"Rầm!"
Bạch Linh Lung âm thầm chơi xấu, Bạch Kiến Nhân cả người lẫn xe ngã lăn quay ra đất, ông ta còn chưa kịp bò dây, cổ đã bị đấm một cú thật mạnh, hai mắt nhắm nghiền hôn mê bất tỉnh.
Xác định xung quanh không có người nào nhìn thấy, Bạch Linh Lung lập tức thu xe đạp vào trong không gian trữ vật.
Thời buổi này xe đạp chính là phương tiện giao thông chủ yếu, hơn một trăm đồng một chiếc, ngoài ra còn cần phải có phiếu xe đạp nữa, hai mẹ con bọn họ đã muốn mua xe đạp từ lâu rồi, nhưng không có tiền không có phiếu, mua không nổi, hôm nay cô không khách sáo nhận lấy chiếc xe này vậy.
Bạch Linh Lung thu xe đạp đi, lập tức lục soát người ông ta, sờ thấy một cuốn vở dày cộm trong lồng ngực ông ta, nhanh chóng móc ra, thậm chí còn không thèm liếc nhìn, quăng tất cả vào trong không gian nhẫn.
Sau khi cướp sạch ông ta rồi, Bạch Linh Lung đang ẩn thân nhanh chóng chạy vào trong khu dân cư này, đi thẳng đến phòng 309 ở tòa nhà phía đông, dùng chìa khóa vừa mới lục soát được mở cửa đi vào.
Căn nhà này là nhà do đơn vị phân phối cho Bạch Kiến Nhân, hai phòng ngủ một phòng khách, Bạch Linh Lung nhìn thoáng qua quần áo treo trong tủ phòng ngủ, sau khi nhìn thấy bên trong còn treo hai bộ đồ nữ, cô bĩu môi châm biếm; "Cây ngay không sợ chết đứng, ông nói ra được lời này cũng hay thật đó, quả nhiên da mặt của mấy kẻ đê tiện đều làm bằng sắt."
Lần đầu tiên đi vào nhà làm nghề "ăn trộm", không có kinh nghiệm, Bạch Linh Lung tìm kiếm cẩn thận vài lần trong phòng, mất gần mười phút sau mới kiếm được chỗ giấu tiền ở sau đầu giường.
Bên trong hốc nhỏ rộng chừng nửa cục gạch xi măng giấu không ít đồ đạc, hai cái hộp sắt một lớn một nhỏ, còn có một cục gì đó bị báo chí quấn mấy lớp, ba món đề đều nặng trịch.
Bạch Linh Lung nhanh chóng mở hai cái hộp ra, hộp lớn đứng trang sức quý báu, trong đó có một cái dây chuyền phỉ thủy loại pha lê, một cặp vòng vàng khá bình thường nhưng lại rất năng, hai chuỗi vòng mã não, hai cây vàng, còn có sáu bảy miếng cá chiên bé (1).
(1) Tiếng lóng chỉ vàng của thập niên 70, một cá chiên bé tương đương 31,25 gram vàng.
Bạch Linh Lung dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng đoán được lai lịch của mấy thứ này, nhất định là do lúc trước ông ta đi đấu địa chủ, đánh nhà tư bản lén giấu diếm đi.
Dù sao thì toàn là mấy thứ không dám để cho những người ngoài biết, cho nên cô cũng không khách sao, rất vui vẻ nhận lấy.
Cái hộp sắt còn lại thì nhỏ hơn, cô mở ra xem, là sổ tiết kiệm của xã tín dụng, nhìn về phía con số ghi bên trên, bĩu môi cười nói: "Cán bộ quản lý cấp cao của nhà máy quốc doanh mà có được tiền tiết kiệm hơn vạn, quả nhiên là sâu mọt chuyên đào góc tường của quốc gia."
Lấy hết luôn!
Bạch Linh Lung tiếp tục bỏ vào trong nhẫn, những đồng tiền có lai lịch bất chính này, cô cũng không định dùng cho riêng mình, cô lập tức quyết định ngay: "Sau này chờ đến thời cơ thích hợp, mình lại quyên tặng ra ngoài hết."
Ngoại trừ cuốn sổ kia ra, trong hộp còn có một tờ giấy chứng nhận bất động sản, địa chỉ ghi bên trên cũng không phải căn nhà này, rõ ràng Bạch Kiến Nhân còn có một căn nhà khác ở nơi khác.
Cô vừa mới đến thành phố Đàm, trời xa đất lạ đối với nơi này, tạm thời cũng không có ý định điều tra xem căn nhà này ở đâu, dự tính chờ sau này lại đi xem sao.
Cô bỏ hết mấy thứ này vào hộp, quăng hết vào trong không gian, sau đó bắt đầu kiểm tra cái thứ bị báo chí quấn lấy, lầm bầm trong miệng: "Chắc cái này là xấp tiền mặt rồi."