- Vậy bổn tọa đổi phương thức hỏi ngươi.
Đương nhiên Tử Thành đan sư sẽ không thật đẩy Lăng Hàn ra ngoài cửa, nếu không hắn cần gì phải nói nhiều với Lăng Hàn như thế.
Nhưng như vậy phải gõ Lăng Hàn một cái, người trẻ tuổi nha, không thể quá kiêu ngạo tự mãn.
- Tại sao ngươi học luyện đan?
Tại sao phải học luyện đan?
Lăng Hàn ngẫm lại, phát hiện mình có quá nhiều truy cầu.
Luyện đan, có thể cho mình dùng, cũng có thể cho người bên cạnh dùng, còn có thể sử dụng tặng bằng hữu, bán đi, trao đổi đồ vật đặc thù. Dù sao có chút vật phẩm là hàn không bán, phải dùng vật đổi vật.
Lăng Hàn nghĩ cả buổi, hắn lại liên tưởng tới đủ loại hành vi của Tử Thành đan sư trước kia, nói:
- Vì kiếm tiền!
Câu trả lời này không phải nói hùa với Tử Thành đan sư, hắn thật sự cần rất nhiều tinh thạch, dùng để đổi lấy thần thiết gia tăng đẳng cấp của Tiên Ma kiếm, từ đó tăng cấp bậc của nó thành tiên khí.
Trên người hắn có áp lực nặng nề, cũng là năng lực thúc dục hắn kiếm tiền.
Tử Thành đan sư như mở cờ trong bụng, vỗ tay một cái, cười to và nói:
- Nói hay lắm! Nói quá tốt!
- Phi, cái gì vì lý tưởng cao thượng, cái gì vì chấn hưng đan đạo, phi, lúc trước bổn tọa học luyện đan cũng bởi vì chịu khổ không nổi nữa, không thể không tìm thứ nuôi sống chính mình, không nghĩ tới bổn tọa lại có thiên phú ở đạo này.
- Đồ đệ ngươi, bổn tọa thu rồi!
Lăng Hàn đổ mồ hôi lạnh, vị đại sự này có chút ít... Nói như thế nào đây, tục? Cho dù là tục có lý của nó, lại hoàn toàn cộng minh với mình.
- Tiểu tử, còn không mau mau bái sư!
Tử Thành đan sư vẫy tay.
Tuy Lăng Hàn tin tưởng chính mình tương lai có tư cách trở thành đan sư ngũ tinh nhưng đoạn đường này sẽ trải qua không biết bao nhiêu nhấp nhô, kỳ thật đan đạo cũng như võ đạo, càng lên cao càng khó.
Không, còn khó đi hơn vô số lần.
Ngươi xem tiên vực có bao nhiêu võ giả, đan sư có bao nhiêu?
Ít nhất đông tiên vực có Tiên Vương, lại có bát trọng, nhưng có đan sư ngũ tinh sao? Ít nhất mấy chục tỷ năm qua chưa từng xuất hiện.
Đan sư tứ tinh đủ làm sư của hắn.
Càng mấu chốt là, Tử Thành đan sư hợp khẩu vị của Lăng Hàn, bọn họ giống như con rùa và đậu xanh, nhìn nhau rất hợp mắt.
- Đệ tử Lăng Hàn bái kiến sư phụ.
Lăng Hàn quỳ xuống hành đại lễ bái sư.
Tử Thành đan sư kéo ghế ngồi xuống nhận Lăng Hàn ba bái chín khấu, lúc này vui vẻ nói với Lăng Hàn.
- Hảo đồ đệ, hảo đồ đệ, ngươi là đệ tử thứ tư của vi sư, cũng là đệ tử duy nhất.
Hắn lộ ra thần thái nhớ lại.
- Ngươi còn có ba sư huynh, hiện tại cũng là đan sư tứ tinh, tuy phương diện luyện linh còn không bằng vi sư nhưng cũng không kém bao nhiêu.
- Nhưng bọn họ hiện tại rời khỏi sư môn rồi.
Lăng Hàn hơi kinh ngạc, nói:
- Vì cái gì?
Vong ân phụ nghĩa sao? Hắn ảo não, đây là chuyện hắn thống hận nhất.
Tử Thành đan sư lắc đầu, nói:
- Bọn hắn đi theo ta, nhiều nhất chỉ đạt tới độ cao của ta, dừng bước tại tứ tinh mà không thể thành tựu ngũ tinh... Phải thoát khỏi cái bóng của vi sư đi ra con đường của mình.
Xem ra đây là chuyện sư đồ cam chịu, ba đồ đệ tự lập môn hộ, ý đồ khai sáng hệ thống đan đạo của mình, trùng kích đan sư ngũ tinh.
- Nếu đệ tử ngươi không thể nhảy ra khỏi thông thường, vậy sau này vi sư cũng trục xuất ngươi ra khỏi môn hộ.
Tử Thành đan sư nghiêm túc nói ra.
Lăng Hàn suy nghĩ, nói:
- Đệ tử nhất định sẽ cố gắng, không để sư phụ lo lắng.
Tử Thành đan sư cười ha ha, hắn thật sự xem trọng Lăng Hàn cho nên mới cố ý thu hắn làm đồ đệ, nếu không tại sao hắn không thu tên đệ tử nào trong suốt mấy chục tỷ năm qua.
Nhưng Lăng Hàn thật có thể nhảy ra khỏi tứ tinh cự hạn, rảo bước tiến lên ngũ tinh?
Tử Thành đan sư không dám nói, chỉ có thể nói Lăng Hàn có một tia cơ hội.
- Vi sư cho ngươi nhiệm vụ đầu tiên, đó là leo lên vị trí Thánh Tử.
Hắn nghiêm túc nói ra.
- Bổn tọa chỉ có thể đề nghị, còn đạt được hai không phải do hai đan sư tứ tinh khác đồng ý, cũng nhìn biểu hiện của ngươi.
- Vi sư muốn ngươi trong vòng một năm đạt tới nhất luyện.
Một năm, đây là yêu cầu hà khắc, dù có gia tốc thời gian gấp trăm lần cũng chỉ có một trăm năm mà thôi.
Muốn đạt tới nhất luyện là chuyện không có khả năng.
Nhưng Lăng Hàn muốn trở thành đan sư ngũ tinh phải vượt qua tất cả khả năng.
Kế tiếp, Tử Thành đan sư nói với Lăng Hàn rất nhiều việc luyện linh, đương nhiên còn có hai tên đan sư tứ tinh khác của thành Đan Đạo.
Một người tên là Thiên Tâm, hắn phi thường đặc thù.
Bởi vì hắn không có phụ mẫu sinh ra, cũng không phải thiên địa uẩn dưỡng, bản thể chính là một viên tiên đan!
Thời gian cụ thể không thể kiểm tra, vô cùng có khả năng là một kỷ nguyên trước, lúc ấy thành Đan Đạo còn có một vị đan sư ngũ tinh tọa trấn, trong đời hắn luyện ra mười một viên đan dược vô thượng, trong đó có một viên là Thiên Tâm Vấn Đạo Đan.
Viên tiên đan này chính là viên tiên đan cuối cùng trong đời của đan sư ngũ tinh kia, cũng là thành tựu to lớn nhất trong đời vị đan sư ngũ tinh này, cũng là tác phẩm đắc ý nhất của hắn, cũng bởi vậy nên vẫn giữ bên người.
Thời gian dần qua, viên tiên đan chậm rãi thông linh và có được linh trí, mở ra tánh mạng, vì vậy chính là Thiên Tâm đan sư hiện tại.
Bởi vì hình thái sinh mệnh hoàn toàn khác biệt, tính cách của Thiên Tâm Đan sư hoàn toàn không giống người thường, hắn tập trung tinh thần vào luyện đan, muốn sáng tạo ra thêm..."Đồng loại ", từ đó giúp hắn không cô độc.
Một đan sư tứ tinh khác tên là Sơ Diệp, là lão đầu thích rượu như mạng, tính thích du lịch, hắn cực kỳ có khả năng là người đầu tiên du lịch khắp đông tiên vực.
Nghe nói lão đầu vì rượu có thể tùy tiện luyện tiên đan tặng người.
Bởi vậy Sơ Diệp rất ít xuất hiện trong thành Đan Đạo, chỉ ngẫu nhiên mấy ngàn năm mấy vạn năm mới có thể quay về một lần.
Đúng là như thế, Tử Thành đan sư mới có thể một người độc chưởng quyền hành, cũng làm cho Mạc đan đồng kiêu ngạo như thế, đã sắp cưỡi lên đầu một đám Thánh Tử Thánh Nữ rồi.
Nhưng muốn xác lập Thánh Tử mới, đây quả thật là quan hệ trọng đại, Tử Thành đan sư không thể tự ý quyết một mình, cần phải có hai đan sư tứ tinh khác đồng ý.
Thiên Tâm đan sư, hắn ở ngay trong thành Đan Đạo, Sơ Diệp đan sư không biết đã chạy đi nơi nào, cho dù truyền tin phù có thể lập tức truyền tin nhưng tiên vực to lớn, chờ hắn trở lại cũng không biết năm nào tháng nào.