Trong cơn sốc, Kiều Hữu Niên không khỏi nhớ lại những lời hắn đã nói với Liễu Tương ngày hôm qua.
"Chiêu Chiêu không cần sợ hãi, nếu hắn dám bắt nạt muội, ta nhất định sẽ bênh vực muội."
Kiều Hữu Niên nuốt khan, trên mặt lộ ra vẻ khổ sở khó tả.
Khi ấy, dù nghĩ thế nào hắn cũng không ngờ rằng Chiêu Chiêu lại là người ra tay trước.
Hắn muốn rút lại những lời nói hôm qua. Lúc này Tạ Hành chắc chắn dám chống lại cả phụ thân và nhị thúc!
"Còn đứng ngẩn ra đó làm gì, mau đưa người rời khỏi đây cho bản vương!"
Minh Vương nhắm mắt, hít sâu một hơi rồi gầm lên đầy giận dữ.
Trọng Vân với vẻ mặt khó xử, đáp: "Bẩm vương gia, tay của Vân Huy tướng quân và thế tử đang bị khóa chặt vào nhau."
Minh Vương: "..."
Ông ta sững sờ trong giây lát, sau đó nổi giận đùng đùng quay sang trừng mắt nhìn Liễu Thanh Dương, ánh mắt như muốn nuốt chửng người đối diện.
Liễu Thanh Dương chỉ còn biết cứng người, cúi đầu, chắp tay xin lỗi: "Vương gia bớt giận."
Lúc này, Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương và Quý phi nương nương cũng đã bước tới, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trên mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ bối rối.
"Chuyện này..."
Hoàng thượng nhìn Minh Vương gia, rồi lại nhìn Liễu Thanh Dương, một người là hoàng đệ của mình, một người là công thần bậc nhất của triều đình, cũng là nhân vật chính của buổi yến tiệc hôm nay. Hoàng thượng cố gắng giữ hòa khí, lên tiếng cân bằng tình thế: "Người đâu, mau xem làm sao để mở khóa chiếc vòng này."
Vị tướng đứng đầu trước điện lúc này mới tỉnh ra từ cơn bàng hoàng, bước ra khỏi hàng, với đôi chân lảo đảo tiến đến trước mặt Tạ Hành và Liễu Tương. Cúi xuống, hắn cẩn thận quan sát đôi vòng bạc khóa chặt hai cổ tay, nhưng không dám đụng vào, sau một lúc nghiên cứu, hắn hoảng hốt cúi đầu bẩm tấu: "Bẩm bệ hạ, thần chưa từng thấy loại vòng bạc tinh xảo thế này."
Hoàng thượng giật mình: "Không mở được sao?"
Vị tướng chần chừ một lúc rồi cúi đầu, nhìn về phía Tạ Hành, run rẩy thưa: "Thần đắc tội."
Tạ Hành cố nén giận, nhắm mắt lại.
Vị tướng nhanh chóng đưa tay lên xem xét chiếc vòng bạc trên tay Tạ Hành, chỉ trong chốc lát, trán hắn đã lấm tấm mồ hôi, còn đôi mày của Tạ Hành càng lúc càng nhíu chặt lại. Đến khi Tạ Hành nhịn không được mà khẽ rên lên một tiếng, vị tướng vội vã rút tay về, hoảng sợ cúi đầu xin lỗi: "Bẩm bệ hạ, thần không thể mở được, càng dùng sức thì vòng này càng siết chặt hơn."
Minh Vương gia bước tới, nhìn kỹ một hồi, thấy cổ tay Tạ Hành đã bị siết đến đỏ lên, ông ta cũng chẳng màng giữ thể diện nữa, chỉ thẳng vào Liễu Thanh Dương mà mắng: "Liễu Thanh Dương, ông nuôi dạy nữ nhi tốt lắm!"
Liễu Thanh Dương biết mình sai, không thể cãi lại, ông chỉ giữ vẻ mặt nghiêm túc, quay sang Liễu Tương nói: "A Tương, chiếc vòng bạc này mở thế nào?"
Nhưng chờ mãi không có tiếng trả lời. Liễu Thanh Dương định hỏi lại, nhưng chưa kịp cất tiếng thì Liễu Tương đã ngã nhào vào lòng Tạ Hành.
Ngủ rồi.
Cả đại điện chìm vào sự im lặng chết chóc một lần nữa.
Cánh tay của Liễu Tương vẫn vòng qua cổ Tạ Hành, và khi ngã xuống, môi nàng vô tình dán vào cổ Tạ Hành.
Cơ thể Tạ Hành cứng đờ, theo bản năng muốn đẩy nàng ra, nhưng nàng đang ngồi trên đùi y, mà tay hai người lại bị khóa vào nhau, khiến y không thể cử động dù chỉ một chút.
Hễ y vừa dùng sức, chiếc vòng bạc chết tiệt này lại siết chặt hơn, ép vào xương y đến mức đau nhức.
Có lẽ do cơn giận đã lên tới đỉnh điểm, dần dần Tạ Hành lại trở nên bình tĩnh một cách kỳ lạ.
Đôi mắt lạnh lẽo và đầy sát khí của y lơ đãng nhìn về phía xa.
Y đang nghĩ xem làm thế nào để giết nàng.
Hoàng thượng đưa tay day trán, ngài quay sang nhìn Liễu Thanh Dương: "Vu Phong, ông có cách nào để mở khóa không?"
Liễu Thanh Dương thầm nghĩ nếu có cách thì ông đã không phải đợi tới bây giờ. Ông cúi đầu đáp thành thật: "Thần chưa từng thấy qua vật này."
Nếu để ông biết được ai là người đã đưa thứ này cho A Tương, nhất định ông sẽ...
"Bệ hạ."
Một giọng nói yếu ớt và đầy vẻ sợ hãi đột nhiên vang lên.
Liễu Thanh Dương lạnh lùng quay lại, đối diện với gương mặt như sắp khóc của Tống Trường Sách.
Trong lòng Liễu Thanh Dương bỗng dâng lên linh cảm chẳng lành, Tống Hòe Giang cũng dường như đã hiểu ra chuyện gì, lập tức trợn mắt nhìn Tống Trường Sách.
Hoàng thượng cũng nhận ra điều gì đó, nhưng không vội điều tra, chỉ hỏi: "Trung lang tướng, ngươi biết cách mở khóa chứ?"
Dưới ánh mắt của mọi người, Tống Trường Sách hoảng loạn, vô thức thốt lên: "Đây là 'khóa tình nhân, nghe nói những người bị khóa chung sẽ mãi mãi ở bên nhau, không bao giờ chia lìa."
Lời này vừa dứt, lửa giận của Minh Vương gia lại càng bốc cao hơn: "Ai thèm hỏi ngươi thứ này là gì! Mau mở khóa nó ra cho bản vương!"