Chương 288: Vị Hôn Thê

Đại Mộng Chủ

Vong Ngữ 29-09-2023 17:40:31

Nhiếp Thải Châu nhìn một màn này, hai mắt mở tròn xoe, mặt mũi tràn đầy thần sắc khó tin. "Đã nói ta luyện võ từ nhỏ lại không tin. . ." Thẩm Lạc thấy thế, thổi thổi bàn tay mình, lẩm bẩm. Nói xong, hắn lại giơ chân lên nhấn một cái nơi huyệt thái dương gã mặt sẹo. Tên mặt sẹo vừa rồi còn đau đớn lăn lộn trên mặt đất lập tức hai mắt tối đen, ngất đi. "Nhiếp cô nương, đi thôi." Thẩm Lạc đi ra phía trước, nhẹ nhàng nói. "Bọn hắn. . ." Nhiếp Thải Châu nhìn về phía hai người nằm trên đất, chần chờ hỏi. "Ngất đi, không đến bảy tám canh giờ sẽ không tỉnh lại, trốn không thoát được." Thẩm Lạc cười cười, nói. Lúc này Nhiếp Thải Châu mới yên lòng, đi theo Thẩm Lạc ra Viên Châu tự trở về huyện thành. Trải qua chuyện vừa rồi, quan hệ giữa hai người bất tri bất giác kéo gần lại chút, lúc trước đi một trước một sau, giờ biến thành hai người sánh vai đi. "Nhiếp cô nương, Vân Châu cách đây đâu chỉ ngàn dặm, ngươi từ xa như vậy chạy đến Xuân Hoa huyện này làm gì?" Thẩm Lạc tùy ý hỏi. "Thực không dám giấu giếm, sở dĩ ta ngàn dặm xa xôi đến đây, chỉ là vì gặp một người." Nhiếp Thải Châu nói. "Nếu thế, nhất định người đó cực kỳ trọng yếu với cô nương." Thẩm Lạc nhíu mày, hỏi. "Trọng yếu. . . Cũng không tính là vậy, hắn là hôn phu của ta, trước đó ta cũng chưa từng gặp hắn." Nhiếp Thải Châu suy nghĩ một chút, nói. "Là sao?" Thẩm Lạc biết rõ còn cố hỏi. "Việc này có chút hoang đường, vị hôn phu kia là một biểu ca bà con xa của ta, thuở nhỏ đã có hôn ước thông gia với ta . . ." Nhiếp Thải Châu suy nghĩ một lát, chậm rãi kể lại. Nguyên lai, từ khi mẫu thân của Nhiếp Thải Châu qua đời, Nhiếp gia và Thẩm gia mất liên lạc. Trên dưới Nhiếp phủ cũng mảy may không coi tài phú địa vị Thẩm gia kém xa mình ra gì, coi như hôn ước kia không tồn tại. Mà Thẩm gia tựa hồ cũng tự hiểu, không chủ động liên hệ Nhiếp gia đòi thực hiện lời hứa, khiến Nhiếp gia rất hài lòng. Về sau, Nhiếp gia thấy Nhiếp Thải Châu đã đến tuổi kết hôn, liền định kết thông gia với thái thú Vân Châu phủ, muốn gả cho thứ tử thái thú, tăng thế lực gia tộc. Nào ngờ Nhiếp Thải Châu căn bản không nhìn trúng thiếu gia ăn chơi rất có tiếng xấu tại Vân Châu kia, liền nói mình đã sớm có hôn ước tại thân, kiên quyết không chịu đáp ứng. Nhiếp phủ từ trên xuống dưới tận tình thuyết phục nàng, để nàng xem trọng đại thể, cân nhắc vì gia tộc. Nhưng ai ngờ nữ tử ngày thường nhìn nhu nhu nhược nhược này, nhưng trên việc này lại cường ngạnh ngoài dự liệu, mặc kệ người nhà thuyết phục thế nào, xảo ngôn bức bách thế nào đều không có kết quả. Người Nhiếp gia thấy nàng khó chơi, đành phải cấm túc nàng, định cưỡng ép nàng gả vào phủ thái thú, để gạo nấu thành cơm. Thế nhưng cũng không lâu sau, Nhiếp Thải Châu thu thập xong chút vàng bạc châu báu, mang theo tỳ nữ lặng lẽ trốn thoát, trên đường đi giả nam trang, đi tới Xuân Hoa huyện. Quá trình này nghe giống như cố sự trong thoại bản, khiến cho Thẩm Lạc dù là tu sĩ Tích Cốc kỳ nghe được cũng kinh hãi không thôi. Phải biết, toàn bộ Đại Đường quốc cảnh cũng không an toàn, khắp nơi đều có yêu tà quấy phá, Nhiếp Thải Châu chỉ là một nữ lưu, có thể bình an đến Thẩm gia, không dễ dàng cỡ nào. "Hôn nhân từ xưa đều là phụ mẫu định ra, nữ tử như Nhiếp cô nương, ngược lại là thập phần hiếm thấy." Thẩm Lạc khẽ thở dài, có thêm không ít hảo cảm với nữ tử tâm tư đơn thuần, nhưng lại có can đảm chống lại gia tộc này. "Chuyện khác có lẽ có thể thỏa hiệp, nhưng chuyện hôn nhân đại sự của ta, người khác không thể thay ta làm chủ." Ánh mắt Nhiếp Thải Châu hơi sáng lên, nói. "Thế nhưng Nhiếp cô nương, ngươi có nghĩ tới hay không, vị hôn phu của ngươi rất có thể cũng là thiếu gia ăn chơi, thậm chí hình dạng xấu xí, phẩm hạnh không tốt đấy?" Thẩm Lạc nhìn Nhiếp Thải Châu một chút, lại hỏi. "Nếu thật sự là thế, ta cũng sẽ không gả cho hắn, tới đây thực hiện lời hứa cũng biến thành giải ước." Nhiếp Thải Châu không chút do dự nói. Chỉ là nói xong, khóe miệng nàng lại nhiều thêm một phần ý cười, khuôn mặt giống như mây trắng giãn ra, khiến cho người nhìn đến say mê, làm Thẩm Lạc không khỏi có chút ngẩn ngơ. "Bất quá, gặp người nhà vị hôn phu xong, ta tin chắc hắn không phải thiếu gia ăn chơi gì đó." Nhiếp Thải Châu lại bổ sung. "Làm sao biết?" Thẩm Lạc lấy lại tinh thần, hiếu kỳ hỏi. "Trong nhà tự có tập tục, ta nhìn ra được. Huống hồ từ bá phụ nơi đó, ta cũng nghe chút chuyện liên quan tới vị hôn phu, có thể nhìn ra được, hắn là người có khát vọng tiến tới." Nhiếp Thải Châu đáp. Thẩm Lạc nghe vậy, trong lòng không khỏi tự đắc, trên mặt cũng không nhịn được lộ ra một vòng ý cười. "Ta đang nói vị hôn phu của ta, làm sao công tử cũng cao hứng như thế?" Nhiếp Thải Châu vừa vặn nhìn thấy trong mắt, cảm thấy có chút cổ quái, nhịn không được hỏi. "A, cùng là người trong thôn, giống như được vinh quang theo. Chỉ là không biết thanh niên tài tuấn kia là của nhà ai?" Thẩm Lạc vội chê cười nói. "Hắn là đại công tử thuộc tiệm thuốc Thẩm gia trong thành, nhìn hẳn là bằng tuổi với ngươi, không biết các ngươi có quen nhau không?" Nhiếp Thải Châu hỏi. "Không quen biết, thật tiếc." Thẩm Lạc lắc đầu nói. "Chuyện duyên phận, thực sự mờ mịt. Hôm nay ta đến Viên Châu tự này, cũng chính là vì khẩn cầu Thần Phật phù hộ, duy nguyện vị hôn phu hắn là một người tâm tư thuần thiện, là một người có thể làm cho ta thực tình ưa thích." Nhiếp Thải Châu suy nghĩ thật lâu, tự lo nói ra. Trong khi nàng nói những lời này, trong mắt phảng phất sáng lên, lóe lên quang mang. Thẩm Lạc ở một bên nhìn xem, bộ phận nào đó trong người giống như bị đột nhiên va chạm một chút, khóe miệng cũng không nhịn được hơi nhếch lên. Sau đó, hai người một đường đi bộ trở về huyện thành, cũng chỉ nói chuyện phiếm câu được câu không. Đến nửa đường, Thẩm Nguyên Các mang theo mấy tên gia phó lái xe ngựa, ra khỏi thành tới tìm hai người Thẩm Lạc, xa xa đã thấy bọn hắn sánh vai đi. Đi tới gần, xa phu ghìm ngựa dừng lại, trên xe lập tức có một tên tiểu tỳ áo xanh nhảy xuống, mang theo tiếng khóc nức nở chạy đến Nhiếp Thải Châu, trong miệng hô: "Tiểu thư, người có thể hù chết Tiểu Xuân đó, ô ô. . ." Nói xong, nàng liền nhào vào ngực Nhiếp Thải Châu, khóc rống lên. Tiểu tỳ này nhìn khoảng 13-14 tuổi, dáng người nhỏ gầy, ngũ quan chưa nẩy nở, nhìn ngây thơ, khóc lên càng là lê hoa đái vũ. Nhiếp Thải Châu có chút ngượng ngùng nhìn Thẩm Lạc một chút, đưa tay vuốt tóc của nàng, nhẹ giọng an ủi: "Tiểu Xuân, đừng khóc, ta không phải đang tốt sao?" Tiểu tỳ Tiểu Xuân kia làm sao cũng không dừng được, khóc một hồi lâu, rốt cuộc mới nức nở ngẩng đầu lên. "Tiểu thư, hắn là ai?" Nàng liếc qua Thẩm Lạc đứng bên cạnh tiểu thư nhà mình, có chút cảnh giác hỏi. "Vị này là. . . Người đã cứu ta." Nhiếp Thải Châu vốn định giới thiệu một chút Thẩm Lạc, mở miệng mới nhớ lại từ đầu đến giờ, vị thanh niên công tử trước mắt này, chưa bao giờ nhắc tới tên của mình. "Nguyên lai là ân công à, đa tạ công tử cứu tiểu thư nhà chúng ta." Tiểu Xuân nghe lời ấy, thần sắc lập tức xảy ra biến hóa, vội vàng thi lễ với Thẩm Lạc.