Chương 42

Nghe nói tôi là vợ anh

Cẩm Chanh 12-10-2023 16:46:18

Mặt trời lên cao. Giàn nho leo dọc theo ghế xích đu ở sân sau đã phủ bụi, Lâm Hoan Hỉ lấy chậu nước, dùng khan lau sạch sẽ. Ông nội đang phơi nắng ngồi bên cạnh, tay phẻ phẩy chiếc quạt trên tay: "Từ lúc cháu đi, cũng không còn ai ngồi đây nữa." "Cháu còn nhớ giàn nho này là ông giúp cháu dựng." Ông lão liếc mắt nhìn sang: "Không cho cháu dựng cháu liền ầm ĩ, vất vả lắm mới dựng xong, trời lại còn mưa, cháu cứ đòi ngồi ở đây, bà nội không còn cách nào, liền chiều ý cháu..." Nghĩ đến người vợ đã mất, nụ cười trên mặt ông có sự thay đổi rõ ràng. Lâm Hoan Hỉ dừng động tác lại, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía ông nội. Cặp mắt già mê man đột nhiên thay đổi thần thái trở nên sáng láng, hình như ông đang nghĩ đến điều gì, ánh mắt toát ra một chút nhu tình, sau đó, khoé mắt lấp lánh nước mắt. Đoán chừng sợ Lâm Hoan Hỉ thấy, vội vàng đưa cây quạt lên che khuất gương mặt, lại lấy tay qua quýt xoa đi. "Chờ lần sau cháu dẫn con về, để cho đứa bé cùng ngồi ở đó, bà nội cháu thấy được chắc chắn rất vui vẻ." Lâm Hoan Hỉ cúi đầu, tiếp tục lau dọn ghế mây: "Ông nội không nên nói vậy, làm gì có người nào muốn có con sớm như vậy chứ." "Không còn sớm, lúc bà nội lớn bằng cháu, bố cháu đã chạy nhảy trên sân rồi. Cảnh Dịch là đứa trẻ tốt, thật ra ba cháu hiểu rõ hơn ai hết, tính nó nóng nảy, chỉ là ngoài miệng không thừa nhận mà thôi." Lúc đang nói chuyện, Tông Tông mặc bộ quần áo yếm chạy đến bên cạnh Lâm Hoan Hỉ. "Chị!" Không biết là do nóng hay do chạy chơi đùa, mà khuôn mặt nhỏ trắng mịn của Tông Tông đỏ cả lên, trên trán lấm tấm mồ hôi. Cậu nhóc thở gấp, giọng nói non nớt vang lên: "Chị đi hái quả cùng Tông Tông được không?" "Hái quả?" "Vườn cây ăn quả nhà Quách đại gia đã ra quả hết rồi, chúng ta có thể đi hái, chị đi cùng Tông Tông được không?" Lâm Hoan Hỉ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời: "Trời nóng lắm, chị còn phải giúp mẹ làm việc nhà, nếu không..." Tròng mắt cô chuyển động, đứng dậy bám vào cửa sổ phòng ngủ, nhìn xung quanh một vòng, thấy Cảnh Dịch đang ngồi trên giường xem máy tính. Ngón tay cô cong lại gõ lên tấm thủy tinh, thò đầu vào gọi: "Dịch ca-" Thanh âm mềm mại, rất ngọt, tám phần mười là không có chuyện tốt. Cảnh Dịch không ngẩng đầu, chỉ nói hai chữ: "Không đi." Cuộc nói chuyện lúc nãy anh cũng đã nghe được. Bây giờ là giai đoạn nóng nhất mùa hè, hơn nữa trời nóng, vườn trái cây nhất định có rất nhiều sâu bọ, Cảnh Dịch có thói quen sạch sẽ tuyệt đối không chấp nhận loại hoàn cảnh này. Tông Tông chu mỏ, hét lên: "Em không đi cùng anh ấy! Em muốn đi cùng chị!" Lâm Hoan Hỉ đau đầu: "Nhưng chị có rất nhiều việc phải làm..." "Không được, em muốn bồi dưỡng tình cảm với chị..." Tông Tông vẻ mặt không vui, khóe miệng gần như là gằm xuống mặt đất. Cảnh Dịch ngồi trong phòng hai mắt nhắm lại, lạch cạch đóng máy tính, xoay người xuống giường, đi về phía Tông Tông đứng trong sân nói: "Đi thôi, hai chúng ta đi bồi dưỡng tình cảm." Ánh mắt Tông Tông ghét bỏ: "Em không cần bồi dưỡng tình cảm với anh." Cảnh Dịch nhíu mày: "Hái quả xong anh mời em ăn kem." "Đồng ý." Giải quyết dứt khoát, không một chút do dự, không có nguyên tắc cơ bản đáng nói, nhưng trẻ nhỏ đâu có nguyên tắc. Cảnh Dịch bôi kem chống nắng rồi thay quần áo xong, dắt tay Tông Tông ra khỏi cửa. Uông Lộ Thanh cười hài lòng: "Cảnh Dịch rất thương trẻ con nha, sau này sẽ là một người cha tốt." Không biết vì sao, nghe được câu này Lâm Hoan Hỉ lại thấy xấu hổ. Sau khi rửa sạch ghế mây, Lâm Hoan Hỉ lại giúp mẹ giặt quần áo, cha Lâm cũng không rảnh rỗi, luôn luôn ngồi bên cạnh đợi lệnh. "Lúc ở nhà con cũng phải làm việc nhà, tuy Cảnh Dịch chiều chuộng con, nhưng con cũng phải biết chủ động, hiểu chưa?" Uông Lộ Thanh vừa bận rộn với công việc trên tay, vừa nói đạo lý với Lâm Hoan Hỉ,"Vợ chồng sống với nhau, Cảnh Dịch chiều chuộng con, thì con không được coi đó là điều hiển nhiên, cho đi cũng phải thích hợp, như vậy tình cảm mới bền lâu..." Mẹ của cô là một người hiểu chuyện, sẽ không thiên vị con cái, cũng sẽ không để con mình bị bắt nạt. Cha Lâm nãy giờ vẫn không nói gì đột nhiên gật đầu nói: "Mẹ con nói đúng." Đây rõ ràng là công nhận người chồng mà cô đã kết hôn. Nhưng mà trước những lời nói này, Lâm Hoan Hỉ có chút lúng túng. Cô nhớ rõ ước hẹn nửa năm kia, tính thời gian thì thời gian còn hơn một tháng nữa là đến, bây giờ cô hoàn toàn chìm trong sự mờ mịt, cô không biết bản thân có bao nhiêu tình cảm với Cảnhh Dịch... Cô chưa từng yêu đương, cũng chưa từng động tâm với người nào, không biết cảm giác thích một người là như thế nào, từ đầu đến cuối chỉ đón nhận sự cưng chiều của anh đối với cô. Nếu như cô có thể nhớ lại thì tốt, nhưng nếu... cả đời không nhớ lại thì sao? Tỉnh tỉnh mê mê, sống trọn đời cùng anh? Thấy cô đờ người, Uông Lộ Thanh nhìn ông nội đang ngồi phơi nắng ngoài sân, tiến đến nói nhỏ vào tai cô: "Con vẫn không nhớ ra gì sao?" Lâm Hoan Hỉ lắc đầu,"Có lúc con sẽ nhớ lại một ít, nhưng nếu con nhớ lại, sẽ đau đầu." Nhìn vẻ mặt buồn bã của con gái, Uông Lộ Thanh cảm thấy không nỡ, không để ý trên tay có nước liền xoa đầu cô, cuối cùng lại úp mặt chà chà vào tóc cô: "Không sao, có nhớ lại hay không con vẫn sẽ là con gái tốt của mẹ." "Cảm ơn mẹ." Cô còn nói,"Cảm ơn ba." "Thực ra, cho dù không nhớ lại cũng không sao, chỉ là bình thường con làm việc thì chú ý một chút, phải chú ý đến tính tình của mình. Tuy ký ức của con dừng lại năm 17 tuổi, nhưng con cũng không phải là đứa trẻ nữa, đừng chỉ quan tâm mình mà không để ý đến cảm nhận của Cảnh Dịch, nó rất tốt với con." Đồng đội là cha Lâm vẫn đang lắng nghe hai mẹ con lại gật đầu, nghiêm túc nói: "Mẹ con nói đúng." Uông Lộ Thanh liếc chồng mình: "Quỷ nịnh hót." Cha Lâm nói: "Cho dù con quyết định như nào cha sẽ luôn ủng hộ con, nhưng hôn nhân không phải trò đùa, hy vọng trước khi đưa ra quyết định gì con hãy suy nghĩ kỹ, nếu như thực sự không biết giải quyết như nào, có thể tới hỏi cha mẹ." "..." Bọn họ nhất định đoán được suy nghĩ muốn ly hôn của Lâm Hoan Hỉ, cho nên mới nhân cơ hội này nói nhiều như vậy. "Con đã biết, cảm ơn cha mẹ." Mang quần áo ra sân sau phơi xong, lúc cô đang muốn quay người vào nhà, một bàn tay từ phía sau đặt lên vai cô. "Hoan Hỉ!" Thanh âm chói tai giống như muốn xuyên thủng màng nhĩ của cô. Lâm Hoan Hỉ vội vàng tạo khoảng cách giữa hai người, nhìn Khương Đình Đình đứng trước mặt, cô ta mặc váy đen, đã trang điểm tóc còn được tạo kiểu, cho dù không rực rỡ động lòng người như hồi cấp ba, nhưng sự quyến rũ vẫn tồn tại. "Đình Đình..." Khương Đình Đình nhìn Lâm Hoan Hỉ từ trên xuống dưới: "Sao cậu lại mặc như này?" "Hả?" "Hả cái gì mà hả, đi họp lớp đó, chẳng lẽ cậu quên rồi." "..." Đúng là cô đã quên, ngày đó bị Cảnh Dịch dạy dỗ xong, Lâm Hoan Hỉ liền từ bỏ suy nghĩ sẽ tham gia, hôm nay cô ta nói như vậy, cô mới nhớ hôm nay là ngày họp lớp. Lâm Hoan Hỉ ngượng ngùng nói: "Lúc nữa mình phải làm sủi cảo với mẹ, không đi được đâu, cậu..." "Đừng mà!" Khương Đình Đình đang yên tĩnh đột nhiên trừng mắt ngắt lời cô,"Vất vả lắm mọi người mới gặp mặt được một lần, sao có thể nói không đi thì không đi." "Nhưng mà mình..." "Đừng nhưng nhị gì nữa, vào thay quần áo đi." Nói rồi, Khương Đình Đình đẩy Lâm Hoan Hỉ vào trong phòng. "Nghe nói lần này Đinh Huyên Phi cũng tới, đúng rồi, cậu còn nhớ Đinh Huyên Phi là ai không?" Lúc hai người đang nói chuyện thì Uông Lộ Thanh từ trong đi ra. "Đình Đình tới à?" "Cháu chào bác." Khương Đình Đình cười thật ngọt ngào,"Cháu muốn dẫn Hoan Hỉ đi họp lớp, ngài có đồng ý không?" "Họp lớp?" Uông Lộ Thanh nhìn Lâm Hoan Hỉ, nghĩ đến chuyện ký ức của con gái quay về năm cao trung, nếu như gặp mặt bạn học có thể giúp khôi phục trí nhớ, vì vậy bà liền nói: "Nếu cháu cũng đã tới rồi, thì đi đi, gặp mặt bạn học cũng là chuyện tốt..." "Nhưng mà..." Lâm Hoan Hỉ cắn cắn môi, thấp giọng nói: "Con lại không muốn đi." Lúc nào cô cũng nhớ kỹ những gì mà Cảnh Dịch nói, nếu như thật sự như những gì anh nói... Cô không muốn đối mặt. "Chúng tớ cũng không phải hổ, sao có thể ăn thịt cậu được." Khương Đình Đình dụ dỗ nói: "Vậy đi gặp mặt một lần, nếu cậu hài lòng thì quay về." "Đi thôi, mau đi thay quần áo đi." Lâm Hoan Hỉ cau mày, trong lòng do dự. Cũng đã nói đến mức này rồi, nếu như cô không đồng ý thì lại không được, hơn nữa... thực ra trong lòng Lâm Hoan Hỉ rất muốn đi gặp mặt các bạn. Cô ôm trong lòng một tia may mắn, có lẽ mọi thứ đều tốt, sẽ không giống như những gì Cảnh Dịch nói, dù sao cô cũng biết những bạn cùng trường với cô là hạng người gì. "Vậy tớ đi xem rồi sẽ về." "Được được được, cậu đi thay quần áo đi." Lâm Hoan Hỉ vào phòng ngủ, mở tủ quần áo tìm một lượt, cuối cùng cô chọn một một bộ váy màu xanh nhạt thanh lịch dài đến đầu gối. Dáng người cô rất đẹp, ngũ quan cũng không còn non nớt như thời cao trung, bộ váy này mặc trên người cô sẽ sinh ra một chút quyến rũ tự nhiên, mái tóc chải tùy ý, Lâm Hoan Hỉ cầm túi xách ra ngoài. Khương Đình Đình quan sát toàn thân Lâm Hoan Hỉ vài lần, rồi cảm thán nhàn nhạt: "Hoan Hỉ so với Đinh Huyên Phi kia xinh hơn nhiều đấy." Lâm Hoan Hỉ kỳ quái nhìn cô ta một cái nói: "Đinh Huyên Phi không phải là bạn thân của cậu sao?" Gia thế của Đinh Huyên Phi không tệ, dáng người cũng đẹp mắt, là mỹ nữ của trường bọn họ, rất được hoan nghênh. Sắc mặt Khương Đình Đình thay đổi: "Từ chuyện bà nội của cậu..." Cô ta muốn nói lại thôi, liền đổi chủ đề: "Đúng rồi, nghe nói Vu Tử Khương cũng đến, cậu là người đại diện của minh tinh, có gặp Vu Tử Khương lần nào chưa?" Nghe được cái tên đó, Lâm Hoan Hỉ dừng bước bộ: "Cậu nói ai?" Vẻ mặt Khương Đình Đình thay đổi vòng vòng, đối diện với vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Hoan Hỉ, liền cười nhẹ nắm lấy hai tay cô, lấy lòng nói: "Cậu xem cái miệng của tớ này, tớ cũng chỉ nghe nói thôi, chắc sẽ không tới đâu, Vu Tử Khương bây giờ bận rộn như vậy, chắc cũng quên bạn học là chúng ta đây rồi." Lúc hai người đang nói chuyện, đã đi đến Bách Hương Lâu. * Lúc này ở Bách Hương Lâu trong phòng bảy tám người đang tụ tập, nam mặc tây trang, nữ áo váy mát mẻ, ngồi chung một chỗ, bầu không khí rất hài hòa. "Nghe Khương Đình Đình nói lần này Lâm Hoan Hỉ cũng đến họp lớp." "Ai biết là thật hay giả, người ta bây giờ là trợ lý của đại minh tinh, làm sao mà nhớ những bạn học này, cậu nói đúng không Đinh Huyên Phi." Đinh Huyên Phi ngồi giữa mọi người, mái tóc tạo kiểu sóng dài xõa xuống, trên người mặc bộ quần áo đỏ bó sát, da mặt được trang điểm tinh tế, mặt không chút thay đổi: "Tớ quản chuyện này làm gì." Trong đám người không biết ai nói: "Chỉ sợ là cậu chột dạ không dám gặp người ta." Một người đồng tình nói: "Đúng đấy, trước kia cậu làm chuyện không tử tế như vậy, nếu không phải cậu..." "Được rồi được rồi." mắt thấy sắc mặt Đinh Huyên Phi thay đổi, một người trong đám bạn học nam vội vàng lên tiếng,"Khó khăn lắm chúng ta mới họp mặt được một lần, nói chuyện vui vẻ đi. Đúng rồi, tôi còn nghe Khương Đình Đình nói, Lâm Hoan Hỉ nhờ Cảnh Dịch đóng giả làm chồng mình đấy." Lời này vừa thoát ra khỏi miệng, mọi người đều im lặng. "Thật hay giả vậy? Nhờ người đã kết hôn giả làm chồng, sao lại không có phúc như vậy?" Đinh Huyên Phi hai tay khoanh trước ngực, hừ một tiếng: "Giới giải trí loạn như vậy, cái gì mà có phúc hay không có phúc. Ngộ nhỡ hai người đó đã âm thầm nảy sinh tình cảm lâu dài thì sao." Tiền Giai giúp nói: "Cũng đúng, giới giải trí là một thùng thuốc nhuộm, Lâm Hoan Hỉ một không có tài nguyên, hai không có kinh tế, không biết sao có thể chen chân lên được." Lúc một đám người đang buôn chuyện thì cửa mở. Những người ở đây đã sớm quen mặt Khương Đình Đình, nhưng khi nhìn đến người đứng bên cạnh Khương Đình Đình thì tất cả đều không mở được mắt. Cô đứng ở đó, mái tóc đen láy, đôi mắt sáng rực, đứng bên cạnh không nói gì nhưng cũng khiến người khác phải chú ý. Nhìn Lâm Hoan Hỉ đứng bên cạnh Khương Đình Đình, trong lòng Đinh Huyên Phi khẽ run, một số hồi ức không mấy tốt đẹp xông lên não. "Đây là... Lâm Hoan Hỉ?" Bạn học nam cầm ly rượu lên thân thiết chào đón,"Cậu còn nhớ mình là ai không?" Lâm Hoan Hỉ quan sát hắn: "Vệ Kiệt Siêu." Vệ Kiệt Siêu cười khà khà: "Bây giờ cậu là người nổi tiếng rồi mà còn có thể nhớ nhân vật nhỏ là tôi đây, tôi cảm thấy rất vinh hạnh." "Đến đây đi, mau ngồi xuống." Lâm Hoan Hỉ ngồi xuống vị trí gần cửa, vừa ngẩng đầu lên liền đối mặt với ánh mắt của Đinh Huyên Phi. Cô cũng không xa lạ gì với Đinh Huyên Phi, nhưng cũng không được coi là thân quen. Tuy nhiên khi vừa nhìn thấy cô ta, trong lòng lại sinh ra sự thù hận. Đinh Huyên Phi thay đổi vẻ mặt, cầm rượu lên: "Khó khăn lắm mọi người mới có thể tụ họp, tôi xin phép cạn trước một ly." Nói rồi cô ta uống một ngụm liền cạn, ngay lập tức có người liền vỗ tay khen ngợi. "Hoan Hỉ, lần này cậu có thể tới mình rất bất ngờ." Đinh Huyên Phi rót đầy ly rượu, vòng qua bàn đi về phía Lâm Hoan Hỉ,"Ly này mình mời cậu, hy vọng cậu sẽ bỏ qua những chuyện trước kia, dù sao cũng là nhỏ tuổi không hiểu chuyện." "Chuyện trước kia?" Nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô, Đinh Huyên Phi sợ run, cười nói: "Không có chuyện gì, cạn ly!" Cô ta chạm một cái vào ly rượu của cô, lại một lần nữa uống cạn. "Lâm Hoan Hỉ, trước đây cậu thi trượt chúng tớ đều cảm thấy rất đáng tiếc, bây giờ nhìn xem, cậu đây là trong họa lại có phúc đúng không." "Đúng đúng, người bình thường xinh đẹp có thể chọn tiến vào giới giải trí mà." "Đúng rồi, cậu giảm cân kiểu gì thế? Tớ nhớ sau khi thi trượt cậu đã tăng đến 130kg." Đinh Huyên Phi khoác vai Lâm Hoan Hỉ, mặt tươi như hoa nói: "Cũng thử nói với chúng tớ xem, cậu dụ dỗ Cảnh ảnh đế như thế nào? Nhưng mà tớ khuyên cậu một câu, bây giờ người ta là người đã có gia đình, cậu như vậy..." cô ta quan sát trên dưới cô vài lần, ánh mắt quái dị,"Cũng không tốt lắm đâu." Khương Đình Đình nói: "Người ta là tình nguyện, cũng không có gì là không tốt. Hoan Hỉ, vất vả mới tới được một lần, cậu nói gì đi." "..." Nói cái gì? Cô cảm thấy những lời nói từ miệng những người này hoàn toàn không liên quan đến mình, cái gì mà thi trượt tăng đến 130kg? Không phải cô vẫn gầy sao? Ánh mắt Lâm Hoan Hỉ lại từ từ cẩn thận lướt qua khuôn mặt của từng người. Mỗi gương mặt đều rất quen thuộc, quen thuộc đến nỗi cô vẫn nhớ được họ tên của bọn họ, số thứ tự học sinh, nhớ kỹ những gì đã trải qua cùng bọn họ, nhưng cũng xa lạ, bạn học của cô... không nên có những vẻ mặt chế nhạo như bây giờ. . Cô đã xảy ra chuyện gì? Giống như là một con khỉ. Lâm Hoan Hỉ đột nhiên bình tĩnh lại, mặt không chút thay đổi hất tay Đinh Huyên Phi ra: "Tôi không thể nói chuyện với các người khi mà các người lại có những suy nghĩ như vậy, xin lỗi tôi không thể tiếp." Cô cầm lấy túi xách, không nói hai lời liền đứng dậy rời đi. Đúng lúc này, cửa được mở ra, Lâm Hoan Hỉ muốn đi ra ngoài liền đâm vào người đứng bên ngoài. Vu Tử Khương tháo kính râm xuống trong mắt xuất hiện tia ngạc nhiên, hắn nhếch môi, cười nói với mọi người: "Trên đường đến đây bị trễ một ít thời gian, tôi không đến muộn chứ!" "Học đệ đúng thật là cậu sẽ tới!" "Ừ, nghe nói chị Hoan Hỉ cũng tới, cho nên tôi tiện đường đến đây." Theo lý thuyết buổi gặp mặt này Vu Tử Khương là người không liên quan, nhưng vì nể mặt Lâm Hoan Hỉ, cho nên người tổ chức nói học đệ là đại minh tinh đây có thể đến, đương nhiên bọn họ không thể từ chối. "Chị Hoan Hỉ, lúc nữa..." "Học đệ cậu biết không?" Không đợi Vu Tử Khương nói hết câu, Khương Đình Đình đứng sau lưng nháy mắt nói,"Hoan Hỉ kết hôn với Cảnh ảnh đế rồi." Vu Tử Khương sửng sốt, sau đó nở nụ cười: "Không có khả năng, các người nghe ai nói vậy?" Dù sao hắn cũng là người trong ngành, ai kết hôn ai còn độc thân, hắn vẫn biết rõ. "Đúng..." Đinh Huyên Phi bĩu môi hất cằm về phía Lâm Hoan Hỉ,"Đương sự nói đấy." Vu Tử Khương trợn mắt: "Học tỷ, chị nói như vậy với bọn họ à?" Lâm Hoan Hỉ im lặng không lên tiếng, một lúc lâu vẫn không nói gì. "Ha ha ha, thực sự là giả!" "Tôi đã nói mà Cảnh ảnh đế đẹp tựa đám mây, sao có thể kết hôn cùng Hoan Hỉ chứ." "Nhưng Vu Tử Khương cậu có thể nhanh chóng bắt Hoan Hỉ tới tay đấy." "Học đệ bây giờ là một cơ hội tốt, cậu mau mau tỏ tình với Hoan Hỉ đi!" Một đám người tụ tập xung quanh thi nhau lên tiếng. "Còn tỏ tình làm gì nữa, học đệ cậu cứ hôn luôn là được! Dù gì thời cấp ba hai người cũng đã như vậy, mọi người nói xem có đúng không?" "Đúng đúng, hôn đi! Hôn đi!" Những người này xem náo nhiệt còn chê chuyện chưa đủ lớn, Vu Tử Khương hơi xấu hổ, liền đưa mắt nhìn Lâm Hoan Hỉ, thấy vẻ mặt không được tự nhiên của cô, nhìn có vẻ không ổn cho lắm. Trong phòng ầm ĩ, điện thoại trong túi cô vang lên phá vỡ tình hình lúc này. Một vài ánh mắt liền rơi vào chiếc túi xách của Lâm Hoan Hỉ. Cô lấy điện thoại ra, tên hiển thị gọi đến là Cảnh Dịch. Không đợi Lâm Hoan Hỉ ấn nghe, Khương Đình Đình đã cướp lấy điện thoại, điện thoại được kết nối, đồng thời cũng bật loa ngoài. "Em ở đâu?" Trong điện thoại thanh âm của người đàn ông bình tĩnh. Lâm Hoan Hỉ hồi phục lại tinh thần, cuối cùng cũng tức giận: "Cô là gì thế? Trả lại cho tôi!" "Cảnh ảnh đế đúng không?Hoan Hỉ đang đi chơi cùng chúng tôi, anh có muốn đến đây chơi cùng không?" Cô không thể nhịn được nữa: "Đưa điện thoại cho tôi!" Khương Đình Đình tránh tay Lâm Hoan Hỉ: "Bách Hương Lâu phòng 201, chờ anh." Cô ta nói xong liền tắt điện thoại, đặt điện thoại lại trên tay Lâm Hoan Hỉ, nói với mọi người: "Một lúc nữa Cảnh ảnh đế sẽ đến đây, tôi muốn xem Cảnh ảnh đế sẽ nói như thế nào?" Lâm Hoan Hỉ cất điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc: "Cái gì mà nói như thế nào?" "Tôi đoán là vì giữ mặt mũi, cho nên cô nói với mẹ tôi chồng mình là Cảnh ảnh đế đúng chứ? Tôi thấy người ta căn bản là không biết chuyện, cũng không biết cô dùng thủ đoạn gì để mà lừa người ta." Vu Tử Khương cau mày, không nhìn được nữa liền nói: "Các người nói chuyện quá đáng lắm rồi đấy." Lâm Hoan Hỉ ổn định lại hô hấp, tâm tư mờ mịt đột nhiên hiểu rõ, cô bình tĩnh nói: "Không có gì là quá đáng hay không quá đáng cả, chỉ những người lâu ngày không được hạnh phúc mới không thể nhìn người khác sống tốt hơn mình thôi." Cô nhìn thẳng vào mắt Khương Đình Đình: "Tôi cũng phải nói với bạn học này, sau này đừng đến nhà tôi, dù sao chúng ta cũng không phải người cùng một đẳng cấp." Trong nháy mắt cả phòng liền im lặng. Lúc cô đang muốn xoay người đi ra ngoài, thì cửa phòng lại được mở ra. Người đàn ông đứng ở ngoài vóc người cao ráo, trên người mặc tây trang, vô cùng khí thế, có thể áp chế đám người trong phòng. Mọi người đều sững sờ nhìn người đàn ông mà bọn họ chỉ có thể nhìn thấy trên TV, bây giờ lại đứng trước mặt bọn họ, không nói được tiếng nào. Một ánh mắt Cảnh Dịch cũng không bố thí cho người khác, vòng qua Vu Tử Khương, cầm lấy túi trên tay Lâm Hoan Hỉ, sau đó cầm tay cô, giọng nói không giống trách móc: "Anh biết là em sẽ không ngoan ngoãn nghe lời anh mà." Cô oan ức nói: "Em nghe mà, nhưng..." "Nhưng mẹ bảo em đi đúng không?" Cảnh Dịch con ngươi xẹt qua ý cười,"Thôi bỏ qua, dù sao mẹ cũng quan trọng hơn ông xã." Bọn họ đều bị kinh sợ bởi đối thoại của hai người này. Lúc hai người muốn ra ngoài, một cô gái nhỏ đột nhiên yếu ớt hỏi: "Xin hỏi... không phải Cảnh ảnh đế đã kết hôn rồi sao?" Cảnh Dịch dừng bước chân, bình tĩnh ngoái đầu lại: "Người đứng cạnh tôi đây, chính là bà xã của tôi." Rõ ràng, từng chữ rõ ràng truyền vào tai từng người. "Đi thôi." Anh cũng không nhìn người khác, cánh tay rắn chắc ôm lấy eo Lâm Hoan Hỉ, lúc chuẩn bị ra ngoài, Đinh Huyên Phi bất ngờ hét lên: "Anh chứng minh như nào về chuyện hai người đã kết hôn?" Cảnh Dịch vẻ mặt ngạc nhiên, ngay cả Lâm Hoan Hỉ cũng không kịp phản ứng. Rất nhanh anh đã bình tĩnh lại, con ngươi đen láy u ám nhìn về phía Đinh Huyên Phi: "Cô tên là gì?" Ánh mắt của anh quá sâu xa, khiến cho người khác cảm thấy bị áp bách, Đinh Huyên Phi ngoan cố nói: "Đinh Huyên Phi." "Vậy cô có cái gì chứng minh cô là Đinh Huyên Phi." "Tôi là Đinh Huyên Phi tất cả mọi người đều biết, tôi cũng có thể đưa thẻ căn cước cho anh xem." Cảnh Dịch cười lạnh một tiếng: "Vậy bà xã của tôi cũng không cần chứng minh, hay là cho cô xem giấy kết hôn?Nhưng mà rất xin lỗi, tôi rất không muốn bị ánh mắt bẩn thỉu của các người làm bẩn vật trân quý nhất cuộc đời này của tôi." Đinh Huyên Phi im lặng. "Vị tiểu thư này." Anh nắm chặt tay Lâm Hoan Hỉ,"Cuộc sống còn rất nhiều chuyện phải làm, hy vọng cô không nên lãng phí thời gian vào những chuyện nhàm chán như này." Đang lúc muốn thong thả rời đi, không biết ai đó mở miệng, thanh âm chói tai. "Vậy anh có biết, bà xã của anh không sạch sẽ không!"