Bạch Tiêu Thiên bay xuống bên cạnh Thẩm Lạc, vội vàng lấy ra hai viên đan dược chữa thương nhét vào miệng hắn, sau đó hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, từng đạo pháp quyết như mưa rơi trên người Thẩm Lạc.
Trên thân Thẩm Lạc thỉnh thoảng sáng lên từng đoàn từng đoàn kim quang, vết thương khắp cơ thể chậm rãi khép lại, nhưng khí tức hắn lại không khôi phục, ngược lại vẫn tiếp tục suy giảm.
Trên trán Bạch Tiêu Thiên bất giác chảy ra hạt mồ hôi lớn, lăn dọc theo hai gò má xuống, động tác càng tăng tốc, tiếp tục thi triển pháp thuật chữa thương của Hóa Sinh tự.
Thẩm Lạc trọng thương hôn mê xong, trận pháp màu vàng bao phủ thân thể Triêm Quả ầm vang giải thể, nhanh chóng tán đi, thân hình Triêm Quả lại xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Lúc này thân thể gã bị chém ngang thành hai đoạn, chỗ vết cắt đáng lý máu me đầm đìa, lại quỷ dị không có chút máu tươi chảy ra, hai mắt nhắm chặt chậm rãi mở ra, nhưng không vẫn lạc.
Chỉ là cả người gã trở nên dị thường già nua, làn da trên mặt vô số nếp nhăn, nhìn giống như đột nhiên biến thành lão nhân sắp chết.
Thần sắc Triêm Quả không còn hung lệ như trước, trong ánh mắt tràn đầy mờ mịt, tựa hồ đã mất hết hi vọng, cũng không có ý định chữa thương.
Triêm Quả mặc dù không hề động tĩnh gì, nhưng tu vi Bạch Tiêu Thiên cao thâm, lập tức phát hiện khí tức đối phương biến hóa.
Một bàn tay y chậm rãi đỡ dậy Thẩm Lạc, một tay khác giương lên, một thanh pháp khí kim đao nổi lên, mặt ngoài quay cuồng kim quang, đang muốn triệt để đánh giết Triêm Quả.
"Bạch thí chủ, chờ một chút. ." Thanh âm Thiền nhi từ đằng xa truyền đến, nó khoanh chân ngồi trong Kim Thiền pháp tướng chẳng biết lúc nào đã mở mắt ra.
Bạch Tiêu Thiên luôn luôn tôn trọng Thiền nhi, nghe vậy lập tức dừng tay lại.
Vào thời khắc này,"Ầm ầm" vài tiếng vang từ đằng xa truyền đến, chiến đấu bên kia cũng kết thúc.
Thẩm Lạc vừa mới thi triển Tam Tinh Diệt Ma tiêu diệt mấy người ma hóa, bây giờ Triêm Quả cũng bị đánh bại, người ma hoá còn sót lại sĩ khí đại giảm, bao gồm cả Bảo Sơn bị ma hoá, tất cả người ma hóa đều bị rất nhiều tăng nhân Tây Vực đánh giết.
Lỗ hổng phong ấn bị Thiền nhi dùng Kim Thiền pháp tướng phủ kín, ma khí bị phong kín nên hội trường lần nữa khôi phục sáng tỏ, tất cả mọi người có loại cảm giác dường như đã sống qua mấy đời.
Đương nhiên, còn chút không hay đó là kẻ cầm đầu hết thảy, Triêm Quả còn sống.
Tăng nhân có đồng bạn bị chết lập tức lộ vẻ giận dữ, tiếng xé gió đại tác, hơn mười đạo pháp khí hung hăng vọt tới Triêm Quả.
Nhưng một màn sáng màu vàng xuất hiện trước người Triêm Quả, một trận tiếng vang ầm ầm, màn sáng màu vàng kịch liệt lắc lư, phản chấn những pháp khí kia trở về.
"Ngươi làm cái gì vậy?" Những tăng nhân kia nhìn chằm chằm Bạch Tiêu Thiên phụ cận.
Bọn họ thấy rất rõ ràng, màn sáng màu vàng này chính là Bạch Tiêu Thiên thả ra.
"Chư vị, xin khoan động thủ, Kim Thiền đại sư có lời muốn hỏi Triêm Quả này." Bạch Tiêu Thiên dựng đơn chưởng tay trái thẳng lên, thi lễ với đám người một cái.
Mà tay phải y kết thành một cái pháp ấn, đặt trên ngực Thẩm Lạc, kim quang nhu hoà không ngừng dung nhập vào thể nội Thẩm Lạc. Thẩm Lạc không ngừng suy sụp khí tức vậy mà bắt đầu bình phục, không biết y đã thi triển bí thuật gì.
Chúng tăng từ lâu nhìn thấy Kim Thiền pháp tướng tồn tại, rất là kính trọng Thiền nhi, nghe lời này, nhao nhao dừng tay.
"Triêm Quả này cấu kết Ma tộc, suýt nữa để Ma tộc giáng thế, chính là ma đồ chính cống, đối với người như vậy thì có gì để nói, nên lập tức thiên đao vạn quả hắn, báo thù cho đồng đạo đã chết!" Mấy người bị cừu hận làm choáng váng đầu óc không đáp ứng, phẫn nộ quát.
"A Di Đà Phật, chư vị đại sư, người không phải thánh hiền, ai lại không phạm tội. Vị Triêm Quả thí chủ này cũng là bị Ma tộc lừa gạt, nên mới phạm phải tội nghiệt như thế, nhìn hắn đã sống không được bao lâu nữa, hôm nay người bị chết đã rất nhiều rồi, sao còn tạo thêm một bút tội nghiệt." Thiền nhi đi tới, hai tay chắp tay trước ngực nói.
Kim Thiền pháp tướng kia không đi theo nó, như cũ lưu lại trên phong ấn, phủ kín lỗ hổng tổn hại.
Thiền nhi nhìn có chút khác biệt lúc trước, thiếu đi mấy phần u mê, nhiều thêm trang trọng, thần sắc trầm tĩnh, khuôn mặt oánh nhuận ánh sáng, giống như Phật Đà bảo tướng.
Mấy tăng nhân kêu gào kia bị Thiền nhi nhìn đến, tâm thần rung động, nói không ra lời.
"Ngươi đang thương hại ta sao? Hừ! Không cần! Triêm Quả ta dám làm dám chịu, muốn chém giết muốn róc thịt, cứ làm!" Ánh mắt Triêm Quả khôi phục một chút thần thái, lạnh lùng mở miệng nói.
"Nếu muốn giết ngươi, tiểu tăng vừa rồi sẽ không ngăn cản mấy vị đại sư kia. Triêm Quả thí chủ, ngươi đến hôm nay vẫn chấp mê bất ngộ sao? Vạn sự thiện ác thế gian, cũng đều là không, thế gian vạn vật lấn tranh, không nghĩ thù hại, hết thảy tùy duyên, từ trước đến nay tự đi, mới là trí tuệ." Thiền nhi đi đến trước người Triêm Quả, nói.
"Hết thảy tùy duyên, từ trước đến nay tự đi! Ha ha, nói nghe thật nhẹ nhàng, ngươi chưa từng có thê tử nhi nữ, làm sao có thể lý giải nỗi thống khổ của ta!" Triêm Quả đầu tiên là cười ha ha vài tiếng, bỗng nhiên lạnh giọng quát, trong mắt lại nổi lên hung lệ, trong đó xen lẫn một tia thống khổ.
"Thí chủ dù có thống khổ, cũng không nên vì tư dục bản thân, đầu nhập vào Ma tộc làm thiên hạ loạn lạc. Thương sinh vô tội, cử động lần này của ngươi không biết sẽ dẫn đến bao nhiêu bách tính gặp nạn, thê ly tử tán, thí chủ hẳn là nhẫn tâm nhìn thấy cảnh tượng này sao?" Thiền nhi tiếp tục nói.
Triêm Quả hơi nhướng mày, trầm mặc không nói.
"Ta xem tướng mạo thí chủ, tuyệt không phải hạng người đại gian đại ác, thân hãm Ma Đạo bất quá là mệnh số, đủ loại cử động lúc trước, cũng là bị ma khí ảnh hưởng tới tâm trí. Bây giờ nếu thoát ly tà ma điều khiển, sao không bỏ xuống đồ đao, quay đầu là bờ?" Thần sắc Thiền nhi thống thiết nhìn Triêm Quả, nói.
Triêm Quả nghe nói thế, ánh mắt hiện lên một tia nhu hòa.
Nhưng sau một khắc, thân thể của gã run lên, thần sắc lại khôi phục lạnh lùng, cả giận nói: "Muốn cảm hóa ta? Xin khuyên các hạ đừng phí miệng lưỡi, ta đầu nhập vào Ma tộc, rơi vào hạ tràng bây giờ là gieo gió gặt bão, muốn chém giết muốn róc thịt tự nhiên muốn làm gì cũng được! Bất quá muốn ta lại lần nữa quy y phật môn các ngươi, đừng mơ tưởng!"
Thiền nhi thấy vậy, thở dài, không nói gì nữa, ngồi xuống bên cạnh Triêm Quả.
"Ngươi làm cái gì vậy?" Triêm Quả nhìn thấy cử động của Thiền nhi, tựa hồ ý thức được cái gì, lạnh giọng quát.
Chỉ là khí tức của gã càng ngày càng yếu, mặc dù ra sức gầm thét, thanh âm lại mất trung khí, không chút nào uy hiếp được.
"Thí chủ tâm như bàn thạch, tiểu tăng tự nhiên không dám miễn cưỡng, chỉ là thí chủ phạm vào tội nghiệt quá nhiều, nếu như cứ như vậy tiến đến Địa Phủ, tất nhiên sẽ bị vô tận khổ sở. Vậy để tiểu tăng tụng kinh tẩy thoát một chút nghiệp lực của thí chủ." Thiền nhi nói, sau đó tụng niệm kinh văn.
Theo miệng nó mấp máy, trên thân tựa như nổi lên một tầng kim quang vàng rực, cả người trở nên bảo tướng trang trọng, hư không chung quanh nổi lên gợn sóng màu vàng nhàn nhạt.
Vô số Phật gia chân ngôn màu vàng trong gợn sóng nổi lên, rót thành từng sợi tia nước nhỏ, nhao nhao chảy qua hai đoạn thân thể Triêm Quả, hơi chạm đến bên ngoài thân gã, liền lóe lên một cái rồi chui vào trong biến mất.
"Dừng tay! Không cần ngươi xen vào việc của người khác!" Triêm Quả không thể động đậy, trong miệng giận dữ hét lên.
Nhưng Thiền nhi bất vi sở động, tiếp tục tụng kinh.
Vô số Phật gia chân ngôn tiến vào thể nội Triêm Quả, thần sắc Triêm Quả vốn thống khổ tựa hồ biến mất không ít, nhưng vẻ giận dữ trên mặt lại càng nặng.