Trên đường đến làm chậm một chút thời gian, nhưng cũng vừa khéo đến công ty đúng giờ.
Sau khi tạm biệt Từ Tinh Tinh, Lâm Hoan Hỉ sửa sang lại tác phong rồi đi thẳng đến tầng mười lăm.
Vừa ra khỏi thang máy thì gặp mặt Tô Diễm.
Hắn liếc nhìn thời gian, ánh mắt bình tĩnh rơi trên người Lâm Hoan Hỉ.
Lâm Hoan Hỉ bị nhìn đến nỗi da đầu run lên, tránh ánh mắt, chào một tiếng: "Tô tổng, buổi sáng tốt lành."
"Chẳng lẽ cô không biết cấp dưới phải đến sớm hơn cấp trên sao? Lẽ nào trước kia cô là người đại diện cũng đến sau minh tinh?"
Rõ ràng là không hài lòng.
Cô cúi thấp đầu, không giải thích mà chỉ nhỏ giọng nói: "Rất xin lỗi."
Tô Diễm thản nhiên nhìn cô một cái: "Đi theo tôi."
Lâm Hoan Hỉ bước chậm theo sau hắn, bước chân Tô Diễm đi ở phía trước vững vàng, chỉ để lại bóng lưng cũng khiến cho người ta cảm thấy áp lực.
"Hạ Vân, người này giao cho cô."
Lâm Hoan Hỉ ngẩng đầu nhìn, Hạ Vân là một người phụ nữ mặc quần áo già dặn, không nói cười tùy tiện, hình tượng nữ cường tiêu chuẩn.
Đợi sau khi Tô Diễm vào văn phòng, Hạ Vân duỗi tay ra: "Xin chào, tôi là trợ lý cấp cao của Tô tổng, cô có thể gọi tôi là chị Hạ."
"Xin chào, em là Lâm..." Không đợi Lâm Hoan Hỉ giơ tay lên, người đối diện liền thu tay về.
Cô có chút xẩu hổ: "Tôi là Lâm Hoan Hỉ."
"Thời gian gấp gáp, tôi cũng không thể dạy cô từng bước một, đối diện là chỗ ngồi của cô, thông tin khách hàng ở trên bàn, trong ba ngày cô phải nhớ kỹ toàn bộ thông tin khách hàng. Bên trái là lịch trình trong ba ngày của Tô tổng, những việc đó cũng phải nhớ kĩ. Lúc tôi không ở đây, nếu có điện thoại gọi đến thì trực tiếp kết nối với Tô tổng, nếu như Tô tổng đang họp hoặc có việc gì khác thì hỏi danh tính cùng mục đích của người gọi đến, bất cứ lúc nào cũng phải ghi lại, rồi hẹn thời gian."
"Được, tôi đã biết."
"Còn có, trợ lý thì không thể tùy ý rời khỏi vị trí của mình, nếu như cô muốn ra ngoài, tốt nhất là báo cáo với tôi một tiếng, cũng không thể lười biếng, sơ sẩy của cô tuy rất nhỏ cũng có thể tạo thành tổn thất lớn, hy vọng cô có thể nhớ kĩ."
"Tôi nhớ kỹ rồi."
Hạ Vân khóe môi vẽ ra độ cong, giễu cợt: "Dù sao cô cũng là người đại diện kim bài, ngành giải trí rất hỗn loãn nếu so với chức vụ này thì khó hơn nhiều, tôi tin tưởng rằng Lâm tiểu thư chắc chắn sẽ không có vấn đề gì."
Cô mím môi, không nói chuyện.
Hạ Vân hất cằm lên, giẫm giày cao gót về vị trí của mình.
Chỗ ngồi Lâm Hoan Hỉ đối diện cô, trên bàn có hơi bừa bộn, mặt bàn bày la liệt các loại tư liệu, sau khi đặt túi xách trên ghế, cô cẩn thận sắp xếp đồ vật trên bàn.
"Đúng rồi." Hạ Vân lại ngẩng đầu nhìn qua."Có thời gian thì tìm hiểu rõ các thương hiệu của tất cả quốc gia, chúng ta sẽ hợp tác với những thương hiệu đó bất cứ lúc nào, cô đã lăn lộn ở ngành giải trí, những thứ này không làm khó được cô đâu."
Lâm Hoan Hỉ: "..."
Khó.
Rất khó.
Thương hiệu mà cô biết rõ chỉ có Đại Bảo* thôi...
(*): Đại Bảo là một loại mỹ phẩm dưỡng da được đưa lên thị trường từ năm 1985 được nhiều người tin dùng vì có chất lượng sản phẩm rất tốt.
Bình thường dùng đồ trang điểm cũng đều là Cảnh Dịch mua cho cô, đi mua quần áo cũng chưa bao giờ nhìn nhãn hiệu, thích thì mua luon, hiện tại bắt cô hiểu rõ nhưng thứ này. .
Lâm Hoan Hỉ đau đầu, công việc này chỉ có thể kiền trì đáp ứng: "Tôi sẽ cố gắng nhớ kĩ."
Trên mặt Hạ Vân lộ ra nụ cười: "Vậy là tốt rồi."
Nói xong không có nhìn cô nữa, bắt đầu xử lý công việc.
Lâm Hoan Hỉ nhẹ nhàng thở ra, im lặng ôm những thông tin khách hàng kia.
Đầu óc cô luôn luôn rất tốt, trí nhớ so với bạn cùng lứa tuổi tốt hơn một ít, không sợ nhất là đọc thuộc lòng toàn bộ bài thơ, nhưng hôm này nhìn những thông tin khách hàng phiền phức kia, Lâm Hoan Hỉ bắt đầu hoài nghi nhân sinh, trong nháy mắt, cô cảm thấy mình là kẻ ngốc...
Đang đọc tư liệu thì điện thoại đổ chuông.
Không đợi Lâm Hoan Hỉ tiếp, Hạ Vân đã cầm lấy điện thoại: "Xin chào, đây là văn phòng tổng giám đốc."
"Được, tôi biết rồi."
Đặt điện thoại xuống, Hạ Vân nhìn qua: "Cô đi lấy âu phục của Tô tổng, một lúc nữa ngài ấy phải mặc ra ngoài."
Lâm Hoan Hỉ biết rõ vị trí của âu phục, gật đầu trực tiếp rời chỗ.
So với những bộ phận khác, bộ phận phục trang hỗn loạn hơn nhiều, bốn phía trưng bày đầy giá đồ, tiếng bước chân nhốn nháo, vội vàng, trong đó người qua lại không ngớt, ở giữa là đài cao, người mẫu chính ở phía trên đang chụp ảnh.
Cô nhìn một vòng xung quanh, kéo một người lại hỏi: "Xin chào, tôi là trợ lý của Tô tổng, tới lấy âu phục của ngài ấy."
Đối diện đang bận rộn, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ chỉ: "Ừ, bộ đầu tiên trên giá đồ bên trái."
Theo hướng ngón tay của hắn đã tìm được bộ âu phục đó. Nhưng nhìn đến áo khoác của bộ âu phục, Lâm Hoan Hỉ trầm mặc.
Nền vàng, viền đen...
Loại âu phục không hợp này thật sự Tô Diêm muốn mặc sao?
"Cái đó, chính xác là cái này?"
Cô lo lắng hỏi.
"Chính là cái này."
Được câu trả lời, Lâm Hoan Hỉ do dự một lúc lâu, mang theo quần áo trở về văn phòng.
Nghe được tiếng bước chân, Hạ Vân vừa đánh bàn phím vừa nói: "Đưa vào trong đi, không còn thời gian."
"Ừ."
Đẩy cửa vào, Tô Diễm đứng trước cửa sổ sát đất, đưa lưng về phía cô.
"Âu phục của ngài..."
Nhìn qua quần áo trên tay cô, Tô Diễm nhướn đôi lông mày rậm, nở nụ cười: "Của ai?"
"... Không phải ngài bảo bộ phận trang phục chuẩn bị sao? Tôi đem tới cho ngài."
Hắn không động, vẻ mặt tối đen.
Lâm Hoan Hỉ trong lòng lo lắng, cô chắc chắn rằng mình cầm nhầm rồi.
"Tôi bảo họ chuẩn bị áo khoác màu đen."
"..."
"Đây là cái gì?" Tô Diễm cầm lấy quần áo trên tay cô, dò xét: "Nếu như tôi đi quay chương trình thực tế hoặc là làm ảo thuật thì có thể mặc, hiện tại cô để cho tôi mặc cái này đi họp?"
Bất kể ánh mắt hay ngữ điệu, đều cay nghiệt.
Lâm Hoan Hỉ chưa bao giờ bị người khác nói như vậy, có chút ủy khuất, cũng có chút tức giận.
"Tôi đã xác nhận qua với bọn họ." Lâm Hoan Hỉ ngẩng mặt nhìn Tô Diễm: "Bọn họ nói là bộ này, tôi mới lấy đi."
"Trợ lý Lâm." Tô Diễm khom người."Xin cô đừng kiếm cớ cho sai lầm của cô, một khi cô tiếp nhận công việc này, mặc kệ hậu quả tốt hay xấu, cô phải gánh chịu hết; nếu như cô không làm được thì ngay từ đầu để người khác đi làm, đạo lý đơn giản như vậy cô cũng không hiểu sao?"
"Thực sự xin lỗi, tôi giúp ngài đổi." Nói xong, cầm quần áo muốn rời khỏi.
Tô Diễm nhìn thời gian, cau mày: "Tôi không có thời gian cho cô lãng phí, trực tiếp đưa trả đi. Tôi không hy vọng phải thấy những sai lầm ngu xuẩn như thế này nữa."
Lâm Hoan Hỉ liếc nhìn, cầm tài liệu trên bàn đi ra ngoài.
Lâm Hoan Hỉ nghe loáng thoáng được âm thanh của hắn.
"Tiểu Trần, ở trên xe tôi có phải còn một áo khoác khác không? Cậu chuẩn bị một chút, trực tiếp đi công ty Ích Hoa."
Âm thanh dần dần tới gần, cô rũ mắt, nhìn áo khoác trên tay áo, cắn môi, bả vai gục xuống, đi ra khỏi văn phòng.
"Không ngờ việc nhỏ không đáng kể như này lại bị cô làm hỏng."
Cô hít sâu vài lần, đè cơn giận xuống, ôm chặt quần áo đến bộ phận trang phục.
*
Rất nhanh đã đến thời gian cơm trưa, nhìn cả bàn toàn tài liệu, phía trên chằng chịt chữ viết, đầu óc của cô trống rỗng.
Trước khi quyết định đến nơi này, muốn học hỏi thêm một ít về ngành thiết kế mà mình yêu thichs, nhưng cô lại nghĩ tất cả quá đơn giản...
Người khác mất mười năm, hai mươi năm mới học được, cô như hòa thượng giữa đường xuất gia làm sao có thể dễ dàng như vậy? Tô Diễm nói cô có thiên phú, cho dù có thiên phú như thế nào, một chuyện nhỏ như vậy cũng xử lý không tốt...
"Chị Hoan Hỉ, cùng ăn cơm trưa không?"
Đang chán chường, âm thanh nhẹ nhàng của Từ Tinh Tinh truyền đến bên tai.
Cô hoảng hốt ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Từ Tinh Tinh vài giây, lắc đầu: "Không được, chị không muốn ăn."
"Hả?" Từ Tinh Tinh nhíu mày,"Buổi sáng chị cũng không ăn rồi, như vậy thân thể sẽ không chịu nổi đâu đấy."
Buổi sáng hai người đi vội vàng, sau khi tới công ty, Từ Tinh Tinh dành thời gian đi nhà ăn, mà Lâm Hoan Hỉ trực tiếp đi lên tầng mười lăm, sau đó không xuống dưới.
"Chị thật sự không muốn ăn." Lật sang trang khác "Tinh Tinh em đi đi, hơn nữa chị cũng không thể tùy ý rơi khỏi vị trí công tác."
Từ Tinh Tinh phồng má, ngồi trên bàn cô: "Em nghe nói, chị cầm nhầm áo khoác cho Tô tổng."
Lâm Hoan Hỉ: "Tin tức nhanh như vậy sao?"
Từ Tinh Tinh nói: "Nếu là người khác chắc chắn sẽ không nhiều chuyện như này. Nhưng chị không giống vậy, chị cũng xem như là một người có tiếng tăm. Nghe nói chị tới công ty làm, rất nhiều người đều không tin, hiện tại chị làm sai, cho dù là việc nhỏ như hạt vừng, bọn họ cũng sẽ để ý."
"Điều này cũng đúng."
Từ người đại diện thành trợ lý, khoảng cách này có hơi lớn.
Từ Tinh Tinh đung đưa chân nhỏ, nhìn vẻ mặt cô đơn của cô, cười tủm tỉm an ủi: "Chị Hoan Hỉ, chị đừng để ý, phòng làm việc cũng rất khô khan buồn chán, luôn luôn tìm chuyện để bàn tán, chờ đến ngày mai sẽ qua ngay thôi, hơn nữa cũng không phải chuyện lớn."
Tuy nói là lời an ủi, nhưng lại làm cô ấm lòng.
"Cảm ơn em, Tinh Tinh. Em đi ăn cơm trước đi, chị xem hết sẽ xuống."
"Được rồi, có chuyện gì chị có thể dùng hòm thư công tác liên lạc với em, trên máy tính đều có phương thức liên lạc."
"Được rồi."
Đưa mắt nhìn cô rời đi, Lâm Hoan Hỉ thở phào, tiếp tục xem thông tin khách hàng.
*
Đến xế chiều Tô Diễm vẫn chưa về, hễ là điện thoại công việc gọi đến đều là Hạ Vân nghe, cô thành thật ngồi tại chỗ ghi nhớ những tài liệu kia, thỉnh thoảng quan xác cách thức Hạ Vân xử lý công việc.
Rất nhanh đã đến giờ tan làm, Tô Diễm còn chưa quay lại.
Hạ Vân thu dọn đồ đạc rồi quay người rời đi, Lâm Hoan Hỉ nghĩ nghĩ, gọi điện thoại cho Từ Tinh Tinh sau đó yên lặng ngồi lại chỗ của mình.
Bảy giờ, công ty gần như không còn ai.
Tám giờ, cả tòa nhà chỉ còn đèn bàn cô sáng.
Lâm Hoan Hỉ cúi đầu, cầm bút chăm chỉ ghi lại những từ ngữ khỏ hiểu trong tài liệu.
Đúng lúc này, mặt bàn bị người khác gõ nhẹ nhàng.
Cô ngước mắt lên, thấy một bàn tay thon dài, đồng hồ trên cổ tay lóe lên ánh sáng vụn vặt.
Cô ngẩng đầu, đối diện với ánh măt của hắn.
Lâm Hoan Hỉ vội đứng dậy: "Tô tổng, ngài đã về!"
Tô Diễm liếc qua mặt bàn và chữ viết cẩu thả trên bản ghi chép của cô, ánh mắt lóe lên, một lần nữa chuyển ánh mắt lên người cô: "Sao còn chưa về?."
"Ngài nói không thể đến muộn hơn ông chủ, nếu như vậy, cấp dưới cũng không về sớm hơn ông chủ."
Cô nhìn không chớp mắt, nghiêm túc nói.
Tô Diễm đáy mắt hiện lên tia vui vẻ, hừ một tiếng, nói: "Thế mà cô lại học cách sống."
Đang lúc hắn muốn nói tiếp, bụng Lâm Hoan Hỉ lại kêu ọt ọt, âm thanh vang lên đột ngột lập tức đánh vỡ yên tĩnh.