"Thật nghĩ rằng ta không dám đánh trả!" Trong lòng Thẩm Lạc nổi giận, Trấn Hải Tấn Thiết Côn trên tay kim quang sáng ngời, muốn thi triển Bát Thiên Loạn Bổng một lần nữa.
Có điều cốt trảo đen kịt kia thực sự quá nhanh, khi côn pháp của hắn còn không có triển khai, đã nắm lấy Trấn Hải Tấn Thiết Côn.
Tấn Thiết Côn lập tức không thể động đậy, nhưng thần sắc Thẩm Lạc cũng không thay đổi, một dải kim quang từ trong tay áo bắn ra, trói chặt hài cốt màu đen lại. Thì ra là Hoảng Kim Thằng mà hắn chưa kịp tế luyện xong.
"Hoảng Kim Thằng!" Bộ xương màu đen hơi giật mình, thân thể lóe lên hắc quang, bỗng nhiên biến lớn mấy lần.
Nhưng trên Hoảng Kim Thằng nở rộ hàng ngàn đạo hào quang màu vàng, cũng theo bộ xương màu đen biến lớn, vẫn một mực trói buộc, không có bị căng đứt.
Nhưng hắc quang trên thân bộ xương màu đen lại lóe lên, thân thể cao mấy trượng bỗng nhiên rút nhỏ mười mấy lần.
Tốc độ thu nhỏ này cực nhanh, so với biến lớn trước đó nhanh hơn không biết gấp bao nhiêu lần, trong nháy mắt từ một cái khô lâu khổng lồ biến thành người lùn cao hơn một xích.
Có điều Hoảng Kim Thằng cũng lập tức thu nhỏ, giống như sinh trưởng ở trên người khô lâu, không thể tách rời ra được.
"Chết đi!" Thẩm Lạc cười lạnh một tiếng, hai mắt có vẻ đỏ lên, Trấn Hải Tấn Thiết Côn trong tay đập xuống, 64 đạo côn ảnh xuất hiện tại xung quanh bộ xương màu đen, hung hăng xoắn vào một chỗ.
Bộ xương màu đen không vì đại họa lâm đầu phản ứng, ngược lại nhìn về phía hai con ngươi Thẩm Lạc đang đỏ lên, trong hốc mắt đen ngòm hiện lên một tia quang mang kỳ lạ.
Nhưng sau một khắc 64 đạo côn ảnh kim quang sáng chói, che mất bộ xương màu đen.
Chỉ nghe một tiếng ầm vang bạo liệt, bộ xương màu đen nổ tung ra, hóa thành xương vụn đầy trời.
Thẩm Lạc mắt thấy cảnh này, không khỏi hơi giật mình.
Mặc dù hắn rất tự tin vào uy lực của Trấn Hải Tấn Thiết Côn và Bát Thiên Loạn Bổng nhưng không nghĩ tới một kích đã có thể giết được vị Thái Ất cảnh đại năng này.
Vào thời khắc này, vang lên tiếng ô chói tai, một bóng đen nhanh như điện bay về phía Thẩm Lạc, chính là bộ xương khô lâu màu đen. Trong chớp mắt nó đã đến trước người Thẩm Lạc, há mồm phun một cái.
Một đoàn sương mù màu đen bắn ra, chụp vào chính diện khuôn mặt của hắn.
Sắc mặt Thẩm Lạc thay đổi, mặc dù không biết hắc khí kia là vật gì, nhưng tuyệt đối không phải đồ tốt.
Kim quang trên người hắn chớp động, một màn ánh sáng màu vàng xuất hiện trước người, dưới hai chân càng ánh trăng sáng ngời nhanh chóng lui về phía sau.
Hắc khí đánh vào trên màn ánh sáng màu vàng, lập tức bị cản lại, cũng không dẫn phát bất luận sự trùng kích gì.
Thẩm Lạc thấy cảnh này, cũng không yên tâm, ngược lại lông mày càng thêm nhíu chặt.
Hắn sẽ không ngu đến mức cho là bộ xương màu đen khi bị dồn vào đường cùng sẽ phản kích yếu ớt như thế, hắc khí kia tất nhiên có huyền cơ khác.
"Hắc khí..." Trong đầu Thẩm Lạc đột nhiên nhớ lại chiếc bình đen phát hiện trong di tích Tụ Bảo đường, bên trong cũng từng toát ra một cỗ hắc khí, cùng trước thứ trước mắt rất tương tự.
Thần sắc hắn bỗng nhiên biến đổi, bấm niệm pháp quyết muốn thu hồi màn ánh sáng màu vàng, nhưng lại chậm một bước. Dòng hắc khí kề sát tại trên màn sáng, lóe lên dung nhập vào trong đó, biến mất không thấy gì nữa.
Thân thể Thẩm Lạc nóng lên, chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng quỷ dị truyền vào trong cơ thể, pháp lực không cách nào ngăn cản được. Giống với tình huống khi hắn ở trong di tích, bị hắc khí xâm nhập vào cơ thể, có điều lúc này mạnh hơn nhiều.
Hắn còn đang nhanh chóng nghĩ ra đối sách, thì cỗ lực lượng quỷ dị này đột nhiên bạo phát, biến thành một cỗ khí tức lạnh lẽo âm trầm.
Khí tức này phi thường cổ quái, cũng không phải là âm khí, sát khí, ma khí hay các loại khí tức âm lãnh, vô hình vô chất, nhưng đúng là có tồn tại.
Xung quanh người hắn hiện ra một cỗ hắc khí, như là khói đen quấn quanh ở quanh người, làm cho thần sắc càng âm lệ, sát khí ngút trời, giống như một tên sát nhân cuồng ma.
Thẩm Lạc phát giác được tình huống của mình, trong lòng hơi xao động, ý niệm giết chóc mãnh liệt không biết từ đâu hiện ra.
Ầm ầm!
Đột nhiên phong vân biến sắc, bầu trời trên đầu bỗng hiện ra từng đám mây đen kịt, che phủ toàn bộ bầu trời lại. Trong mây điện xà cuồng vũ, một cỗ khí tức hủy thiên diệt địa trong mây lộ ra, bất ngờ khóa chặt lấy Thẩm Lạc.
Trong lòng Thẩm Lạc giật mình, xảy ra chuyện gì? Chính mình sao lại dẫn phát lôi kiếp? Hiện tại tu vi hắn cũng không đột phá, mà khí tức của kiếp vân này lại cường đại, so với lôi kiếp năm đó khi mình tiến giai Chân Tiên lớn hơn rất nhiều.
"Chẳng lẽ là Tam Tai lợi hại giáng lâm?" Trong đầu Thẩm Lạc bỗng nhiên hiện ra một đoạn nội dung mà trước kia đọc được trong điển tịch.
Cái gọi là Tam Tai lợi hại, là tu sĩ tu luyện tới Chân Tiên cảnh, gặp phải ba loại kiếp nạn. Một người khi tu luyện tới cảnh giới Chân Tiên, thọ nguyên cực kỳ dài, gần như có thể cùng thiên địa đồng thọ.
Nhưng trường sinh bất tử chính là bí mật của thiên địa tạo hóa, tu sĩ Chân Tiên có thể nói là đoạt thiên địa tạo hóa, xâm chiếm huyền cơ của nhật nguyệt, nên Thần Quỷ không dung sẽ có kiếp nạn giáng lâm.
Trong Tam Tai có một tai họa là Lôi Tai.
Lúc trước hắn khi nhìn bản điển tịch kia, tu vi còn cách cảnh giới Chân Tiên rất xa, cũng không có lưu ý, thấy rất là qua loa.
Thẩm Lạc rất là hối hận, nhưng bây giờ lại hối hận cũng vô dụng.
"Không đúng, Lôi Tai này sớm muộn không tới, hết lần này tới lần khác lại đến ngay lúc này, quá xảo hợp, chẳng lẽ là dòng hắc khí kia đưa tới?" Hắn đột nhiên nghĩ tới chuyện này cảm thấy không quá thích hợp.
Thế nhưng bây giờ Lôi Tai giáng lâm, Thẩm Lạc cũng không thừa hơi sức để ý tới những việc khác, tay bắt lấy Trấn Hải Tấn Thiết Côn, đang định ngăn cản.
Ngay lúc này này, kim quang trên người hắn đột nhiên lóe lên, Thiên Sách tàn quyển bỗng bắn ra, lơ lửng trên đỉnh đầu.
Một cỗ hào quang màu vàng từ trong sách bắn ra, bao phủ hắc khí quanh người hắn lại.
"Soạt" một tiếng vang nhỏ, Thiên Sách đột nhiên mở ra.
Hắc khí quanh người Thẩm Lạc trong chớp mắt đều biến mất không thấy gì nữa, kiếp vân dày đặc trên trời cũng nhanh chóng tán đi, Thiên Sách cũng tức thì rơi vào trong tay hắn.
Hai mắt hắn trừng to, mặc dù không biết có chuyện gì, nhưng lập tức kịp phản ứng, thu hồi Hoảng Kim Thằng và Trấn Hải Tấn Thiết Côn, đồng thời dang hai tay ra.
Hai cánh tay hắn sáng lên kim ngân quang, cả người trong nháy mắt hóa thành một đạo huyễn ảnh kim ngân, lấy tốc độ kinh khủng vọt tới phía trước, trong chớp mắt đã biến mất ở nơi xa chân trời.
Mà trên không sau lưng Thẩm Lạc, đầu lâu kia nhẹ nhàng trôi nổi, mắt nhìn theo thân ảnh Thẩm Lạc thân ảnh ở phía xa, hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Đây là Chấn Sí Thiên Lý của Bằng Ma vương! Tiểu tử Nhân tộc này làm sao lại biết?" Đầu lâu tự lẩm bẩm.
Trên đầu lâu hắc quang chớp động, xương cốt bị Trấn Hải Tấn Thiết Côn đánh nát đều bay vụt trở lại. Nó nhanh chóng hình thành một bộ hài cốt hoàn chỉnh, không hề có vết tích bị đánh nát, nối tiếp với đầu lâu màu đen.
Vào lúc này, ba đạo độn quang từ phía sau bay vụt đến, lại là ưng yêu, hắc hổ yêu vật, và Mã chưởng quỹ.
"Tôn Giả! Địch nhân đã được giải quyết? Là ai nhìn trộm chúng ta nói chuyện?" Hắc hổ yêu vật mở miệng hỏi trước, con mắt nhìn khắp chung quanh như đang tìm thi thể người kia.
"Không có, chạy mất rồi." Bộ xương màu đen từ tốn nói.
"Cái gì!" Hắc hổ yêu vật, ưng yêu, Mã chưởng quỹ nghe vậy đều giật mình, mặt mũi tràn đầy vẻ ngạc nhiên.
"Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta có đuổi theo người kia không? Sự tồn tại của huyết trì không thể để người khác biết được." Hắc hổ yêu vật hỏi.
"Chúng ta trò chuyện cũng không phải là việc cơ mật, bị nghe được cũng không có gì, về phần huyết trì, đúng là không nên để người ta biết. Nếu dã thú gần Hắc Lang sơn đã bị bắt gần hết, chúng ta cũng cần đổi một cái cứ điểm." Bộ xương màu đen nói.
"Vâng." Hắc hổ yêu vật và ưng yêu liếc nhau, gật đầu nói.
"Các ngươi đi xuống trước đi, Mã Trung lưu lại." Bộ xương màu đen phân phó.
Hắc hổ yêu vật và ưng yêu đáp ứng một tiếng, lui xuống, chỉ có Mã chưởng quỹ ở lại.
"Chủ nhân." Mã chưởng quỹ tiến lên.
"Kể lại rõ ràng toàn bộ tình huống khi ngươi vào trong di tích Tụ Bảo đường gặp được người kia cho ta nghe." Bộ xương màu đen chậm rãi nói...