Ba người đứng đối diện nhau, không khí yên lặng, có vẻ hơi lúng túng.
Mượn cảnh đêm, Tô Diễm tinh tường phát hiện môi cô hơi sưng cùng khóe miệng Cảnh Dịch có dấu vết son môi chưa kịp lau.
Hắn híp mắt, dụi tắt tàn thuốc, ném vào sọt rác bên cạnh, xoay người rời đi, không nói câu nào.
Đợi sau khi Tô Diễm rời đi, Lâm Hoan Hỉ nhìn Cảnh Dịch.
"Tô tổng... Có phải đã nghe được không?
Lâm Hoan Hỉ cẩn thận hỏi.
Cảnh Dịch vươn tay lau vết son môi còn lưu lại, nói: "Có lẽ không, nếu hắn tới sớm, anh đã nghe được động tĩnh."
Lâm Hoan Hỉ ánh mắt nghi ngờ: "Anh thật sự sẽ nghe được?"
Cảnh Dịch gật đầu: "Dù sao chúng ta đang yêu đương vụng trộm, phải duy trì cảnh giác từng phút từng giây."
"..."
"Dịch ca, xin ngài hãy đúng đắn."
"Anh rất đứng đắn."
Sớm thành thói quen với cách nói chuyện của Cảnh Dịch, Lâm Hoan Hỉ liếc mắt, sửa sang lại mái tóc, ngẩng đầu bước đi, giống như không có việc gì đi vào trong phòng. Không biết như thế nào vừa mới tiến vào lại chạm mặt Tô Diễm.
Con ngươi hắn đen nhánh, thâm thúy nhìn cô.
Ánh mắt kia làm cho da đầu người khác run lên, tóc gáy dựng đứng.
Lâm Hoan Hỉ mím môi, đột nhiên sinh ra cảm giác chột dạ.
"Tô... Tô tổng cũng đi ra ngoài hóng gió?"
"Ừ, trong phòng có hơi khó chịu, đi ra ngoài một chút."
Ngữ khí như thường, không nghe ra có vấn đề gì.
Có lẽ vừa rồi không phát hiện?
Hơn nữa, sắc trời đen như vậy, cũng sẽ không... nhìn thấy chứ?
Nội tâm cô không ngừng bồn chồn, không chú ý tới ánh mắt Tô Diễm càng lúc càng lạnh.
"Tô tổng, tôi đi toilet."
Nói xong không dám nhìn hắn, vượt qua Tô Diễm, bước chân vội vàng đi về hành lang.
Nhìn bóng lưng cô, Tô Diễm cười nhạo, đang chuẩn bị vào cửa, gặp Cảnh Dịch phía sau đi tới.
Mặc kệ ngành giải trí hay là giới thời trang, dáng người cùng khuôn mặt Cảnh Dịch đều đẹp, viện phẫu thuật thẩm mĩ đem mặt của anh quảng cáo rùm beng. Giới thời trang tranh vỡ đầu cũng muốn để cho anh làm phát ngôn, cho dù là Tô Diễm cũng không khỏi cảm khái một câu rằng anh thật sự khôi ngô tuấn tú.
Nhưng mà Tô Diễm không thích Cảnh Dịch, cái này xuất phát từ giác quan thứ sáu của đàn ông, hắn bài xích khí chất của Cảnh Dịch, đó chỉ là tự dưng, cũng không có lý do gì chán ghét.
Tô Diễm cười mà như không cười: "Có thể gặp Cảnh tiên sinh ở Paris, đúng là duyên phận."
Cảnh Dịch tất nhiên là nghe ra trong giọng nói của hắn không có ý tốt, thần sắc không đổi, lạnh lùng xa cách: "Edward Lee là bằng hữu của tôi và ngài, không thể nói là duyên phận, chỉ có thể nói là trùng hợp."
"Đúng rồi, mặc dù có hơi muộn nhưng vẫn muốn nói... chúc mừng đám cưới."
Ý bên trong của Tô Diễm tràn đầy khiêu khích.
Lông mi Cảnh Dịch khẽ run, cười nói: "Ý tốt của Tô tổng tôi xin nhận, nếu có cơ hội thì hy vọng cùng hợp tác với Tô tổng."
Nói xong, đưa tay trái về phía Tô Diễm.
Hắn rũ mắt nhìn, không bắt tay, nói: "Tôi cũng hy vọng.
Vừa nói xong, quay người rời khỏi.
*
Không đợi tiệc rượu chấm dứt, Tô Diễm lấy cớ thân thể không khỏe rời khỏi sảnh tiệc, với tư cách là trợ lý của hắn, Lâm Hoan Hỉ chỉ có thể cùng rời khỏi.
Sau khi lên xe, gửi tin nhắn cho Cảnh Dịch, đặt túi xong ở một bên chỗ ngồi.
Xe chậm rãi lăn bánh, Lâm Hoan Hỉ mới nhớ trên cổ mình còn đeo dây chuyền nặng trĩu, vội vàng đem dây chuyền tháo xuống, cẩn thận từng li từng tí trả lại.
"Tô tổng, cái này trả lại cho ngài."
Tô Diễm đang chợp mắt, nhấc mí mắt lên nhìn, những viên bảo thạch màu xanh nằm lẳng lặng ở lòng bàn tay trắng nõn của cô, theo ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào làm lóe lên những ánh sáng lấp lánh, tản ra đẹp và tĩnh mịch địa nhiệt độ.
"Cô cảm thấy nó đẹp không?"
Tô Diễm đột nhiên hỏi.
Lâm Hoan Hỉ sợ run lên, nó thật: "Rất đẹp."
Tô Diễm nhìn thẳng vào cô: "Cô muốn nó không?"
Vấn đề này làm cho Lâm Hoan Hỉ thất thần cả buổi.
Thấy cô trầm mặt, Tô Diễm trong họng phát ra một tiếng cười khẽ, tiếp tục nhắm mắt: "Cầm lấy."
Lấy?
Ý tứ này là tặng cho cô hả?
Tim Lâm Hoan Hỉ đập lệch nửa nhịp, liếm liếm khóe môi hơi khô, nói: "Tô tổng, ngài hay là lấy lại đi, nó hình như rất quý giá..."
"Đúng là quý giá." Tô Diễm lười biếng nói,"Không ít người muốn dựa dẫm vào tôi để lấy được dây chuyền bảo thạch màu xanh này. Cô cũng biết, nếu như đàn ông ham mê quyền lợi thì phụ nữ ưa thích châu báu, hiện tại tôi tặng nó cho cô, cho dù cô biểu hiện không nhận, nội tâm cũng hẳn là đang mừng thầm."
Hắn ý hữu sở chỉ*
*Ý hữu sở chỉ: ngoài ý nghĩa trên bề mặt câu chữ, bên trong còn ẩn chứa một hàm nghĩa khác.
Xe chạy vững vàng, Lâm Hoan Hỉ rũ mắt, nhìn chằm chằm vào trang sức trong lòng bàn tay, nắm nó.
Đã đến khách sạn.
Mở cửa xuống xe.
Trong màn đêm, ngọn đèn bên đường lập lòe, đem cả con đường chiếu sáng như ban ngày.
Nhìn bóng lưng cao ngất của Tô Diễm, con ngươi Lâm Hoan Hỉ nặng nề, chạy chậm đi vào theo.
"Tô tổng."
Qua cưa xoay, đại sảnh ấm áp xua đi cái lạnh quanh thân.
Hắn bước đi không chậm, giọng mũi phát ra trầm thấp: "Hả?"
"Tôi không muốn." Nói xong, Lâm Hoan Hỉ kéo tay Tô Diễm, cố chấp đem bảo thạch đặt ở lòng bàn tay hắn.
Da thịt đụng da thịt lập tức làm cho Tô Diễm thoáng run, không chờ hắn kịp phản ứng, Lâm Hoan Hỉ cũng không liếc hắn một cái, chạy vào thang máy.
Đầu ngón tay còn lưu lại độ ấm của cô, trong trí nhớ còn có thể hồi tưởng lại cảm xúc mềm mại ấy.
Tim đập hơi nhanh, trừ việc này ra, không còn có bất luận phản ứng khác thường nào.
Tô Diễm nắm chặt bảo thạch tỏa ra hơi lạnh, chậm rãi đưa tay ở trái tim, lông mày thanh tú nhíu chặt lại.
*
Một đường chạy về đến phòng, Lâm Hoan Hỉ nhanh chóng khóa chặt cửa, hô hấp cô có chút dồn dập, cộng thêm lo lắng cùng tức giận khó tả.
Tô Diễm hình như nghĩ cô là một người phụ nữ ham hư vinh?
Mặc dù không biết hắn vì sao lại đối xử với cô như vậy, nhưng đủ khiến chô cô khó chịu.
Cúi đầu nhìn lễ phục trên người, sau khi cởi giày cao gót ra khỏi chân, từ hành lý lấy ra bộ quần áo thường ngày ở nhà, quần áo rộng thùng thình, vải bông mềm mại làm cho cô cả người nhẹ nhõm không ít.
Lâm Hoan Hỉ thoải mải thở phào, lấy điện thoại ra thấy hiển thị hai cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đều từ Cảnh Dịch.
Gọi lại, điện thoại rất nhanh được kết nối.
"Dịch ca, em quay trở về khách sạn rồi." Âm thanh Lâm Hoan Hỉ mềm mại báo cáo.
Nghe ngữ khí làm nũng, Cảnh Dịch không khỏi cười khẽ: "Anh sẽ trở về sớm."
"Ngày mai cũng muốn đi Tuần lễ thời trang sao?" Bởi vì chuyện xảy ra lúc trước, ngữ khí của cô có vẻ hơi mệt mỏi.
Cảnh Dịch nói: "Đúng, tiệc cuối cùng không tham gia, ngày kia trực tiếp trở lại A thành, em thì sao?"
Lâm Hoan Hỉ trầm mặc một lát, nói: "Khả năng em xem Tô tổng..."
Lông mày anh nheo lại: "Nghe có vẻ em không vui vẻ, xảy ra chuyện gì sao?"
Lâm Hoan Hỉ sợ run lên: "Cái này cũng nghe ra được?"
Cảnh Dịch: "Vợ chồng tâm linh tương thông."
Lâm Hoan Hỉ bị đùa giỡn: "..."
Cô cắn cắn môi, hơi do dự nghĩ có nên nói chuyện trước đó cho Cảnh Dịch không.
Nếu không nói thì trong lòng bực bội, nếu nói... Cảnh Dịch có hiểu lầm không?
Nghĩ nghĩ, Lâm Hoan Hỉ vẫn là nói chi tiết tình huống trước: "Anh còn nhớ rõ cái dây chuyền em đeo không? Ở trên xe em đã trả lại cho ngài ấy. Nhưng ngài ấy nói tặng cho em, còn nói những điều không dễ chịu với em."
Nói đến chỗ này, Lâm Hoan Hỉ có chút ủy khuất: "Dịch ca, anh nói xem có phải em làm chuyện gì khiến Tô tổng hiểu làm rồi không?"
Ngón tay của anh chốc chốc lại gõ trên gối, im lặng một lúc, nói: "Cái kia cuối cùng ở đâu?"
"Cuối cùng em đem dây chuyền trả lại cho ngài ấy rồi, sợ ngài ấy lại nói lời khó nghe, em liền chạy trước."
"Ừ, cái kia cũng không cần quan tâm."
"Em vẫn còn có chút lo lắng. ."
"Không có việc gì phải lo lắng." Âm thanh của anh trầm ổn, mạnh mẽ: "Hắn bây giờ là cấp trên của em, em không nhận, cấp trên của em cũng không làm gì em, làm tốt công việc của em, còn lại không cần quan tâm. Nếu như sau này hắn làm khó dễ em..."
Âm thanh Cảnh Dịch truyền đến bên tai: "Có anh làm chỗ dựa."
Lâm Hoan Hỉ tim đập chậm lại, tay cầm di động không khỏi nắm chặt.
Cô che vành tay đỏ lên, có chút thẹn thùng: "Dịch ca, có thật em là người con gái đầu tiên anh theo đuổi không?"
Cảnh Dịch cau mày, chỉnh lại: "Chú ý dùng từ, là em theo đuổi anh."
"Cái kia, em thật là... người phụ nữ đầu tiên của anh?"
Cảnh Dịch dừng một chút: "Mặc kệ nam nữ, em đều là người thứ nhất."
Vẫn lại giúp cô bài trừ một khả năng khác.
Lâm Hoan Hỉ trầm thấp nói: "Vậy sao anh trêu chọc giỏi vậy, em hoài nghi anh nghiên cứu qua "
Cảnh Dịch xì mũi coi thường: "Gặp được em liền tự học, không cần nghiên cứu."
Lâm Hoan Hỉ: "..."
Hai người yên tĩnh vài giây.
Ngữ khí Cảnh Dịch nhẹ nhàng một chút: "Đêm nay. . em có hẹn không?"
Lâm Hoan Hỉ nghiêm túc suy nghĩ, lắc đầu: "Không có".
Cảnh Dịch không nhịn được được mỉm cười: "Vậy em có muốn đến với anh cùng trải qua đêm đẹp không? Thừa dịp đêm nay ánh trăng đẹp, lại thừa dịp vợ của anh không ở đây."
Cô rất nhanh đã hiểu ý tứ trong lời nói của anh.
Lâm Hoan Hỉ xấu hổ lăn đến bên giường, lộn hai ba vòng, đỏ mặt gật gật đầu, lại nghĩ lại đang gọi điện thoại, cô gật đầu căn bản người đối diện không thấy, vì vậy nhỏ giọng đáp dạ.
"Anh qua đón em."
Cô lại cúi đầu dạ.
Cảnh Dịch cơ hồ có thể tượng tượng được bộ dáng thẹn thùng của cô, càng thêm vui vẻ, cũng không đùa cô nữa, im lặng cúp điện thoại.
"Dịch ca, chúng ta không về sao?"
"Ừ, đi đón người trước." Cất điện thoại, nhắm mắt lại.
Người đại diện mới vừa nhậm chức ngồi bên cạnh liếc mắt nhìn anh, dùng ngữ khí rất cẩn thận hỏi: "Dịch ca, đi đón ai thế."
"Vợ của tôi."
Người đại diện không nói gì, trong nội tâm kích động, thấp thỏm không yên.
Nghe nói Dịch ca kết hôn, cũng không biết đối tượng kết hôn là ai, hắn vừa tới cũng không dám lắm miệng hỏi...
"Dịch ca, nếu em có làm không tốt ở đâu, anh nhất định phải nói ra, em sẽ sửa lại." Người đại diện đột nhiên nói vậy, hiển nhiên là sợ Cảnh Dịch đổi hắn đi như đổi Lâm Hoan Hỉ.
Sắc mặt Cảnh Dịch khẽ biến, trong nội tâm lại nói: Ở đâu cũng không tốt, không có vợ anh một chút cũng không tốt...
*
Lúc này, Lâm Hoan Hỉ trong phòng đang lục tung hành lý tìm quần áo. Lần này tới Paris cô chỉ cầm hai ba bộ mặc thay phiên, không phải đồng phục công sở cũng là đồ hằng ngày...
Rõ ràng đi dự tiệc còn không lo lắng đồ để mặc, kết quả chỉ là đi gặp chồng lại lo lắng...
Lâm Hoan Hỉ thở dài, lấy ra bộ công sở trắng đen, lại ngồi vào trước bàn trang điểm, trang điểm lại một lần nữa, nhìn gương nhấp môi dưới, lại xịt nước hoa, đột nhiên nhớ, cái này chẳng lẽ là như trên sách nói: nữ vi duyệt kỉ giả dung*?
*Nữ vi duyệt kỉ giả dung: Kẻ sĩ hy sinh vì tri kỷ, đàn bà tô điểm vì người yêu.
Khuôn mặt ửng đỏ, nhịn không được cười ra tiếng.
Mang giày cao gót, cầm túi xách lên, vội vã ra cửa.
"Muộn như vậy còn muốn đi đâu vậy?"