Thư sinh kia không cho hắn có cơ hội thanh minh, ôm chặt lấy cánh tay hắn, tuyệt vọng và đau khổ buộc tội: "Rõ ràng là ngươi làm vỡ, tại sao lại không chịu thừa nhận? Ngọc bội này nhà ta đã truyền qua năm đời rồi, trị giá hơn trăm lượng bạc. Ngươi phải bồi thường cho ta! Nếu ngươi không bồi thường, ta sẽ đến quan phủ kiện ngươi! Ta muốn xem trong kinh thành này còn có công lý hay không!"
"Trăm lượng bạc? Sao ngươi không đi cướp luôn đi!"
Tên lưu manh biết rằng mình đã gặp phải một kẻ khó đối phó, hán vừa cố gắng hất thư sinh ra vừa la lên: "Nhiều người nhìn thấy lắm, rõ ràng là ngươi tự làm vỡ, không liên quan gì đến ta!"
Nhưng đám đông xung quanh lập tức tản đi hết.
Rõ ràng, chẳng ai muốn đứng ra làm chứng cho hắn.
Tên lưu manh bắt đầu hoảng hốt.
"Ngươi không chịu bồi thường thì đi với ta đến gặp quan phủ!" Từ dưới đất thư sinh kia đứng dậy, kéo lấy tên lưu manh: "Ngươi tên gì? Nhà ở đâu? Có phải người ở kinh thành không? Hay ngươi nhìn thấy ta từ ngoài thành tới nên cố tình lừa gạt? Ngươi nhất định phải đi gặp quan lớn cùng ta để phân xử vụ này!"
Tên lưu manh làm sao chịu đi gặp quan lớn, hắn đẩy mạnh thư sinh rồi quay đầu bỏ chạy.
Thư sinh đứng phía sau la lớn: "Ngươi chạy gì chứ? Ngọc bội của ngươi trị giá ba mươi lượng mà ngươi không cần sao? Ngươi chỉ cần bồi thường ta bảy mươi lượng thôi mà! Đừng chạy, quay lại đây!"
Tên lưu manh chạy nhanh như gió, thoắt cái đã biến mất khỏi đầu phố.
Sự lo lắng trên gương mặt thư sinh lập tức tan biến. Hắn thản nhiên phủi bụi trên áo dài, tiến lên nhặt những mảnh vỡ của ngọc bội.
Trên lầu, ba người họ đã chứng kiến toàn bộ sự việc. Kiều Hữu Niên, sinh ra trong gia tộc danh giá, chưa từng thấy màn đối đáp như vậy, ánh mắt đầy ngưỡng mộ, tán thưởng: "Thư sinh này quả thật lợi hại."
Liễu Tương và Tống Trường Sách đã quen với những tình huống thế này, nhưng một thư sinh nho nhã mà lại dùng mưu kế như vậy, không khỏi cảm thấy có chút không hợp.
"Hai người biết hắn à?"
Nhớ lại phản ứng của hai người khi nãy, Kiều Hữu Niên không khỏi hỏi.
Liễu Tương và Tống Trường Sách đồng thanh đáp: "Biết chứ."
Kiều Hữu Niên: "..."
Hắn nhìn bóng lưng của hai người, càng cảm thấy họ thật xứng đôi. Chẳng lẽ họ thật sự không thể thử đến với nhau sao?
Liễu Tương và Tống Trường Sách hoàn toàn không biết Kiều Hữu Niên đang nghĩ gì. Khi hai người họ bước xuống tửu lâu, thư sinh đã nhặt hết mảnh ngọc vỡ và không chút luyến tiếc mà bỏ vào thùng rác. Rõ ràng, ngọc bội đó chẳng phải là bảo vật gia truyền gì.
Hắn ta phủi bụi trên tay, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Liễu Tương. Đầu tiên hắn ngẩn người, sau đó nở một nụ cười vừa phải, bước tới: "Tiểu thư, thật khéo, cô cũng ở đây sao?"
Nói xong, hắn ta như nhớ ra điều gì đó, dừng lại, lùi một bước và chắp tay bái lạy: "Tham kiến Vân Huy tướng quân."
Liễu Tương khẽ gật đầu đáp lễ: "Lại gặp nhau rồi."
Tống Trường Sách nhìn thư sinh cười, nói: "Huynh đúng là khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác đó."
Lần đầu gặp mặt, cậu nghĩ thư sinh là kẻ cứng nhắc, không biết linh hoạt, nhưng không ngờ hắn ta lại có một mặt như vậy.
Thư sinh ngẩn ra một lúc, sau đó hiểu rằng tất cả chuyện vừa rồi đã bị bọn họ nhìn thấy, nhưng hắn ta cũng không cảm thấy xấu hổ hay mất mặt, bình thản chắp tay với Tống Trường Sách: "Trung lang tướng."
Những ngày gần đây, Liễu phủ nổi danh khắp kinh thành, cả việc này được tỳ nữ các phủ bàn tán khắp nơi, nên chuyện Tống Hoè Giang và con trai ông được phong tước cũng đã truyền khắp Ngọc Kinh từ lâu.
Tất nhiên, không thể không nhắc đến "kỳ tích" của Liễu Tương tại yến tiệc trong cung.
Tống Trường Sách nâng tay đỡ hắn dậy, nói: "Gặp lại là có duyên, không biết huynh tên gì?"
Thư sinh đứng thẳng người, liếc nhìn Liễu Tương, rồi đáp: "Không dám, tại hạ họ Chử, tên Công Tiện."
Kiều Hữu Niên vừa bước ra thì ánh mắt lập tức sáng lên khi nhìn thấy thư sinh.
Tứ muội đã kể với hắn rằng, Chiêu Chiêu từng gặp một thư sinh ở nhà trọ Đương Quy, còn nói nếu sau này lấy chồng thì nhất định sẽ gả cho một người đẹp như thư sinh đó.
Thư sinh trước mặt quả thực rất tuấn tú, và có vẻ như mọi người đều quen biết. Chẳng lẽ hắn ta chính là thư sinh mà Chiêu Chiêu từng nhắc đến?
Kiều Hữu Niên nhìn Tống Trường Sách, rồi lại nhìn thư sinh, trong lòng hắn bỗng nhiên thấy khó xử.
Hình như cả hai người này đều xứng với Chiêu Chiêu.
Chử Công Tiện mau chóng nhận ra ánh mắt kỳ lạ của Kiều Hữu Niên khi nhìn mình, hắn ta quay đầu lại hỏi: "Vị này là?"
Liễu Tương giới thiệu: "Đây là nhị biểu ca của ta, Kiều Hữu Niên."
Biết Liễu Tương là nữ nhi Kiều gia, Chử Công Tiện lập tức nhận ra thân phận của Kiều Hữu Niên, thái độ càng thêm cung kính, hắn chắp tay: "Hóa ra là Nhị công tử Kiều gia, thất lễ rồi."
Nếu biết người Kiều gia có mặt ở đây, có lẽ hắn ta nên chọn cách giải quyết khác để tránh gây ấn tượng xấu với họ. Kiều gia là đỉnh cao trong mắt các học giả, bất kỳ ai đi học cũng đều kính sợ Kiều gia.