Tô Dục huỷ theo dõi Lâm Hoan Hỉ là một đề tài nóng vào ngày hôm sau, toàn bộ người hâm mộ Dục Thần đều biết Tô Dục điên cuồng hâm mộ người đại diện của Cảnh Dịch, bây giờ lại huỷ theo dõi, độ hot còn hơn trận đấu sắp diễn ra.
Đối với việc làm lần này Tô Dục không giải thích, mấy người bạn của cậu cũng không dám hỏi sợ ảnh hưởng đến tâm tình của cậu, rất sợ vì không vui mà cậu tìm bọn họ solo, nhóm thiếu niên thật sự không thoải mái.
Hôm nay là ngày Lâm Hoan Hỉ đến bệnh viện để tái khám, Cảnh Dịch lái xe, cô ngồi ở ghế lái phụ mở Weibo, đăng nhập vào liền thấy chủ đề nóng.
#Dục Thần huỷ theo dõi#
Vào xem, nội dung đều là về cô.
Lâm Hoan Hỉ nhăn mặt nhìn về phía Cảnh Dịch: "Tiểu ca ca kia huỷ theo dõi tôi, chắc không phải là do tôi đấu địa chủ dở quá, khiến cậu ấy không vui chứ?"
Trừ lý do đó ra Lâm Hoan Hỉ thật sự không nghĩ ra được lý do thứ hai.
Cảnh Dịch nói: "Là cậu ta muốn."
"Cái gì?"
"Không có gì." Cảnh Dịch cười cười,"Nói chung là em đừng gọi thằng nhóc kia là tiểu ca ca, anh sẽ không vui."
"Tiểu ca ca là tốt nhất, bây giờ thịnh hành gọi tiểu ca ca." Lâm Hoan Hỉ nói một câu, lại cúi đầu tiếp tục xem Weibo.
Cảnh Dịch vừa lái xe vừa nói: "Sao em không gọi anh là ca ca."
Lâm Hoan Hỉ lập tức nói: "Anh đã là một ông già ba mươi bốn tuổi gọi ca ca, cũng không sợ bị chê cười à."
"Vậy anh đây nhắc nhở em một chút, năm nay em 25 rồi, bà già ạ."
"Ông già."
"Bà già."
"Ông già."
"Bà già."
Hai người cứ người một câu tôi một câu, Lâm Hoan Hỉ hết chịu nổi, nhịn không được mắng: "Quỷ ấu trĩ."
Anh không nhịn nổi giơ tay đặt lên đầu cô sờ một cái: "Ngoan."
Xe từ từ dừng lại, rất nhanh đã đến bệnh viện có hẹn trước.
Sau khi hai người che kín mặt, lúc này mới xuống xe.
Vì lý do an toàn, Cảnh Dịch đăng ký hẹn trước cho Lâm Hoan Hỉ kiểm tra toàn thân, toàn bộ quá trình xong đã qua hết buổi sáng.
"Tụ máu ở đầu đã tan, các chỉ tiêu khác đều bình thường. Bà Cảnh vẫn chưa nhớ lại sao?"
Đặt tay xuống, bác sỹ chủ trị hỏi Lâm Hoan Hỉ.
Lâm Hoan Hỉ lắc đầu: "Không có, khi cố nhớ lại thì đầu rất đau."
"Chuyện khôi phục ký ức này, phải dần dần, không cần miễn cưỡng."
Lâm Hoan Hỉ siết chặt ngón tay, hỏi: "Bác sỹ, có thể nào tôi vĩnh viễn sẽ không nhớ lại không?"
Cô hỏi rất nhỏ, và thấp thỏm.
"Chuyện này đúng là như vậy, có người chỉ cần thời gian một tháng để khôi phục, có người cần nửa năm, thậm chí có người dùng cả đời cũng không nhớ lại được."
Cô không khỏi liếc mắt nhìn Cảnh Dịch, sau đó gục đầu xuống thấp.
Từ bệnh viện đi ra chính là lúc mặt trời xinh đẹp lên cao nhất.
"Buổi trưa em muốn ăn gì? Làm cơm không kịp rồi"
"Cảnh Dịch."
Đây là lần đầu từ lúc xuất viện đến nay Lâm Hoan Hỉ kêu tên anh, nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Cô mím môi, tiến lên vài bước đứng trước mặt anh: "Lúc trước anh nói... Chính là tôi theo đuổi anh đúng không?"
"Ừ."
"Anh có nghĩ tới hay không, có thể là anh bất đắc dĩ mới ở cùng với tôi, hoặc là tôi thường xuyên xuất hiện, anh tập mãi thành quen, lại vừa vặn bên cạnh thiếu người, cho nên mới kết hôn với tôi."
Cảnh Dịch nhíu mày: "Em muốn nói cái gì?"
"Tôi muốn nói... Có khả năng là anh không thật thích tôi."
Ở chung mấy ngày nay, cô gần như hiểu con người của Cảnh Dịch. Không thể không nói, người đàn ông này thật sự có lực hấp dẫn, vừa có tiền lại đẹp trai, mặc dù độc miệng, nói không dễ nghe, nhưng có hành vi rất quý ông, cũng không keo kiệt quan tâm và bảo vệ cô, đối với cô bằng tất cả sự ôn nhu.
Cô cũng có chút hiểu vì sao mình thích người đàn ông này, thế nhưng...
"Anh sỡ dĩ không rời đi, tám phần mười vì trách nhiệm, trách nhiệm vì anh là chồng tôi." Lâm Hoan Hỉ nói tiếp,"Nhưng lời của bác sỹ anh cũng nghe được, có thể cả đời này tôi không thể nhớ ra, nếu như tôi cả dời không nhớ lại, anh vĩnh viễn phải nhận cái trách nhiệm này sao? Coi như anh đồng ý, tôi có lẽ... Cũng không đồng ý."
Cô mơ mơ màng màng thành vợ của người đàn ông này, cũng mơ mơ màng màng bị anh hôn, lên giường, cô thừa nhận nhận được sự bảo vệ của người khác rất tốt, nhưng nội tâm của cô vẫn thấp thỏm, cô nghĩ cô không nên không rõ ràng mà cùng anh sinh hoạt chung một chỗ
"Anh đã cho là anh đã nói rất rõ ràng."
Lâm Hoan Hỉ khẽ thở dài: "Tuỳ anh thôi, tôi biết anh giấu giấy hôn thú rồi, dù sao tôi cũng không thể ly hôn được."
Cô cuối đầu leo lên xe, chống cằm, tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cảnh Dịch cũng theo lên xe, anh không có bất kỳ hành động nào tiếp.
"Sao lại không lái xe?"
Cảnh Dịch đặt hai tay lên tay lái, trên mu bàn tay gân xanh gồ lên: "Anh không muốn ép buộc em chuyện gì."
Anh dường như thoả hiệp: "Lâm Hoan Hỉ, nửa năm sau, nếu em vẫn kiên trì như bây giờ, anh và em sẽ ly hôn."
Lâm Hoan Hỉ trợn to hai mắt, có chút không thể tin được: "Hả?"
Anh nhìn vào mắt cô: "Trong khoảng thời gian nửa năm này, em phải thực hiện nghĩa vụ của người vợ, anh sẽ thực hiện nghĩa vụ của người chồng, anh không muốn em nhắc lại hai chữ ly hôn, có thể làm được không?"