Theo bọn họ, đây là việc riêng của sư môn mình, không cần thiết phải làm ầm ĩ lên. Như vậy chỉ có thể khiến mình mất mặt. Nhưng hiện tại Lăng Hàn lại muốn gióng trống khua chiêng. Điều này khiến cho bọn họ cũng rất không thích. Nhưng bọn họ có biện pháp nào được. Người ta là sư thúc!
Thời điểm bọn họ xuất phát, Chư Phong đại sư đã nhiều lần dặn dò, nhất định phải cung kính lễ độ đối với Lăng Hàn. Cho nên lúc mới đầu bọn họ mới có thể làm một đại lễ.
Chỉ có thể khuyên.
- Tứ sư thúc, ngươi xem chúng ta có thể đổi sang một nơi khác hay không?
Mã Dung đề nghị.
- Không cần!
Lăng Hàn trả lời như đinh đóng cột.
- Cứ giải quyết ở ngay chỗ này đi!
- Tên tiểu tử nhà ngươi, dựa vào cái gì làm sư thúc tổ của ta?
Chư Tử Quân cũng bất chấp mọi giá. Hắn tin tưởng, với sự cưng chiều của Chư Phong đối với hắn, cùng lắm thì khiển trách một trận mà thôi. Đâu có thể nào lại thật sự làm gì hắn.
- Đây là điều ngươi có thể nghi ngờ sao?
Bốp.
Lăng Hàn lại tát qua một cái.
- Ta chính là muốn giáo huấn ngươi. Ngươi phục hay là không phục?
- Không phục!
Chư Tử Quân ngẩng cổ. Tóc hắn đã rối tung. Thái độ ung dung đều mất hết, chỉ có vô tận chật vật.
- Không phục? A, đánh ngươi không phục!
Lăng Hàn giơ tay lên một cái, lại một cái tát đánh tới.
- Có phục hay không?
- Không phục!
Bốp.
- Có phục hay không?
- Không phục!...
Lăng Hàn tát một cái, lại hỏi một câu có phục không. Chư Tử Quân rất nhanh đã bị đánh cho đầu óc choáng váng.
- Tứ sư thúc! Tứ sư thúc!
Hai người Trần Đổng chỉ có thể ở một bên sốt ruột đến độ xoay quanh. Nhưng trưởng bối giáo huấn tiểu bối là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Trừ khi bọn họ cam tâm bị khai trừ ra khỏi sư môn. Bằng không hắn làm sao dám động thủ với Lăng Hàn?
Hơn nữa, nếu thật sự động thủ, bọn họ cũng chưa chắc có thể ngăn cản được. Một người là Dương Hồn, một người là Âm Hồn. Bọn họ liên thủ lại cũng không nhất định là đối thủ của Lăng Hàn.
Bởi vậy, bọn họ chỉ có thể ở một bên cố gắng khuyên can.
Tâm Lăng Hàn lại giống như kiên sắt. Hắn vẫn còn không tin, không thể đánh cho đám người tâm thuật bất chính kiêu căng phục được.
Ngày hôm nay không cố gắng giáo huấn Chư Tử Quân, sẽ chỉ làm ngày sau hắn ở trên con đường sai lầm càng chạy càng xa. Căn cứ vào thái độ trách nhiệm đối với Tam sư huynh, Lăng Hàn tất nhiên sẽ không mềm lòng. Dĩ nhiên, cũng có một bộ phần nguyên nhân là hắn khó chịu.
Lại dám hạ độc thủ đối với hắn. Cho là hắn dễ khi dễ sao?
Tất cả mọi người nhìn thấy đều líu lưỡi. Phần lớn mọi người ở đây đều có bối cảnh không thể so sánh được với Chư Tử Quân. Nhưng Chư Tử Quân cũng bị người ta ở trước mặt mọi người đánh vào mặt. Hơn nữa hai đệ tử của Chư Phong đại sư đang ở ngay bên cạnh lại ngay cả khuyên can cũng không dám.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại một chút, đổi lại thành ai cũng sẽ cảm thấy không cao hứng. Đan dược mình chế luyện ra, bị người thu vào túi. Nếu như Lăng Hàn không phát hiện đúng lúc, vậy hắn thực sự hết đường chối cãi.
Trách cũng chỉ trách Chư Tử Quân đá phải thiết bản.
- Có phục hay không?
Không biết đã tát ra bao nhiêu cái, Lăng Hàn lại hỏi một tiếng.
Hắn không có khả năng chỉ đơn thuần tát tai. Hắn còn dung nhập một tia quy tắc hệ hỏa. Khi đánh lên một cái, cảm giác nóng rát tuyệt đối truyền thẳng vào xương tủy, đau đến mức khiến cho người ta chết đi sống lại.
Cho dù ý chí của Chư Tử Quân coi như kiên định, nhưng sau khi bị đánh mấy trăm cái, đầu óc còn choáng váng, ý chí cũng bắt đầu mơ hồn. Hắn chỉ có một ý nghĩ, đó chính là mau chóng kết thúc sự thống khổ này.
-... Phục!
Hắn phun ra một chữ, sau đó ý chí trong nháy mắt tan vỡ. Nước mắt không tự chủ được chảy ra.
Tất cả mọi người đều thấy tê dại. Ai có thể tin tưởng được, đường đường là một Vương giả, thiên tài đan đạo, lại ở trước mặt mọi người bị đánh tới khóc.
Tuyệt đối, tuyệt đối không nên đi trêu chọc Lăng Hàn!
Có vài người còn muốn sau đó đi tìm Mạc Sương và Lăng Hàn, đòi lại số tiền cược bị hãm hại tiền đặt cược yếu điểm trở về, nhưng thấy một cảnh tượng như vậy sau, bọn họ lại ngoan ngoãn bỏ đi chủ ý.
Dựa vào, gia hỏa kia không thể trêu vào, vẫn đừng đi tự rước lấy nhục.
Lăng Hàn tiện tay vung lên, ném Chư Tử Quân về phía Mã Dung. Sau đó hắn nhìn lướt qua về phía Nhiễm Phi, Thạch Vĩnh nhìn lướt qua, nói:
- Bất kể là luyện võ hay là luyện đan, quan trọng nhất chính là tâm thuật. Tâm thuật bất chính, chỉ có thể bại hoại danh dự của sư môn.
Hắn cũng không có nói phải khai trừ hai người Nhiễm Phi. Nhưng hắn có thân phận thế nào? Sư đệ của Chư Phong, cho dù thuận miệng nói một câu, Chư Phong cũng sẽ nghe vào trong tai. Như vậy hắn chỉ cần nhắc tới một chút, Bành Hóa Niên sẽ làm như thế nào?
Hai người Nhiễm Phi run lên. Trong lòng bọn họ chỉ cảm thấy mình rất oan ức. Lúc đó, bọn họ ó chẳng phải là vì Bành Hóa Niên. Thế nào lại bị khai trừ?
Không được. Bọn họ phải lập tức đi tìm Bành Hóa Niên.
- Lăng huynh, tới đây, ngồi đi!
Liễu Kiệt nhìn về phía Lăng Hàn ngoắc tay.
Cho dù trình độ võ đạo Quảng Long Thiên cao hơn nữa, nhưng số lượng Đế giả vẫn rất là ít ỏi. Mỗi người đều là đối tượng đáng để lôi kéo.
Lăng Hàn gật đầu. Được Liễu Kiệt làm bạn, bọn họ đi tới nơi mở ra bữa tiệc lần này.
Đây là một hoa viên u nhã. Khắp nơi trồng các loại kỳ hoa dị thảo. Ở giữa còn có một hồ nước. Trên đó có một gốc cây tịnh đế liên, tản ra mùi thơm tươi mát. Thường xuyên có mấy con cá chép màu đỏ trồi lên mặt nước, mơ hồ ẩn hiện ở dưới lá sen.
- A, đây là Thiên Vận Liên!
Hiện tại Lăng Hàn đã là nhớ kỹ Tiên Dược trong thiên hạ. Hắn lập tức nhận ra được. Nhưng hắn lại lộ ra vẻ thất vọng.
- Chỉ là dược linh hơn trăm vạn năm. Chỉ có thể gọi là chuẩn Tiên Dược.
Thiên Vận Liên ít nhất phải sinh trưởng năm trăm vạn năm, mới có thể hấp thu đủ quy tắc thiên địa, trở thành tồn tại cấp bậc Tiên Dược. Linh dược không đạt được giới hạn này, vậy chỉ có thể gọi là chuẩn Tiên Dược.
Đương nhiên, chuẩn Tiên Dược cũng vô cùng trân quý. Mỗi gốc cây có thể bán ra với con số tinh thạch cực lớn.
Mấu chốt là, gần như không có người nào nguyện ý lấy ra Tiên Dược để đổi lấy tinh thạch. Căn bản là vật và vật trao đổi với nhau. Lấy Tiên Dược đổi Tiên Dược, hay là các loại công pháp cao giai, chuẩn tiên kim gì đó.