Sau khoảng nửa canh giờ, cuối cùng Liễu Tương cũng thoát được vòng vây của đám thị vệ và đứng trước mặt Tạ Hành.
Đám thị vệ nhìn nàng đầy do dự, Trọng Vân khẽ phất tay, họ mới cúi đầu rút lui.
Liễu Tương đặt hộp bánh hoa đào lên bàn đá mà nói: "Vốn là bánh mang đến cho thế tử, nhưng vì đánh nhau nên bị hỏng đôi chút, mong thế tử không chê."
Ánh mắt Tạ Hành lướt qua hộp bánh.
Thì ra lúc nãy nàng liều mình tránh né giữa đao kiếm là để giữ hộp bánh này.
"Thế tử, có thể cho ta xin một chén trà không?" Liễu Tương lại mỉm cười hỏi.
Tạ Hành rời mắt khỏi hộp bánh, nhìn nàng.
Bị bao vây mà không hề tỏ ra tức giận, đây là do nàng vốn tốt tính, hay là giỏi che giấu?
Hôm qua vì quá tức giận, y đã quên mất phải thăm dò.
Tạ Hành buông tay, lười biếng chỉnh lại vạt áo, Trọng Vân lặng lẽ rót một chén trà đưa cho Liễu Tương.
Liễu Tương nhận lấy, cảm ơn rồi uống một hơi cạn sạch.
Mặc dù trận đấu vừa rồi đối với nàng không tính là gì, nhưng cũng tiêu tốn không ít sức lực.
Dù vậy, nàng vẫn cảm thấy thị vệ của Minh Vương phủ không nên có trình độ thấp như vậy.
Tạ Hành liếc nhìn chén trà nàng vừa đặt xuống, trong mắt lóe lên tia sáng, y khẽ nhếch môi: "Vân Huy tướng quân uống rượu cũng hào sảng thế này sao?"
Liễu Tương vừa định trả lời thì chợt nhận ra Tạ Hành đang mỉa mai chuyện say rượu của nàng trong bữa tiệc.
Nàng im lặng một lúc, lùi một bước, chắp tay nói: "Hôm nay Liễu Tương đến đây để xin lỗi thế tử."
Chuyện nàng bị mê hoặc bởi sắc đẹp của y vốn không thể giải thích rõ ràng, không thể nói ra. Nếu không, thị vệ của Tạ Hành có lẽ sẽ không chỉ là bấy nhiêu người.
Tạ Hành lặng lẽ nhìn nàng, hồi lâu mới nói: "Nói đi, ai sai cô tới?"
Liễu Tương ngớ người, ngẩng đầu bối rối nhìn Tạ Hành: "Gì cơ?"
Tạ Hành cười lạnh, ánh mắt chằm chằm vào nàng: "Liễu gia hiện nay đang đứng đầu thiên hạ, khiến thái tử và nhị hoàng tử tranh nhau lôi kéo. Vân Huy tướng quân trong cung yến say rượu làm loạn, thoát khỏi cuộc hôn nhân ban thưởng, quả là thủ đoạn cao minh."
Liễu Tương sững người một lúc mới hiểu được ý của Tạ Hành, nàng vội vàng lắc đầu: "Thế tử hiểu lầm rồi, ta thật sự không cố ý."
"Thật sao?"
Tạ Hành hỏi dồn: "Nếu không phải như thế, vì sao Vân Huy tướng quân lại làm trò đó?"
Liễu Tương nhìn Tạ Hành đầy phức tạp, nhất thời không biết nói gì.
Vì sao à? Tất nhiên là vì nàng nhìn trúng y. Nhưng lời này nàng có thể nói ra sao? Tuyệt đối không thể.
"Ta..."
Tạ Hành nhìn nàng ấp úng, ánh mắt càng lạnh lẽo.
Tốt, rất tốt!
Để tránh bị ban hôn, lại dám kéo y vào cuộc, thật là to gan mà!
"Thái tử sắp được phong làm thái tử phi, chẳng lẽ ngay cả vị trí thái tử phi Liễu gia cũng không thèm để mắt tới?" Giọng Tạ Hành bỗng trầm xuống, chất vấn: "Nói, là phụ thân cô hay Kiều gia sai khiến cô?"
Bị y quát lớn, Liễu Tương có chút sợ hãi.
Mặc dù nàng biết rõ y yếu đuối, không phải là đối thủ của mình, nhưng không hiểu sao lòng nàng vẫn khẽ run. Không phải vì sợ đối mặt với kẻ thù mạnh, mà là một nỗi sợ mơ hồ không thể diễn tả.
Giống như cảm giác khi nàng làm sai điều gì đó và khiến phụ thân tức giận, nhưng cũng có phần khác.
"Thế tử thật sự hiểu lầm rồi, không có ai sai khiến ta cả, hôm đó ta say rượu, không nhận ra thế tử nên mới mạo phạm ngài." Liễu Tương giải thích một cách nghiêm túc.
Tạ Hành tất nhiên không tin.
Ai say rượu lại đi cướp phu quân trước mặt bao nhiêu người?
Hơn nữa, nàng là một tướng quân chinh chiến sa trường, quân kỷ nghiêm ngặt như thế, làm sao nàng có thể phạm phải sai lầm ngớ ngẩn trước mặt văn võ bá quan?
"Nếu Vân Huy tướng quân không nói thật, hôm nay e là cô sẽ không thể rời khỏi Minh Vương phủ được đâu."
Tạ Hành dựa lưng vào ghế, ánh mắt sắc bén lộ rõ sát khí.
Liễu Tương thầm thở dài trong lòng.
Dù có nói thật hay không thì hôm nay nàng chắc chắn không thể lành lặn rời khỏi đây.
Nhưng nếu nói ra, có thể sẽ làm liên lụy đến phủ tướng quân và Kiều gia. Còn nếu không nói, cùng lắm chỉ có mình nàng chịu khổ.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, dưới ánh mắt lạnh lùng ép buộc của Tạ Hành, Liễu Tương cắn răng, quyết định nói thẳng: "Bữa tiệc trong cung hôm đó ta thật sự không biết thân phận của thế tử, mạo phạm thế tử là vì..."
"Ta nhìn trúng thế tử!"
Đôi mắt sắc bén của Tạ Hành khẽ rung động.
Nàng ta vừa nói gì?
Trọng Vân run tay làm vài giọt trà rơi ra ngoài, đám thị vệ xung quanh cũng không khỏi ngoái đầu nhìn, ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc.
Liễu Tương đoán Tạ Hành có lẽ sẽ không tin, nên nàng dứt khoát nói hết một lần: "Từ nhỏ ta đã có một tật xấu, đó là thích những thứ đẹp. Khi vừa nhìn thấy thế tử, ta kinh ngạc trước vẻ đẹp của người, lại đúng lúc thấy có cô nương đang tiếp cận thế tử, nhất thời nôn nóng, lại thêm rượu vào nên làm càn, chứ không có lý do nào khác."