Chương 41: Nói dối cũng phải nể mặt ta làm ở Hình bộ chứ !

Phu Quân Ta Ngọt Ngào Nhất Thế Gian

Dương Tố 12-03-2025 00:11:37

Tống Trường Sách: "..." Đó chẳng phải là Tạ Hành chém nàng sao! "Khổ nhục kế, khổ nhục kế thôi." Liễu Tương vội kéo Tống Trường Sách rời khỏi Minh Vương phủ, khuôn mặt không hề có chút đỏ bừng hay xấu hổ: "Hôm nay cuối cùng ta cũng gặp được hắn rồi. Nếu không nghĩ ra cách khiến hắn mềm lòng, không biết chuyện này sẽ kéo dài đến khi nào nữa." Tống Trường Sách trầm giọng hỏi: "Giờ đã xong chưa?" Liễu Tương lắc đầu: "Chưa, nhưng đã tìm được cách xử lý, chắc cũng chỉ mất vài ngày nữa thôi. Đúng rồi, huynh còn chưa nói sao lại đến đây?" Tống Trường Sách thật thà đáp: "Ta nghe Mộ Vũ nói rằng mấy ngày nay ngày nào cô cũng tới phủ Minh Vương đến tận lúc trời tối mới về, ta lo cô bị bắt nạt nên tới xem. Cái khóa tình nhân kia là ta đưa cho tiểu thư, ta cũng phải có trách nhiệm." Liễu Tương nhíu mày nhìn xuống chân hắn: "Chuyện này là lỗi của ta, không liên quan gì đến huynh cả. Lần này bị trừng phạt thật à?" Tống Trường Sách ậm ừ: "Phụ thân ta đích thân đánh mười gậy." Liễu Tương: "..." "Lần này Dương thẩm không cào mặt Tống bá bá sao?" Tống Trường Sách khẽ kéo khóe miệng: "Chỉ thiếu nước cả hai cùng đánh thôi." Liễu Tương cảm thấy hơi áy náy, nàng chạm nhẹ vào mũi mình, kéo tay hắn: "Thôi, để ta mời huynh một bữa ngon để bù đắp." "Ăn móng giò nhé?" Tống Trường Sách nói: "Lấy hình bổ hình." "Được, gọi cho huynh mười cái." Tống Trường Sách: "... Ta không phải là lợn thật mà." "Chiêu Chiêu!" Giữa lúc hai người đang trò chuyện, một giọng nói vọng tới từ phía trước. Liễu Tương ngước mắt nhìn lên, thấy Kiều Hữu Niên, nàng liền vẫy tay: "Nhị biểu ca." Kiều Hữu Niên nhanh chóng tiến tới trước mặt hai người, vừa nhìn thấy vết máu trên cổ Liễu Tương, sắc mặt hắn lập tức thay đổi: "Tạ Hành làm muội bị thương à!" "Quá đáng lắm rồi, ta phải đi tìm hắn tính sổ!" Liễu Tương nhanh chóng túm lấy hắn: "Nhị biểu ca, ta không sao." Kiều Hữu Niên mắt rực lửa: "Thế này mà muội còn bảo là không sao à? Dù gì muội cũng là tướng quân được bệ hạ thân phong, sao hắn có thể làm muội bị thương! Đúng là không có chút phong độ nào!" Liễu Tương lại lấy cớ cũ ra: "Nhị biểu ca, ta thật sự không sao, là do ta không cẩn thận đụng vào kiếm của hắn thôi, không liên quan gì đến hắn cả." "Nhị biểu ca đến đây làm gì vậy?" Kiều Hữu Niên nhíu mày: "Thật không?" "Chắc chắn là thật." Liễu Tương khẳng định. Kiều Hữu Niên nghe vậy mới hạ bớt cơn giận, nói: "Ta nghe nói mấy ngày nay muội ở phủ Minh Vương suốt cả ngày, sợ cái tên keo kiệt đó làm khó dễ muội, nên tới xem sao." "Không đúng, tự dưng hắn cầm kiếm làm gì?" Liễu Tương: "..." Sao lại vòng về chuyện này nữa rồi. "Hắn... múa kiếm." Kiều Hữu Niên: "..." Hắn nhìn chằm chằm vào Liễu Tương, dường như đang nói rằng muội nghĩ ta tin không? "Thôi được rồi, ta đói rồi, chúng ta đi ăn móng giò đi." Liễu Tương không cho hắn kịp nói gì thêm, một tay đỡ Tống Trường Sách, tay kia kéo Kiều Hữu Niên đi về phía trước. Kiều Hữu Niên nhíu mày: "Tại sao lại ăn móng giò?" Liễu Tương: "Lấy hình bổ hình." Kiều Hữu Niên: "..." Lúc này hắn mới để ý đến Tống Trường Sách, thấy Liễu Tương đang đỡ lấy hắn, Kiều Hữu Niên tiếp tục nhíu mày: "Người này là?" Tống Trường Sách chưa từng gặp Kiều Hữu Niên, nhưng nghe Liễu Tương gọi hắn là nhị biểu ca, liền đoán ra được thân phận của hắn, bèn đáp: "Ta là Tống Trường Sách, phó tướng của tiểu thư, bái kiến Kiều nhị công tử." Lúc này Kiều Hữu Niên mới giãn mày. Hóa ra đây là thanh mai trúc mã từng đưa Chiêu Chiêu đi trốn hôn làm sơn tặc. "Chân cậu sao vậy? Là Tạ Hành đánh cậu à?" Tống Trường Sách nhất thời im lặng. Hắn cũng không biết nên nói với biểu ca của tiểu thư rằng cái khóa tình nhân khóa thế tử hôm đó là do hắn tặng. Lỡ đâu lại bị đánh thêm một trận thì sao? Cuối cùng, hắn học theo Liễu Tương, nói bừa: "Ta... múa kiếm bị ngã." Kiều Hữu Niên: "..." "Cậu nghĩ ta dễ bị lừa sao? Ta dù gì cũng là người của hình bộ, nói dối thì cũng tôn trọng chức vụ của ta chút được không?" "Biết rồi, biểu ca." Liễu Tương mạnh tay kéo hắn đi: "Chúng ta đi nhanh một chút, không móng giò hết mất." "Giờ còn chưa đến giờ Ngọ, sao mà hết nhanh thế được. Dù có hết, ta cũng trả gấp đôi tiền để họ làm nồi mới, trước tiên phải tìm y quán mà xử lý vết thương của muội đã." "Tạ Hành đáng chết, món nợ này ta nhất định phải tính sổ với hắn!" Dưới ánh nắng, ba bóng người trải dài trên mặt đất, mái tóc đuôi ngựa buộc cao, những tiếng cằn nhằn không ngớt và dáng đi khập khiễng, tất cả đều toát lên sự trẻ trung đầy sức sống. Trên tửu lâu, người ngồi bên cửa sổ đã quan sát toàn bộ cảnh này. Một lúc sau, hắn đặt ly xuống, đứng dậy nói: "Hồi cung." Thị vệ lập tức đi theo: "Nhị hoàng tử không đến gặp thế tử sao?" Tạ Đạm không quay đầu lại: "Không cần."