Chu Lan Bình đang định mở miệng nói chuyện, Bạch Linh Lung đã giành nói trước: "Bác gái, lúc nãy lộn xộn quá, con còn chưa kịp nói đến chuyện trước đó."
Nói đến đây, cô hơi tạm dừng, nhìn về phía Lục Tĩnh Xuyên đang đứng ở bên cạnh, có chút xấu hổ giải thích: "Sáng hôm nay đã xảy ra một chút hiểu lầm, bà mối giới thiệu đối tượng xem mắt cho con, con nhận sai người, sau đó đi xem mắt với cháu trai của bác..."
Chu Lan Bình nghe thế, cười nói: "Linh Lung, dì đã nghe Tĩnh Xuyên và chị gái đây kể lại rồi, hôm nay hai đứa gặp được nhau cũng là chuyện rất thú vị, cũng coi như là duyên phận mà vận mệnh đã định sẵn từ trước.
Nghe bà ấy nói như thế, trong lòng Bạch Linh Lung khẽ căng thẳng, nhìn thoáng qua Lục Tĩnh Xuyên, mặt hơi cương cứng lại: "Bác gái, lúc trước con đã giải thích rõ ràng cho Lục Tĩnh Xuyên rồi, hai người bọn con không phù hợp."
"Hửm?" Chu Lan Bình hơi kinh ngạc.
Lúc này bà mối ở bên cạnh đều trợn tròn mắt nói: "Cô Bạch à, cô có biết mình đang nói cái gì không vậy?"
"Thím, con biết chứ, đầu óc của con còn tỉnh táo lắm."
Bạch Linh Lung biết bà ấy suy nghĩ cái gì, đơn giản là cảm thấy Lục Tĩnh Xuyên có điều kiện tốt, người bình thường đều sẽ không từ chối.
Đầu óc của cô vô cùng bình thường, không bị úng nước, đối mặt với chuyện này đều sẽ xử lý một cách lý trí, cho nên vô cùng nghiêm túc nói với bà ấy: "Bác gái, con rất biết ơn sự yêu thương của bác và đồng chí Lục Tĩnh Xuyên, nhưng mà thân phận của chúng ta lại khác biệt quá rõ ràng."
"Anh ấy là quân nhân có lý lịch sạch sẽ, tương lai sẽ có sự nghiệp rất sáng lạn. Lúc nãy bác cũng nhìn thấy được tình huống của nhà con rồi đó, trong nhà toàn là một đám cặn bã thối nát."
"Tên cha kia của con là một tên cặn bã chó đẻ cực phẩm, con không rõ ông ta có làm việc trái pháp luật gì đó trong công việc hay không, nhưng chuyện tằng tịu với người khác thì con lại vô cùng xác nhận ông ta có làm."
"Lần này mẹ của con bị thương nặng hôn mê có liên quan trực tiếp đến ông ta, lúc ăn tết ông ta về nhà buộc mẹ con phải ly hôn, lúc đó mẹ của con không đồng ý, sau đó ông ta lập tức xúi giục đám cặn bã trong nhà ra tay ép buộc, đánh mẹ con bị thương nặng."
"Con là do mẹ của con một tay nuôi lớn, bọn họ ăn hiếp đánh mẹ con bị thương nặng, con sẽ không để yên cho bọn họ, bọn họ nhất định phải trả giá đắt."
"Tuy rằng Bạch Kiến Nhân là cha của con, nhưng con không có bất cứ tình cảm gì với ông ta cả, hiện tại giữa con và ông ta chỉ còn lại hận thù, con chắc chắn sẽ không vì sự nghiệp và hôn nhân của mình mà tha cho ông ta."
"Cho nên con và đồng chí Lục Tĩnh Xuyên thật sự không phù hợp, thẩm tra chính trị của quân hôn thì cũng không thể được phê duyệt, phiền bác giải thích rõ ràng cho đồng chí Lục Tĩnh Xuyên đi."
Những gì cô nói đều là sự thật, lúc trước Chu Lan Bình chỉ nghĩ đến chuyện cuối cùng cháu trai của bà ấy cũng đã biết yêu, hoàn toàn không hề nghĩ đến vấn đề này, lúc này bà ấy nghiêng đầu nhìn cháu trai, thấy anh vẫn cứ trơ mặt ra đứng ở đó như một cái cọc gỗ, vội kéo tay anh: "Tĩnh Xuyên, ý của con thế nào?"
"Dì, lúc trước con đã nói với em ấy rồi, con chỉ nhận người, không suy xét đến những chuyện khác." Thái độ của Lục Tĩnh Xuyên vẫn cứ như cũ.
Bạch Linh Lung có hơi cạn lời: "Đồng chí Lục Tĩnh Xuyên, tôi cảm thấy anh nên bình tĩnh lại một chút, anh đi về ngủ một giấc đi, ngủ dậy rồi thì giấc mơ sẽ tan biến thôi."