Thấy Hồ Dung càng đuổi càng sát, cổ tay Thẩm Lạc chuyển một cái, một đạo Lạc Lôi Phù vung tới phía trước người mình, Tà Nguyệt Bộ dưới chân nhanh quay ngược trở lại, thân hình cùng tấm lôi phù kia giao thoa qua, chớp nhoáng qua một bên khác.
Hồ Dung phía sau vừa mới đuổi kịp, liền có một tiếng sấm rền nổ vang!
Một đạo lôi quang tuyết trắng lớn bằng cánh tay rơi xuống, thẳng đến đỉnh đầu lão.
Ánh mắt Hồ Dung ngưng tụ, dưới chân loé lên một mảnh lôi điện màu xanh, đúng là hiểm hiểm tránh thoát.
Bất quá, Lạc Lôi Phù mặc dù không trực tiếp đánh trúng thân thể lão, nhưng nổ tung tạo ra khói bụi mịt mù, vẫn làm trở ngại đến lão, khiến cho tốc độ truy kích chậm lại một chút.
Thẩm Lạc lợi dụng cơ hội chớp mắt này, thân hình mở ra, kéo dài khoảng cách, xuyên thẳng về phía trong rừng rậm.
Nhưng ngay lúc hắn sắp một bước phóng ra khu vực đất trống, lại có một thanh niên nam tử mặc trường bào cổ tròn, chân đạp trường kiếm phá vỡ nhánh cây dày đặc trong rừng, ngự kiếm phóng ra phía đối diện.
Dưới sự vội vàng, Thẩm Lạc tránh không kịp, chỉ có thể hạ xuống phía dưới, một lần nữa trở lại mặt đất.
Trong lòng của hắn thầm mắng một tiếng "Không may", ngửa đầu nhìn trên, trong mắt lập tức hiện lên vẻ kinh dị.
Cùng lúc đó, người ngự kiếm kia cũng đang cúi đầu nhìn xuống hắn, hai người cách xa nhau, bốn mắt nhìn nhau, đúng là trăm miệng một lời: "Sao lại là ngươi?"
Người kia không phải ai khác, chính là người trong quan phủ Lục Hóa Minh trước đây từng gặp một lần.
Năm đó, Thẩm Lạc mặc dù đêm khuya đi tại đường sông Tùng Phiên huyện, gặp qua người này một lần, nhưng đó là lần đầu hắn nhìn thấy người khác ngự kiếm phi hành, lúc ấy cực kỳ hâm mộ không thôi, cho nên khắc sâu ấn tượng.
Còn không đợi Thẩm Lạc nghĩ kỹ, liền nghe Lục Hóa Minh la lớn: "Giáp Trình huynh, cẩn thận, nhanh tránh đi."
"Giáp Trình? Đó là ai?"
Thẩm Lạc đầu tiên là cảm thấy ngờ vực, đột nhiên nhớ lại, ngày đó hắn nghe cái tên "Lục Hóa Minh", tưởng rằng gã dùng tên giả, liền thuận miệng bịa ra cái tên giả, nói mình là "Thẩm Giáp Trình".
Thẩm Lạc tỉnh ngộ ra Lục Hóa Minh đang nhắc nhở mình, lập tức thân hình lóe lên, xê dịch tránh qua một bên.
Hắn vừa mới dịch chuyển thân hình, trong rừng rậm lập tức vang lên một trận thanh âm nổ đùng, một cỗ âm phong màu đen quét ra, trực tiếp đụng gãy bảy tám cây cổ thụ, vọt ra.
Thẩm Lạc quay lại nhìn, chỉ thấy âm phong cuốn đến bên cạnh hồ nước, bỗng nhiên hắc vụ tản ra, từ đó hiển lộ ra một nam tử tiều tuỵ mặc thanh đồng áo giáp, tay cầm trường kiếm đồng thau.
Khuôn mặt y cơ hồ cùng bị hút khô huyết khí giống như Lã Hợp, làn da xanh đen khô quắt, bờ môi co lại, lộ ra mảng lớn lợi màu đen cùng răng màu trắng, trong hai hốc mắt hõm sâu lóe lên hai đoàn u lục quang mang.
Quỷ Tướng này vừa mới hiện ra thân hình, theo bản năng muốn tiếp tục đuổi giết Lục Hóa Minh, nhưng thân hình khẽ động, lập tức ngừng lại, đầu lâu xoay một cái, nhìn về phía hồ lô rượu treo cạnh hồ nước kia.
Quỷ Tướng thoáng ngừng một lát, tựa hồ cũng bị khí huyết thu thập trong hồ lô hấp dẫn, đúng là buông tha Lục Hóa Minh, bay thẳng đến hồ nước.
Hồ Dung vốn còn muốn giết tới Thẩm Lạc, nhưng liếc thấy một màn này, lập tức kinh hãi.
"Nghiệt súc, ngươi muốn làm gì?"
Nói xong, trong miệng lão quát lớn một tiếng, dưới chân loé lên điện quang màu xanh, trực tiếp lướt ngang qua, ngăn trước hồ lô rượu, một chưởng vỗ tới Quỷ Tướng kia.
Quỷ Tướng phát ra một trận gầm nhẹ, trường kiếm trong tay ưỡn một cái, đâm thẳng tới Hồ Dung.
Mũi kiếm thanh đồng ngưng tụ ra một chùm sáng màu đen lớn cỡ hạt đậu phộng, va chạm cùng lòng bàn tay Hồ Dung.
Trong lòng bàn tay lão lập tức có một đạo phù lục màu xanh sáng lên, nương theo một tiếng sấm rền bạo hưởng, mấy đạo lôi điện màu xanh phóng ra, đụng vào chùm sáng màu đen kia.
"Ầm" một tiếng vang thật lớn!
Điện quang màu xanh va chạm cùng đốm sáng màu đen đồng thời nổ tung, quét ra bốn phương tám hướng, dẫn tới trong hư không nổ đùng không ngừng. Quỷ Tướng và Hồ Dung cũng bị nguồn lực lượng này ép lui ra sau.
Hồ Dung thuận thế lấy đi hồ lô lơ lửng giữa không trung, rơi vào một bên hồ nước, ánh mắt do dự quét tới Quỷ Tướng cùng hai người Thẩm Lạc. Nhiệm vụ này với lão vốn cũng không khó khăn gì, giờ lại trở nên càng ngày càng phức tạp, điều này khiến sắc mặt lão càng ngày càng khó coi.
Lão do dự một chút, lật tay lấy ra một tấm phù lục màu xanh, đính sát vào trên hồ lô rượu.
Chỉ thấy lá bùa loé lên quang mang, cỗ huyết khí nồng đậm từ trong hồ lô tràn ra ngoài kia, rất nhanh bị che giấu đi.
Quỷ Tướng tựa hồ linh trí không cao, ngửi không được cỗ huyết khí kia, trong lúc nhất thời cũng đình chỉ động tác, đầu lâu cứng đờ chuyển động, nhìn về phía mấy người Thẩm Lạc, tựa hồ đang do dự nên tấn công ai trước.
Thẩm Lạc nhìn cảnh tượng trước mắt, đại khái có thể nhìn ra tu vi sâu cạn mấy người, trong đó Hồ Dung và Quỷ Tướng đều là Ngưng Hồn hậu kỳ, mà Lục Hóa Minh tựa hồ là Ngưng Hồn trung kỳ.
Cho dù hắn và Lục Hóa Minh liên thủ, cũng hơn phân nửa không phải đối thủ Hồ Dung hoặc là Quỷ Tướng, trước mắt cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, trong lúc nhất thời tràng diện trở nên yên tĩnh lạ thường.
Bất quá, ngắn ngủi yên tĩnh không kéo dài bao lâu, thân hình Quỷ Tướng chuyển động, lấy thế sét đánh nhào về phía Lục Hóa Minh.
Ánh mắt Hồ Dung cũng phát lạnh, thẳng hướng Thẩm Lạc.
"Giáp Trình huynh, các ngươi có chuyện gì vậy?" Lục Hóa Minh vừa tránh né Quỷ Tướng truy kích, vừa truyền âm dò hỏi.
"Tên kia muốn lấy người sống làm vật tế, mở ra phong ấn nơi này, thả oán hồn Kính Hà Long Vương dưới đáy hồ ra." Thẩm Lạc không thể truyền âm, đành phải chỉ về phía Hồ Dung, la lớn.
Lục Hóa Minh nghe lời ấy, thần sắc bỗng nhiên biến đổi, thân hình đột nhiên dừng một chút, không còn né tránh Quỷ Tướng truy kích, một tay nắm chặt thanh trường kiếm phong cách cổ xưa kia, vuốt trên thân kiếm một cái.
Trên mũi kiếm, theo đầu ngón tay gã vuốt qua, sáng lên một tầng kiếm khí màu xanh.
"Tranh" một tiếng duệ minh!
Một kiếm Lục Hóa Minh chém ngang ra, trên cổ kiếm lập tức bắn ra một đạo kiếm quang ngưng thực cao vài trượng, phá toái hư không thẳng đến đầu lâu Quỷ Tướng.
Trong đôi mắt Quỷ Tướng chập chờn quỷ hỏa, hai tay nắm trường kiếm đồng thau bổ xuống.
Trên trường kiếm đồng thau lập tức có một tầng sát khí màu đen tuôn ra giống như thực chất, cùng kiếm quang kia đụng vào nhau, cả hai đồng thời vỡ ra, hóa thành một cơn lốc mạnh mẽ quét ra bốn phía.
Thân hình Lục Hóa Minh lùi lại, đột nhiên hóa thành một đạo tàn ảnh màu xanh, trong nháy mắt biến mất khỏi chỗ cũ.
"Biến mất. . ." Thẩm Lạc nhìn qua, không khỏi có chút kinh ngạc.
"Hảo tiểu tử, còn dám phân thần?" Đúng lúc này, thanh âm giễu cợt Hồ Dung bỗng nhiên vang lên sau lưng Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc lập tức cảm thấy sau lưng có một cỗ tật phong đánh tới, muốn tránh né đã không kịp rồi.
Trong tay Hồ Dung chẳng biết lúc nào nhiều ra một thanh rìu ngắn màu xanh, trên thân rìu quấn quanh tia điện màu xanh,"Lốp bốp" vang lên không ngừng, bổ xuống sau đầu Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc trong lúc vội vàng, chỉ có thể đột nhiên quay người, một tay nắm chặt kim đao, một tay chống đỡ sống đao, vận khởi pháp lực toàn thân hoành đao nâng quá đỉnh đầu đón đỡ.
Chỉ nghe "Bang" một tiếng vang giòn, trên trường đao màu vàng loé lên điện quang, theo âm thanh đứt gãy ra.