- Gia sư nói, đây là cơ duyên của mọi người trong Thái An Thiên. Cho nên đến lúc đó Nghiêm mỗ sẽ dẫn mọi người cùng nhau đi. Sau khi tiến bí cảnh, hi vọng mọi người có thể giúp đỡ lẫn nhau. Dù sao, kẻ địch của chúng ta là... Quảng Long Thiên!
Nghiêm Tiên Lộ nghiêm nghị nói:
- Nếu để cho Nghiêm mỗ phát hiện có người còn ở trong bí cảnh chủ động lựa chọn nội đấu, vậy đừng trách Nghiêm mỗ sau này không khách khí.
- Được!
Tất cả mọi người gật đầu. Hiện tại bọn họ là đối thủ cạnh tranh với nhau. Nhưng nếu như có Quảng Long Thiên tham dự, vậy bọn họ chính là một chỉnh thể. Nắm đấm chắc hẳn sẽ nhất trí hướng ra ngoài.
- Nghiêm huynh, ta có thể giúp một tay không?
Lao Tùng dẫn đầu nhả ra. Nghiêm Tiên Lộ đã nâng đề tài lên tới toàn bộ Thái An Thiên. So sánh xuống, hắn rụt rè tất nhiên có vẻ làm kiêu.
- Tất nhiên.
Nghiêm Tiên Lộ cười nói.
- Nghiêm huynh, còn có ta nữa!
Sơn Quý Đồng cũng chỉ có thể mặt dạn mày dày nói.
Nghiêm Tiên Lộ gật đầu. Hắn cũng không có thừa thắng truy kích, châm chọc Sơn Quý Đồng. Hắn có chí khí Thôn Thiên. Hắn xem thường việc lấy phương thức như vậy đả kích đối thủ. Hơn nữa, hắn đã là người đứng đầu trong thế hệ trẻ ở Thái An Thiên. Hắn cũng căn bản không coi Sơn Quý Đồng thành đối thủ.
Mục tiêu của hắn chính là Đế giả chí cao trong ba mươi ba thiên khác của Đông Tiên Vực!
Hổ Nữu không chịu gia nhập. Điều này làm cho Nghiêm Tiên Lộ có chút thất vọng. Nếu có thể nhận được một cao thủ như vậy gia nhập liên minh, phần thắng của hắn sẽ được tăng lên nhiều. Chỉ có điều, thấy Hổ Nữu dính lấy Lăng Hàn như thế, hắn liền quyết định chơi chiến thuật đường vòng.
- Lăng Hàn, cuối cùng gặp mặt.
Hắn mỉm cười.
Lăng Hàn gật đầu, nói:
- Nghe đại danh đã lâu. Ngươi cũng không có khiến cho ta thất vọng.
A. Nghe được Lăng Hàn nói lời này, tất cả mọi người đều hút một hơi khí lạnh. Khẩu khí của ngươi thật là lớn.
Chỉ là luyện đan, ngươi làm sao có can đảm điên cuồng như vậy?
Nghiêm Tiên Lộ cũng không khỏi dâng lên một tia lửa giận. Tuy rằng Triệu Thanh Phong không phải là do Lăng Hàn giết chết, nhưng vẫn có thể tính ở trên đầu Lăng Hàn. Thủ hạ bị giết, lấy tính cách bao che khuyết điểm của hắn thật ra đã rất bất mãn đối với Lăng Hàn.
Chỉ có điều, Lăng Hàn quá trẻ tuổi, thiên phú đan đạo kinh người. Tiềm lực võ đạo cũng không tệ. Lúc này hắn mới đưa lời mời, ý muốn chiêu mộ Lăng Hàn.
Hắn thấy, hắn là vương trong thế hệ trẻ của Thái An Thiên đưa ra cành ô-liu, Lăng Hàn đương nhiên chỉ có phần điên cuồng vui vẻ đáp ứng.
Có Hổ Nữu làm chỗ dựa, liền đắc ý vênh váo sao?
- Có nguyện ý gia nhập đội ngũ của chúng ta hay không?
Hắn bình tĩnh hỏi. Đây là hắn nể tình Hổ Nữu.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười, nói:
- Tính cách con người ta có chút cố chấp. Thà làm đầu con gà, không làm đuôi con bò. Tới nơi, chúng ta đánh một trận. Nếu như ta thắng, các ngươi liền gia nhập ta, ta làm thủ lĩnh của các ngươi!
Đây... Thực sự nói không sợ gió lớn.
Nghiêm Tiên Lộ lại cũng không tức giận. Hắn thấy Lăng Hàn chỉ là một cuồng nhân mà thôi. Hoàn toàn không cần phải để ý tới lời nói của một người điên. Hắn thản nhiên nói:
- Nếu như ngươi thua?
- Vậy ta liền phủi mông một cái rời đi. Ta đã nói, không làm đuôi bò.
Lăng Hàn cười nói.
Tất cả mọi người muốn ngất xỉu. Không ngờ lại có loại người giống như ngươi?
- Lăng Hàn, thật là giỏi!
Hổ Nữu hôn một cái ở trên mặt Lăng Hàn, bộ dạng rất vui vẻ.
Ở bên cạnh, nữ hoàng cũng lộ ra vẻ mặt ngạo nghễ. Phu quân của mình làm sao có thể ở dưới người khác được. Thực sự nói đùa.
Nghiêm Tiên Lộ cũng sững sờ. Ngươi làm sao có thể vô lại như vậy được?
Sắc mặt hắn trầm xuống, nói:
- Được, vậy lên đánh hai chiêu.
Hắn muốn dạy huấn Lăng Hàn một chút, để cho đối phương biết, cáo mượn oai hùm là chuyện rất đáng xấu hổ.
Lăng Hàn vỗ vỗ vào lưng Hổ Nữu, ra hiệu đối phương xuống.
- Không muốn, không muốn. Cứ ôm ta như vậy mà đánh!
Hổ Nữu giống như con gấu, ôm lấy Lăng Hàn không chịu buông tay. Hiện tại nàng một khắc cũng không muốn rời khỏi Lăng Hàn.
Lăng Hàn suy nghĩ một chút, liền cứ như vậy đi ra.
Đạt được cảnh giới như hắn vậy, đừng nói là trong lòng ôm một người, cho dù là ôm một vạn người, cơ bản cũng sẽ không ảnh hưởng đến chiến lực. Nếu tiểu nha đầu đã cầu xin như thế, vậy thỏa mãn một chút nguyện vọng nho nhỏ của nàng là được.
- Tới đi!
Lăng Hàn ngoắc ngón tay về phía Nghiêm Tiên Lộ.
Đây là đang khiêu chiến với người đứng đầu Trảm Trần sao? Cũng quá không để ý.
Nghiêm Tiên Lộ lại không dám sơ suất. Hắn biết rất rõ Hổ Nữu cường đại thế nào. Vạn nhất đối phương cũng ra tay, vậy khả năng hắn bị thua là cực lớn.
Nghiêm Tiên Lộ đi nhanh ra, cẩm phục phiêu dật, soái đến mức kinh thiên động địa. Bộ dạng xuất trần tới mức đáng giận, khiến người ta phải ngưỡng mộ.
Đây vốn là một việc rất nghiêm túc và trang trọng. Nhưng đối thủ của Nghiêm Tiên Lộ lại có một thiếu nữ dáng người thon dài giống như một con hùng ôm chặt ở trên người. Dù nhìn thế nào cũng thấy tức cười.
Ngươi thực sự muốn chiến đấu sao?
Sắc mặt Nghiêm Tiên Lộ thâm trầm. Ban đầu hắn đã lên kế hoạch rất tốt. Tập trung lực lượng của các thiên kiêu, mở ra tiên duyên. Hắn trước hết nhận được đá Tiên Vương thành đạo, sau khi luyện hóa nâng cao thể chất. Tiếp theo dẫn mọi người đi vào bí cảnh, cướp đoạt thiên địa bản nguyên.
Được một thiên địa bản nguyên, bên trong cùng giai hắn thật sự sẽ không khiếp sợ người nào.
Nhưng bước đầu tiên của kế hoạch lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Tuy rằng rất nhanh đã bị hắn đè ép mất mát xuống. Nhưng dù thế nào hắn cũng không thể quên lãng như thế.
Tuy rằng tiên thạch đã bị Hổ Nữu lấy được. Nhưng tính đến nguồn gốc, thật ra phải trách đến trên đầu Lăng Hàn.
Nếu không bởi vì Lăng Hàn, Hổ Nữu làm sao có thể tới đây chứ?
Thù trước, hận mới, khiến cho Nghiêm Tiên Lộ đặc biệt chán ghét "tiểu nhân" Lăng Hàn này.
Giả vờ giả vịt, cáo mượn oai hùm.
Hắn duỗi thẳng cánh tay phải ra.
Oong.
Không khí xung quanh chấn động. Ở trên tay hắn hình thành một thanh trường kiếm trong suốt. Bởi vì tia sáng chiết xạ, có khả năng nhìn ra được sự tồn tại của thanh kiếm này.
Lăng Hàn mỉm cười, một tay ôm Hổ Nữu, tay kia lại đẩy về phía trước. Bốn ngón tay co lại thành quyền. Chỉ còn lại có một ngón tay cái quay về phía Nghiêm Tiên Lộ vẫy vẫy.
Sau khi tiến lên Ngũ Trảm, tự thành một thế giới. Giơ tay nhấc chân chính là một đòn chí cường.
- Đi!
Nghiêm Tiên Lộ chém ra một kiếm. Nhất thời, khắp bầu trời có ánh sáng rực rỡ chuyển động, cửu trọng thiên kinh diệu.