Hôm nay là Tết Trung thu, Từ Tinh Tinh vì chân đau nên không thể đi đâu, nhưng cô cảm thấy lạ là Tô Dục cũng không có ý định gì.
Từ lúc làm xong bữa sáng, cậu thiếu niên vẫn luôn ngồi trên sô pha ôm cái gối ngộ nghĩnh của cô tập trung xem video thi đấu, bộ dáng nhìn không chớp mắt có thể so với Từ Tinh Tinh lúc học cấp ba.
"Dục thần, hôm nay là Trung thu rồi." Từ Tinh Tinh có lòng nhắc nhở.
"Ừ." Tô Dục không ngước mắt,"Cho nên?"
"Cho nên cậu không đi chơi à?"
"Đi chơi cái gì?"
"Tết Trung thu đấy, cậu không về đoàn tụ cùng gia đình sao?"
Lúc Từ Tinh Tinh hỏi xong, bàn tay đang ôm gối của Tô Dục siết chặt hơn, cậu mấp máy môi, đáy mắt chứa đựng cảm xúc mà Từ Tinh Tinh không hiểu.
Một lúc sau, giọng cậu thấp như đang thì thầm: "Tôi không có người nhà, cho nên không về đoàn tụ, vì thế cũng sẽ không có Tết Trung thu."
Từ Tinh Tinh ngẩn người, bỗng nhiên cô nghĩ đến những lời đồn kia.
Lời đồn nói rằng Tô Dục là con tiểu tam, nghe nói tinh thần của mẹ cậu không bình thường, lúc cậu được đón về Tô gia không được đối xử tốt.
Cô đã hỏi câu không nên hỏi rồi...
Trong lúc Từ Tinh Tinh suy nghĩ xem nên an ủi thế nào thì cậu thiếu niên đứng dậy: "Tôi đi tắm đây, sau đó sẽ đi ngủ. Đồ ăn hôm qua vẫn còn, trưa cô thể hâm lại rồi ăn, buổi tối làm vằn thắn cho cô."
"... Ừ."
Từ Tinh Tinh lại ngoan ngoãn, đầu cúi thấp không dám nói một lời.
Phòng tắm truyền ra tiếng nước, cô ngồi xuống vị trí mà Tô Dục vừa ngồi.
Gia đình của Từ Tinh Tinh khá giả, lại là con gái duy nhất trong nhà, cho nên cha mẹ luôn dành cho cô những điều tốt nhất. Có thể nói từ khi Từ Tinh Tinh còn ở trong bụng mẹ đã thuận buồm xuôi gió, chưa từng phải chịu khổ, chưa từng phải chịu phạt vì lỗi gì. Vì vậy không thể thấy đồng cảm với Tô Dục được...
Cô cắn môi, nhìn về phía phòng tắm.
Trong lúc cô đang nghĩ ngợi thì tiếng chuông cửa vang lên.
Từ Tinh Tinh lúc này mới nhớ hôm nay chị Hoan Hỉ sẽ tới, vội vàng đứng dậy đi mở cửa.
"Chị Hoan Hỉ..."
Nhưng khi nhìn thấy hai người đứng ngoài cửa, nụ cười trên mặt cô lập tức cứng đờ, hai tay ngượng ngùng buông xuống.
"Cha, mẹ, sao hai người lại tới đây?"
Nhìn hai vị phụ huynh trước mặt, chân Từ Tinh Tinh mềm ra, ánh mắt hơi liếc về phía phòng tắm, mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra. Nếu để cha mẹ nhìn thấy trong nhà cô có đàn ông thì...
Cô không cần sống nữa!!!!!!!!!
"Vẻ mặt này của con là thế nào?" Mẹ Từ liếc mắt, mắng Từ Tinh Tinh một câu, đẩy cô sang một bên rồi bước vào phòng. Sau khi nhìn phòng khách đã được Tô Dục quét dọn sạch sẽ, bà hài lòng gật đầu,"Còn rất sạch sẽ, mẹ còn nghĩ rằng không ai dọn dẹp nên sẽ giống chuồng heo đấy."
So với sự khắc nghiệt của mẹ Từ, thì cha Từ lại quan tâm tới sức khoẻ của con gái. Ông đau lòng nhìn chân con gái, dịu dàng hỏi: "Vết thương thế nào rồi? Không có việc gì chứ? Con gầy quá! Mà cha cũng đã nói rồi, nếu con muốn làm nhà thiết kế thì cha mở một công ty cho con ở Giang thành, đâu cần phải nhọc lòng như bây giờ."
"Cha..."
Từ Tinh Tinh vừa muốn mở miệng, cửa phòng tắm đã mở ra.
Tô Dục mặc áo choàng tắm màu xám dài, trên cổ vắt khăn lông màu trắng, cậu không hề để ý vừa đi vừa lau tóc hỏi: "Dao cạo râu tôi đặt ở kia sao không thấy? Cô để ở đâu rồi?"
Cha Từ: "..."
Mẹ Từ: "..."
Từ Tinh Tinh che mặt, xong đời rồi!!! Nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.
Sau ba giây kinh ngạc, mẹ Từ chỉ vào Tô Dục rồi nhìn Từ Tinh Tinh hỏi: "Đây là?"
"Cái đó..."
Ánh mắt Tô Dục xuất hiện tia ngạc nhiên. Cậu lập tức biết người đến là ai nhưng không hoảng loạn mà lễ phép nói: "Chào dì, chào chú, cháu là Tô Dục, bạn của chị Tinh Tinh."
"..."
Đến mức gọi chị luôn rồi.
"Bạn... bạn bè? Bạn bè gì?"
"Cháu không cẩn thận..."
Nhận thấy Tô Dục muốn nói ra chuyện đâm xe của cô, Từ Tinh Tinh vội vàng xem vào: "Chân con bị thương, Dục thần đến đây chăm sóc con!"
Cha Từ lại càng mờ mịt: "Dục thần?"
"Vâng!" Từ Tinh Tinh gật đầu mạnh mẽ,"Dục thần là tuyển thủ, cậu ấy chơi game rất giỏi! Bọn con đều gọi cậu ấy là Dục thần."
Tô Dục nhíu mày.
Tuy rằng thể thao điện tử đã bước ra ngoài thế giới, nhưng còn nhiều người không thừa nhận nghề nghiệp này, thậm chí còn cho rằng đây là nghề "Không đàng hoàng", đặc biệt là trưởng bối thì càng khinh thường thể thao điện tử, ví dụ như người gọi là cha cậu.
Cha Từ cười hiền, ánh mắt nhìn Tô Dục cũng hài lòng hơn: "Tuy tôi không quan tâm nhưng cũng nghe nói đến, chơi game còn có thể làm vẻ vang đất nước. Chú không hiểu cái này nhưng mong sau này cháu có thể thăng chức!"
"Cha." Từ Tinh Tinh đỏ mặt,"Sao có thể dùng từ sau này thăng chức để nói chứ? Với lại sao hai người lại đột nhiên đến đây mà không báo cho con trước một câu."
Mẹ Từ nhoẻn miệng cười: "Hôm nay là Trung thu, chân con đi lại không tiện, hai ông bà già chúng tôi không thể để con gái cưng một mình ăn Tết ở ngoài. Được rồi, con qua bên kia nghỉ ngơi đi, mẹ nấu đồ ăn ngon cho con."
Nói xong, bà lại nhìn về phía Tô Dục: "Nhìn mắt gấu trúc của cậu kìa, chắc là tối hôm qua không ngủ được đúng không, cậu mệt thì đi nghỉ ngơi một lúc đi, không cần quan tâm đến chúng tôi."
"Đúng." Cha Từ trả lời,"Nghe nói tuyển thủ không phân biệt ngày đêm, cậu đi nghỉ ngơi đi."
Hai người lớn vừa thân thiện lại vừa thoáng, điều này làm cho Tô Dục – người chưa từng thấu hiểu cảm giác ấm áp của gia đình cảm động, hai tai cậu đỏ ửng, thấp giọng vâng một tiếng, sau đó ôm quần áo vào phòng.
Chờ Tô Dục rời đi, mẹ Từ giữ Từ Tinh Tinh lại hỏi: "Con nói thật đi? Đứa nhỏ này con tìm được ở đâu? Tưởng mẹ còn không hiểu con à, lúc trước giới thiệu đối tượng cho con thì lại không vừa mắt, bây giờ thì ngược lại, trực tiếp dẫn người ta về nhà, hai người các con đã phát sinh quan hệ chưa?"
Vấn đề cuối cùng khiến Từ Tinh Tinh sợ tới mức lùi lại hai bước, vẻ mặt khiếp sợ: "Mẹ! Dục thần là người đứng đắn! Người phụ nữ trung niên như mẹ này sao lại có tư tưởng lệch lạc như thế!!"
"Không." Mẹ Từ nghiêm trang nói,"Là con quá lệch lạc."
Từ Tinh Tinh: "..."
Có ai nói con gái của mình như vậy không!!!
Tô Dục thay quần áo xong liền ra ngoài nói chuyện cùng cha Từ, mẹ Từ thì bận rộn nấu cơm cho con gái, Từ Tinh Tinh ngồi bên cạnh chịu trách nhiệm làm nền, không khí cũng rất dễ chịu.
Cha Từ rất hài lòng với Tô Dục, hỏi khắp trời Nam đất Bắc, Tô Dục nhìn thì ít nói, nhưng cũng không hẳn là vậy, cho dù cha Từ nói cái gì cậu cũng đáp lại được. Nhưng dần dần, vấn đề ông ấy hỏi càng không thích hợp.
"Tiểu Tô, cháu có bạn gái chưa?"
"Cháu chưa."
Khoé mắt cha Từ cong lên: "Trước kia đã có bạn gái chưa?"
Tô Dục trả lời bình thản: "Cũng chưa có ạ."
"Vậy cháu định khi nào sẽ tìm bạn gái?"
"Hiện tại cháu vừa 20 tuổi, vẫn chưa có ý định tìm bạn gái."
"Thì ra là vậy à..." Cha Từ liếc Từ Tinh Tinh, sau đó lại hỏi,"Người nhà của cháu đâu, họ làm gì?"
Từ Tinh Tinh giật mình, vội vàng ngắt lời: "Cha! Người điều tra hộ khẩu à!!"
Cha Từ trừng mắt: "Con dám quát cha mình?"
"Con còn muốn véo mặt cha đấy!!" Nói rồi, Từ Tinh Tinh tiến lên véo mặt cha mình.
Ông đau lòng cho con gái, cho nên không làm gì, càng không để ý chuyện Từ Tinh Tinh véo mặt ông trước mặt người ngoài, ngược lại còn rất vui vẻ.
Nhìn hai cha con họ vui vẻ, Tô Dục ngồi bên cạnh mà khoé miệng cũng hơi nhếch lên.
Dần dần, nụ cười đó lại trở nên cô đơn.
Từ Tinh Tinh hơi nhìn sang, tức khắc chạm phải ánh mắt hâm mộ của cậu, trong lòng hẫng một nhịp, cô vội vàng ngoan ngoãn ngồi xuống.
"Lão Từ, hết nước tương rồi, ông xuống lầu mua đi!"
"Để cháu đi." Tô Dục đứng dậy, không nghĩ ngợi xoay người ra cửa.
Từ Tinh Tinh ngẩn người, cũng vội vàng đứng lên, khập khiễng đi theo ra ngoài.
"Tô Dục!"
Dưới lầu, Từ Tinh Tinh gọi cậu lại.
Tô Dục dừng bước, ánh mắt sâu xa nhìn cô: "Cô đi theo làm gì?"
Từ Tinh Tinh thở gấp, vội giữ chặt tay cậu: "Tôi đi cùng cậu."
"Chỉ là mua một lọ nước tương thôi mà."
"Vậy cũng muốn đi cùng cậu." Nhìn cậu thiếu niên cao hơn cô rất nhiều này, nhấp nhấp môi, duỗi tay ôm lấy cánh tay của cậu, cô có thể cảm nhận được rõ ràng cánh tay cậu hơi cứng lại, Từ Tinh Tinh đỏ mặt, nói: "Tôi... chân tôi đứng không vững."
Cậu rũ mắt, nở nụ cười nhạt không vạch trần cô.
Trên con đường nhỏ quanh co là những hàng cây xanh tươi tốt. Ánh mặt trời ấm áp rọi xuống, tạo thành những vệt loang lổ trên mặt đất.
Đi được một lúc, Tô Dục nói: "Bất kỳ ngày lễ nào tôi cũng không ở cùng người nhà, không ở cùng mẹ, ở với cha thì càng không."
Từ Tinh Tinh ngạc nhiên ngước mắt nhìn cậu thiếu niên.
Ánh mắt cậu lạnh lùng, lộ rõ vẻ không quan tâm.
"Hoặc có thể nói... bọn họ không phải người nhà."
Một người, lúc hắn còn nhỏ chỉ bận đi đánh mạt chược rồi giam lỏng cậu, làm tổn thương cậu.
Một người, vì lợi ích mà làm tổn thương cậu theo những phương thức khác.
Bọn họ nói là vì để tốt cho cậu, nhưng lại vô tình hay cố ý mà để lại vết thương trong lòng và trong cuộc sống của cậu.
Thế giới của người khác có vui có buồn, có người nhà có bạn bè, giống như một bức tranh đầy đủ màu sắc. Nhưng thế giới của cậu... chỉ có đen trắng, chỉ có cô đơn, chỉ có lẻ loi một mình.
"Cha mẹ cô rất tốt, họ rất quan tâm cô." Tô Dục đột nhiên xoa đầu cô,"Cô phải luôn quý trọng."
Bóng dáng cậu xa dần.
Từ Tinh Tinh đột nhiên nắm chặt tay, hốc mắt ửng đỏ, không biết vì sao lại hô lên một câu.
"Tô Dục, sau này tôi có thể làm người nhà của cậu."
Cậu ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt lộ rõ sự ngạc nhiên.
Nhìn hai mắt cô đỏ bừng, nhưng lại không nói ra được một câu độc miệng.
Tô Dục hơi há miệng, cười nhẹ: "Nhưng mà cô rất ngốc, tôi không muốn."
Từ Tinh Tinh đỏ mặt đi theo sau, nói lắp bắp: "Tôi... tôi có thể trở nên thông minh!"
"Thôi." Cậu nói,"Có một người thông minh là được rồi."
Hả????
"Nhanh lên, nước tương sắp bán hết rồi."
Từ Tinh Tinh ngẩn ra, bỗng nhiên hiểu được ý trong lời nói của cậu, lập tức cười rạng rỡ như ánh mặt trời, khập khiễng đuổi theo cậu.