Chương 50: Nhị hoàng tử cứu mạng !!!

Phu Quân Ta Ngọt Ngào Nhất Thế Gian

Dương Tố 12-03-2025 00:11:36

Mẫu hậu từng nói với hắn rằng, để thu phục Liễu đại tướng quân, bà muốn hắn lấy tiểu thư độc nhất của Liễu gia làm thái tử phi. Hắn không phản đối, vì hắn sớm đã biết, hôn nhân của hắn là việc quốc gia đại sự, không thể do bản thân hắn tự quyết định. Nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy Liễu Tương tại bữa tiệc, hắn đã nghĩ, nếu nàng trở thành thái tử phi của hắn, thì hắn chẳng có điều gì không hài lòng cả. Và giờ đây, khi nhìn dáng vẻ linh hoạt, tươi sáng đầy sức hút của cô nương ấy, hắn càng thêm chắc chắn về quyết định trong lòng mình. Liễu Tương này, hắn nhất định phải giành. *** Liễu Tương vội vàng chạy trốn nên không nhìn thấy Tạ Thiệu, hơn nữa trong cuộc rượt đuổi liên tục, nàng đã mất phương hướng từ lâu. Nàng không nhận ra, mình đã chạy đến ven sông Hộ Thành. Cùng lúc đó, Tạ Đạm, người vừa bị từ chối khi đến Minh Vương phủ, tình cờ đi ngang qua sông Hộ Thành. Khi vừa bước lên cầu, hắn đã nhìn thấy Liễu Tương đang bị đám ám vệ truy đuổi không ngừng. Sau khi bị đuổi ra khỏi Minh Vương phủ, Tạ Đạm có hỏi qua lính gác cổng, biết được Liễu Tương đã vào phủ, nhưng không biết vì sao lại chọc giận Tạ Hành khiến đám ám vệ đuổi nàng ra khỏi phủ. Hắn hiểu ngay, việc Tạ Hành từ chối gặp hắn không phải vì y không khỏe, mà là vì đang giận dữ. Liễu Tương và Tống Trường Sách từng đến sông Hộ Thành một lần, nên nàng còn nhớ đường lối ở đây. Nhưng khi bị truy đuổi, nàng không còn thời gian để phân biệt đúng sai. Chạy lòng vòng quanh bờ sông mấy vòng, nàng vẫn không thể thoát khỏi đám ám vệ. Lúc này, nàng dừng lại bên bờ sông, cúi người, một tay chống gối, một tay giơ lên để ngăn đám ám vệ, vừa thở hổn hển vừa nói: "Có thể thương lượng được không? Nghỉ ngơi một chút rồi hãy đuổi tiếp?" Truy đuổi qua mấy con phố, không chỉ Liễu Tương thấm mệt, mà đám ám vệ cũng không ít người cạn sức. Trong lòng họ đều thầm kêu lên rằng, đây quả thực là cô nương chạy nhanh nhất mà họ từng gặp! Không hổ danh là nữ tướng quân đầu tiên của triều đình. Nhưng lệnh của thế tử không thể trái. Mấy người nhìn nhau, gần như đồng thời lao về phía Liễu Tương. "Thật không thể thương lượng, thì ít nhất cũng phải báo trước một tiếng chứ!" Liễu Tương thấy vậy vội xoay người chạy tiếp, vô tình liếc thấy Tạ Đạm đang đứng trên cầu. Trong khoảnh khắc suy nghĩ, nàng lập tức quyết định, lao về phía hắn: "Nhị hoàng tử, cứu mạng!" Tạ Đạm vốn đứng khoanh tay xem cuộc vui, không ngờ Liễu Tương lại lao thẳng về phía mình. Khi hắn kịp phản ứng, nàng đã trốn sau lưng hắn, đám ám vệ của Minh Vương phủ thấy nhị hoàng tử liền đồng loạt dừng lại, cúi đầu hành lễ: "Bái kiến Nhị hoàng tử." Tạ Đạm liếc nhìn Liễu Tương đang thở hổn hển sau lưng mình, hờ hững đáp lại một tiếng "Ừm." Không khí trở nên yên lặng trong giây lát. Đám ám vệ do dự một chút, rồi cung kính nói: "Nhị hoàng tử, thế tử lệnh chúng thuộc hạ truy bắt Vân Huy tướng quân." Liễu Tương cố gắng bám lấy chút hy vọng cuối cùng, nói: "Nhị hoàng tử có thể giúp ta một tay không? Ta thật sự không còn sức để chạy nữa." Tạ Đạm nhíu mày, như thể đang cân nhắc, tình hình hai bên vẫn giằng co. Sau một lúc lâu, Tạ Đạm nhẹ nhàng bước sang một bên, nói với Liễu Tương: "Xin lỗi, Vân Huy tướng quân, thế tử cũng đang giận ta." Liễu Tương: "..." Nàng không ngờ rằng Tạ Đạm lại từ chối thẳng thừng như vậy, cũng không ngờ ngay cả Nhị hoàng tử cũng phải nể mặt thế tử Tạ Hành. Lúc này, Liễu Tương không biết rằng, đây chính là nhân quả luân hồi. Vì nàng mà Tạ Hành nổi giận, hắn lại trút giận lên Tạ Đạm, dẫn đến việc Tạ Đạm thờ ơ bỏ mặc nàng lúc này. Nhưng hiện tại nàng không có thời gian để suy nghĩ kỹ càng, trước khi đám ám vệ hành động, nàng đã nhanh chóng xoay người bỏ chạy. Trong khi đó, tin tức về việc đám ám vệ của Minh Vương phủ truy đuổi Liễu Tương khắp kinh thành nhanh chóng lan ra khắp nơi. Ngay cả Kiều Hữu Niên, đang trực tại Hình Bộ, cũng nghe được tin tức. Hắn vội đặt tập hồ sơ xuống, xách đao lao ra ngoài. Đồng nghiệp của hắn vội gọi lại: "Nhị công tử định đi đâu? Chưa đến giờ tan ca, bỏ việc giữa chừng là sẽ bị phạt đó!" Kiều Hữu Niên không quay đầu lại, chỉ đáp: "Kinh thành vừa xảy ra vụ ám sát, ta đi xem có chuyện gì." Đồng nghiệp ban đầu nghe thấy còn cảm thấy lý do khá hợp lý, nhưng sau đó lại nhận ra và hét lên: "Đó là việc của phủ Kinh Triệu! Ngươi nghĩ ra lý do hợp lý hơn đi để ta còn xin nghỉ giúp ngươi." Kiều Hữu Niên đã chạy xa. Người đồng nghiệp chỉ biết đứng tại chỗ thở dài, thôi vậy, lấy lý do ám sát cũng tốt hơn là bỏ việc không lý do. Tống Trường Sách cũng nhận được tin, lập tức cưỡi ngựa phi nhanh đi cứu người. Dọc đường, hắn gặp Kiều Hữu Niên cũng đang đuổi đến bên bờ sông Hộ Thành. Sau khi hội ngộ, hai người nhìn thấy Tạ Đạm, y tốt bụng chỉ đường cho họ: "Họ đã đuổi về phía bên kia."