Nghĩ đến chuyện Bạch Linh Lung cố ý công bố mọi chuyện ở tình huống thế này, ông ta lại hận đến ngứa răng, trong lòng cũng thầm hạ quyết tâm, chờ sau này ông ta có rảnh nhất định phải tính toán sổ sách rõ ràng với cô mới được.
"Mẹ của mày đưa hết bao nhiêu tiền?"
Bạch Kiến Nhân hỏi chuyện này, Bạch Linh Lung lại không cảm thấy bất ngờ chút nào, dù sao thì ông ta chính là một tên cặn bã ích kỹ, ông ta chắc chắn cũng không có lòng tốt đòi tiền về giúp cho cô và mẹ, nói không chừng trong lòng còn đang âm thầm tính toán muốn lấy số tiền này đi.
So với ông ta thì đám cặn bã nhà họ Bạch trở nên dễ đối phó hơn rất nhiều, chỉ cần dùng bạo lực để đàn áp là bạo lực là xong ngay.
Trong lòng Bạch Linh Lung hiểu rất rõ, cười mỉa nói: "Số tiền mà mẹ tôi nộp lên không cần phiền ông đi lấy đâu, tôi sẽ tự đi đầu. Còn số tiền mà ông nộp lên, tôi cũng chẳng quan tâm. Nhưng mà tốt nhất thì ông nên ngoan ngoãn đưa chi phí phẫu thuật và tiền thuốc men của mẹ tôi đến đây cho tôi."
Nói xong, cô cầm gậy chỉ vào ông ta uy hiếp: "Trước giờ này ngày mai ông phải đưa tiền đến, nếu tiền không đến, tôi cũng không ngại làm cho nguyên cái thành phố Đàm này biết Bạch Kiến Nhân ông là một đứa con hoang, hơn nữa còn tằng tịu với người phụ nữ khác."
"Mày ăn nói bậy bà cái gì đó, mỗi ngày tao đều cần cù vất vả làm việc, chưa từng có bất cứ tin đồn với người phụ nữ nào, các đồng nghiệp đều biết rất rõ, tao là cây ngay không sợ chết đứng."
Bạch Kiến Nhân cứng đầu không chịu thừa nhận, thời buổi này, tội tằng tịu với người khác là rất nặng, một khi bị xác định thì cả đời này coi như xong.
Bạch Linh Lung nghe ông ta nói ra những người này, cười muốn tắt thở, lời phản phúng cũng tràn ngập đanh thép: "Tôi đã từng nhìn thấy người có da mặt dày, lại chưa thấy ai dày bằng ông. Loại người như ông nên được đưa đến tiền tuyến ngời biên cương, để ông làm bia ngắm đứng ở chỗ đó làm vị thần bảo vệ biên với, ông phải dùng da mặt dày còn hơn Vạn Lý Trường Thành để bắn ngược toàn bộ đạn pháo của kẻ địch. Ông làm bia ngắm mười năm, danh hiệu tướng quân hộ quốc ngoại trừ Bạch Tiện Nhân ông ra thì không còn có thể là ai khác có tư cách đạt được. Có được tướng quân danh hào Tiện Nhân là ông, mộ phần tổ tiên của nhà họ Bạch mấy người sẽ không chỉ bốc khói xanh thôi đâu, sớm muộn gì cũng sẽ có sương mù dày đặc bao phủ.
"Phụt!"
Tống Thao lại nhịn không được cười phun.
Lục Tĩnh Xuyên cũng mím môi nhịn cười, ý cười trên mặt vô cùng rõ ràng, Chu Lan Bình cũng đang cười, ánh mắt khi nhìn về phía Bạch Linh Lung sáng rực nóng cháy.
Trong đám đông cũng có không ít người cười vang, cô mắng chửi người khác cũng không phun ra mấy lời nói dơ bẩn đầy trời như mấy người phụ nữ dân quê, lời cô mắng rất thú vị, nhưng lực sát thương cũng chẳng yếu chút nào, làm cho mấy người đứng hóng chuyện đều được mở mang tầm hiểu biết.
Hiện tại Bạch Linh Lung không không có tâm trạng rảnh rỗi lãng phí thời gian với ông ta, dùng ngôn từ để chiến đấu, phát tiết xong cảm xúc rồi lập tức cầm gậy quay về bệnh viện, khi xoay người còn nhìn về phía người phía sau xin lỗi.
"Bác gái, xin lỗi, trong nhà toàn là chuyện xấu, ghê tởm, làm bác chê cười rồi."
"Không có gì."
Chu Lan Bình nhìn chằm chằm vào Bạch Kiến Nhân, lại vô cùng hiền hòa nói với cô: "Linh Lung, đi thôi, chúng ta đi vào phòng phẫu thuật, xem xem tình huống của mẹ con thế nào rồi."
Lúc này Bạch Kiến Nhân đã giận đến mức toàn thân run lẩy bẩy, ánh mắt tàn nhẫn lạnh căm dính lên người Bạch Linh Lung, ước gì có thể nhào lên băm cô thành thịt vụn.
Cho dù lại hận đến mức nào thì ông ta cũng biết không thể ra tay ngay bây giờ được.
Mà hiện tại ông ta cũng rất muốn biết thân phận của Chu Lan Bình là gì, ông ta không quen biết bà ấy, lúc trước cũng chưa từng gặp qua, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể xác định ngay thân phận của người này không đơn giản, mấy năm qua ông ta dựa vào bản lĩnh xem mặt đoán ý mới có thể đứng ổn gót chân ở thành phố này.
Ông ta vô cùng khẳng định đây là lần đầu tiên Bạch Linh Lung đến thành phố, lúc trước không hề có người quen nào ở nơi này, nhưng hiện tại cô đã có người quen giúp đỡ rồi.
Giờ phút này, trái tim của ông ta hoàn toàn chìm vào đáy cốc.