Bạch Linh Lung cũng không khách sáo với cậu ấy, đồng ý vô cùng dứt khoát, còn cười mời nói: "Lát nữa anh cũng đi cùng ha."
"Bảo đảm đến đúng giờ."
Tống Thao cười chớp mắt, cậu ấy thật sự muốn đi nhiều chuyện, đương nhiên càng muốn xem cô biểu hiện phát huy như thế nào, cậu ấy có dự cảm, trò hay ngày hôm nay nhất định sẽ rất xuất sắc.
Ai vợ chồng Tống Kim Nghiêu cũng không ngăn cản bọn họ, cũng không nhúng tay vào chuyện này. Bọn họ đều là người trưởng thành trên mười tám tuổi hết rồi, có tư duy suy nghĩ của riêng mình, cứ để bọn họ tự do thoải mái phát huy thôi.
Ngồi ở nhà họ Tống thêm một lúc, Bạch Linh Lung lại cảm ơn hai người bọn họ đã nhiệt tình tiếp đãi cô lần nữa, sau đó đứng dậy chào tạm biệt về bệnh viện.
Lục Tĩnh Xuyên đưa cô về, cũng tranh thủ cơ hội trò chuyện với cô: "Linh Lung, lần này anh được nghỉ mười ngày, sẽ ở thành phố Đàm một tuần, nếu em có việc gì cần giúp đỡ thì có thể đến tìm anh bất cứ lúc nào."
Bạch Linh Lung cho tay vào túi quần, đi song song với anh, ngẩng đầu nhìn anh: "Lục Tĩnh Xuyên, anh chơi thật à?"
"Hôn nhân là chuyện rất thần thánh, chuyện này tuyệt đối không thể nói đùa."
Bởi vì ảnh hưởng từ nghề nghiệp, Lục Tĩnh Xuyên là một người rất nghiêm túc lại chính chắn, trong lúc làm việc đều sẽ không cười đùa nói giỡn, hôn nhân là chuyện lớn trong đời, về chuyện này, anh có thái độ vô cùng nghiêm túc.
Bạch Linh Lung âm thầm thở dài, duỗi tay vỗ nhẹ lần phần trán lạnh như băng của cô, lần đi xem mắt ngày hôm nay là do nguyên chủ lên kế hoạch, nhưng người tạo ra hiểu lầm này lại là cô.
Hình như cô cần phải chịu trách nhiệm rồi.
"Ặc, cái kia..."
Thật ra Bạch Linh Lung còn chưa chuẩn bị sẵn tinh thần cho chuyện kết hôn, nhưng mà cô lại có ấn tượng rất tốt đối với Lục Tĩnh Xuyên, cũng biết rõ anh là một người đàn ông chất lượng tốt, còn là một người rất có tiềm năng, hôm nay cô phải may mắn lắm mới có thể gặp được anh.
"Linh Lung, em muốn nói cái gì?" Lục Tĩnh Xuyên biết trong lòng cô còn có băn khoăn, muốn nghe được suy nghĩ thật lòng của cô.
Bạch Linh Lung cười xấu hổ: "Tôi còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, anh cho tôi thêm một chút thời gian đi, tôi còn phải nói chuyện với mẹ của tôi nữa."
"Được rồi."
Khóe môi Lục Tĩnh Xuyên hơi cong lên.
Trên đường về, hai người cũng không nói đến chuyện này nữa, nhưng Lục Tĩnh Xuyên lại chủ động nói cho cô biết một ít tình hình cá nhân của mình, làm cô có hiểu biết sơ bộ về mình.
Năm giờ chiều, Bạch Linh Lung đang chuẩn bị đến nhà ăn của bệnh viện ăn cơm, Lục Tĩnh Xuyên lại xách một chồng hộp cơm từ nhà dì đến, vừa đi vào đã nói với cô: "Linh Lung, thằng Thao đã nhận được tin tức chính xác, Tần Mộng Lan đã đi đưa cơm chiều cho cha của cô rồi, nó đã đi qua đó ngồi canh, bảo hai chúng ta ăn cơm chiều xong rồi lập tức chạy qua đó."
Chiều này Bạch Linh Lung cũng không rảnh rỗi, cô ngồi trong phòng mở xem cuốn sổ ghi chép bí mật kia, cuốn số này chính là thứ mà cô trộm được từ trên người Bạch Kiến Nhân.
Xem cuốn sách này xong, suốt buổi chiều cô đều cảm thấy tâm trạng rất nặng nề, cô biết nếu đưa cuốn sổ này cho lãnh đạo cấp cao của thành phố Đàm, đừng nói là Bạch Kiến Nhân, đến cả những cái tên bị ghi trong sổ sách cũng sẽ không có kết cục tốt lành gì.
Lục Tĩnh Xuyên mở hộp cơm ra, thấy sắc mặt của cô không tốt bằng buổi trưa, vội vàng hỏi: "Linh Lung, em cảm thấy khó chịu ở đâu hả?"
"Không có, chiều nay tôi nằm trong phòng ngủ, vừa mới tỉnh ngủ còn chưa tỉnh hẳn thôi." Bạch Linh Lung nói dối.
Lục Tĩnh Xuyên cũng không suy nghĩ quá nhiều, đưa hộp cơm và đũa cho cô: "Mau ăn đi, ăn xong lại đi tập hợp với thằng Thao."
"Được rồi."
Đồ ăn buổi tối vẫn còn rất phong phú, có cá có thịt có rau, hai người ăn cơm đều rất nhanh, không đến năm phút đã quét sạch đồ ăn vào bụng, sau đó vội vàng chạy đến tập hợp với Tống Thao.