Trước khi đi Bạch Kiến Nhân nhìn thoáng là ông Bạch, ánh mắt kia mang theo vẻ cảnh cáo vô cùng rõ ràng, làm ông Bạch sợ đến mức hai chân phát run.
Ông Bạch vốn dĩ cũng đã có tính toán sẵn trong lòng rồi, tuy rằng mụ già kia không chịu thừa nhận chuyện bà tằng tịu với Thiết Tam Bình, nhưng ông ta gần như đã xác định đứa con trai giỏi giang nhất nhà không phải là con của ông ta, ông ta khó khăn lắm mới nuôi lớn đứa con này, hiện tại con trai giỏi giang, trở thành cán bộ, nhà họ Bạch nhất định phải chiếm được cái gì đó mới được.
Ông ta vốn định đòi hồi báo, nhưng sau khi chạm phải ánh mắt âm u tàn nhẫn của con trai, một bụng đầy toan tính của ông ta lập tức biến mất sạch sẽ, trong đầu không còn sót lại chút gì nữa.
Giờ phút này, ông Bạch hiểu rõ, thằng hai không phải người mà ông ta có thể khống chế được.
Nếu không khống chế được con trai, vậy chỉ có thể khống chế mụ già này, chỉ cần khống chế được mụ già điếm thúi này, ông ta cũng không thể thoát ly quan hệ với nhà họ Bạch, cả đời này đều phải mang theo thân phận con trai nhà họ Bạch để báo hiếu cho ông ta.
"Đi thôi, về nhà."
Ông Bạch nháy mắt ra hiệu cho hai đứa con trai ruột, ý bảo bọn họ dẫn mụ già này về.
Bạch Kiến Lâm và Bạch Kiến Nghĩa đều là người rất biết cách tính kế, tuy rằng thân thế của thằng hai làm bọn họ rất khó chịu, nhưng mà bọn họ còn phải dựa vào ông ta để hút máu kiếm chác chút chỗ tốt.
Ông già nhà bọn họ cũng nhịn được cái sừng trên đầu, bọn họ là anh em, đương nhiên cũng nhịn được.
Chỉ cần có tiền có lợi ích, vậy mọi chuyện đều dễ nói chuyện.
Hiện tại trong lòng Bạch Kiến Nhân nóng như lửa đốt, hoàn toàn không rảnh đi để ý đến bọn họ, sau khi rời khỏi nhà nghỉ, ông ta đạp xe đạp vội vội vàng vàng chạy trở về.
Bạch Linh Lung mới vừa nói chuyện với bác sĩ Liêu vài câu, hiện tại đã quay về phòng bệnh, cô đang đếm số tiền trong tay.
Nhìn mấy chục đồng tiền lẻ trong tay, cô luôn có thói quen xài tiền như nước đột nhiên hiểu được cảm giác tù túng bực bội khi không có tiền, tuy rằng chút tiền này cũng đã đủ để bọn họ ăn uống trong một khoảng thời gian, nhưng sau này mẹ dưỡng thương cần phải mua thuốc, chi tiêu không ít, số tiền này còn lâu mới đủ.
Ngoài ra, cô còn thiếu Lục Tĩnh Xuyên một số tiền khổng lồ.
"Cái tên cặn bã chó đẻ kia chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn đưa tiền cho mình, mình phải chủ động ra tay mới được."
Bạch Linh Lung bỏ tiền vào trong không gian trữ vật, nhìn thoáng qua món thần khí nhỏ này, cong khóe môi lên mỉm cười: "Tao chuẩn bị đi làm chuyện xấu, chuyện tiếp theo phải nhờ vào mày rồi."
Lúc trước khi cô hành hung mụ đĩ già kia, đã lục soát được một tờ giấy nhỏ trên người mụ ta, nó bỏ chung một chỗ với tiền, lúc nãy cô mới mở ra xem rồi, có lẽ là địa chỉ nhà của Bạch Kiến Nhân, cô phải tranh thủ hiện tại còn rảnh rỗi, đi qua đó một chuyện mới được.
Mẹ có y tá chăm sóc, Bạch Linh Lung nhanh chóng đi ra ngoài, tìm một người địa phương ở gần bệnh viện hỏi thăm vị trí của khu dân cư kia, sau đó vội vàng chạy chậm qua đó.
Cũng coi như là trùng hợp, Bạch Linh Lung vừa mới chạy đến khu dân cư kia thì vừa lúc nhìn thấy Bạch Kiến Nhân đạp xe đạp chạy ra ngoài, cô lập tức trốn vào một góc tối, cẩn thận nhìn xung quanh, xác định không có ai thì lập tức ấn nút khởi động công năng ẩn hình.