Sau khi thức ăn được bày đầy đủ trên bàn xong, Triệu Tông Thanh tự mình rót cho Hàn Kỳ một ly rượu.
Hàn Kỳ khiêm tốn nói cảm ơn.
"Gà nướng, gân hươu kho tàu, bánh sen nhân thịt... Nghe nói những món này của lầu Bát Tiên đều được Thôi thất nương chỉ dẫn nên mới ngon được thế này."Gà nướng, gân hươu kho tàu, bánh sen nhân thịt... Nghe nói những món này của lầu Bát Tiên đều được Thôi thất nương chỉ dẫn nên mới ngon được thế này."
Bấy giờ tư ba Hà An đứng bên hầu hạ vội vàng gật đầu thừa nhận
Triệu Tông Thanh lại liếc nhìn những món ăn thơm ngon trên bàn, khẽ thở dài một tiếng.
Tùy tùng của Triệu Tông Thanh lập tức lấy ra một túi tiền cho Hà An, dẫn gã đi xuống.
Cửa phòng khép lại, trong nháy mắt cả căn phòng rơi vào sự im lặng chết chóc. Dần dà, khát vọng phải mạnh lên của Hàn Kỳ càng lúc càng mãnh liệt, tới mức mỗi lần Triệu Tông Thanh nhắc tới Thôi Đào sau này, chàng đều có một loại cảm giác vừa tức vừa hận, tâm trạng mãnh liệt này khiến chàng sinh ra ý nghĩ "không bỏ cuộc nếu không đạt được mục đích cuối cùng". Bị cảm xúc này thúc đẩy, chuyện nảy sinh ý nghĩ tạo phản cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi, hơn nữa còn có việc Triều đình ép Thôi Đào phải bỏ mình, tất cả đã trở thành một lý do hợp lý để "phản Triều đình".
Triệu Tông Thanh nhìn Hàn Kỳ, phát hiện chàng đang cụp mắt nhìn ly rượu mà ngẩn ngơ, trong ánh mắt dường như không còn chút sức sống nào, những người đã từng trải qua đau buồn và tuyệt vọng thường sẽ có nét mặt như thế.
Tính tình chàng hướng nội, giấu cảm xúc rất sâu, nếu không cố tình nhắc tới chỉ e sẽ không nhận ra được. Cảm xúc này nghe lại có chút mỉa mai. Một người tận trung với nhiệm vụ như thế mà không được kết cục tốt, phải rơi vào cái chết bi thảm.
Triệu Tông Thanh lên đũa, nếm thử một món rồi gật đầu khen ngon, cảm khái không hổ là món ăn đã từng được Thôi Đào hướng dẫn."Thực ra tình cảnh của tôi không khác gì mấy với Trĩ Khuê, nhưng tôi không muốn chấp nhận số phận, gì mà số phận do trời chứ không do người chứ, tôi chưa bao giờ tin hết. Đó chẳng qua là cái cớ của kẻ yếu tự viện ra mà thôi, những người mạnh mẽ thật sự nào ai sầu lo những thứ này chứ? Ít ra cũng phải bảo vệ cho bằng được mạng sống người con gái của mình!"
"Haizz, Trĩ Khuê và Thôi thất nương vốn là một cặp xứng lứa vừa đôi, thế mà —"
Hàn Kỳ không đợi Triệu Tông Thanh nói xong câu nói đã uống cạn ly rượu mà y vừa rót cho mình. Hàn Kỳ chậm rãi nhắm mắt lại, im lặng một lát mới tự rót rượu cho mình, uống vài ly. Rất nhanh 2 gò má của chàng đã ửng đỏ, rõ ràng đã hơi say.
Triệu Tông Thanh vội rót thêm cho chàng 1 ly nữa, Hàn Kỳ lại uống cạn. Hàn Kỳ chắp tay chào tạm biệt Triệu Tông Thanh, thái độ không còn lạnh nhạt như lúc vừa gặp y nữa. Có lẽ vì đã chia sẻ bí mật với nhau nên cũng trở nên thân thiết hơn.
Y tiếp tục rót cho Hàn Kỳ ly thứ 3, thấy Hàn Kỳ lại định uống nên vội vươn tay đè cổ tay chàng lại.
"Chuyện cũ đã qua, xin nén bi thương." Triệu Tông Thanh thu tay về, thấy Hàn Kỳ không uống nữa mới nâng ly nói với Hàn Kỳ,"Tôi kính Trĩ Khuê và Thôi thất nương 1 ly, vốn là kiêm điệp* mà phải chia lìa vì quốc gia, là Triều đình có lỗi với 2 người, Đại Tống nợ các người rồi."
(*) Tên loài chim và loài cá đi đâu cũng có đôi, ẩn dụ chỉ tình cảm sâu sắc giữa người với người, đặc biệt là tình yêu giữa vợ và chồng."Thất nương quá mệt rồi." Mỹ Ngọc vội đồng ý.
Hàn Kỳ nhìn Triệu Tông Thanh, thấy Triệu Tông Thanh tưới rượu xuống đất, sau đó rót một ly rồi uống cạn sạch. Hàn Kỳ nhìn Triệu Tông Thanh, thấy Triệu Tông Thanh tưới rượu xuống đất, sau đó rót một ly rồi uống cạn sạch.
"Đến nay vẫn chưa dám tin cô ấy đã chẳng còn trên thế gian nữa rồi. Hiếm có bậc kỳ nữ như thế, thông minh, hoàn hảo, tận trung với nhiệm vụ."
Nói tới đây, Triệu Tông Thanh lắc đầu bất lực, thở dài tiếc nuối.
Cảm xúc này nghe lại có chút mỉa mai. Một người tận trung với nhiệm vụ như thế mà không được kết cục tốt, phải rơi vào cái chết bi thảm.
"Thực ra huynh mới là người khó chịu, tủi thân nhiều nhất. Những kẻ bên ngoài không hiểu chuyện, thậm chí còn mắng huynh, nói những lời khó nghe."
Triệu Tông Thanh đưa tay vỗ vai Hàn Kỳ, khuyên chàng đừng bận tâm tới những lời đồn ngoài kia.
Y vừa dứt lời không bao lâu, bên ngoài nhã gian có người đi qua, đang nói tới vụ án sứ đoàn nước Liêu, mỉa mai Hàn Kỳ là kẻ "giết vợ để lấy công","không phải đàn ông".
Triệu Tông Thanh lập tức hô lên một tiếng.
Tùy tùng giữ cửa bên ngoài nhanh chóng đuổi đám người kia đi hết.
Triệu Tông Thanh nhìn Hàn Kỳ: "Đừng để tâm, đám ngu dân kia không hiểu chuyện gì đâu."
Hàn Kỳ khẽ cười,"Họ nói cũng chẳng sai. Một người đàn ông mà cả người con gái của mình còn không bảo vệ được thì sao được gọi là đàn ông nữa."
"Huynh đâu có giết cô ấy, cô ấy chọn cái chết cũng chẳng phải do huynh ép. Ngu dân tất nhiên là ngu dốt, chỉ trích sai chỗ rồi, Trĩ Khuê là người thông minh, há cũng tự trách oan mình chứ?" Triệu Tông Thanh khuyên nhủ.
Hàn Kỳ im lặng cụp mắt, không nói gì.
"Thôi, mọi chuyện đã qua hết rồi, quên được thì cứ quên đi, cứ xem như cô ấy không tồn tại, chuyện này chưa từng xảy ra, chỉ là một giấc mộng mà thôi. Chúng ta ăn cơm thôi!" Triệu Tông Thanh lại rót rượu cho Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ nhìn một bàn đầy món ăn trước mặt, tự nhiên lại nhớ tới Thôi Đào,"Chuyện đã xảy ra là đã xảy ra, sao lại không tồn tại được. Kẻ ngu ngốc mới tự lừa mình dối người, tôi thì không."Quay đầu lại đã thấy Hàn Kỳ mặc áo bào xanh đứng trong cửa sổ, khẽ mỉm cười nhìn nàng bên ngoài cửa.
Hàn Kỳ uống cạn rượu.
"Huynh đó, chỉ biết cứng miệng mà thôi, giải thích với người ngoài vài câu thì tốt biết mấy. Cứ ôm tổn thương trong lòng mà lại chẳng chịu nói với ai." Triệu Tông Thanh thở dài.
Hàn Kỳ nhìn Triệu Tông Thanh một chút, nghĩ rằng e là y đã sớm biết biểu hiện mấy ngày nay của mình rồi nên mới suy đoán như thế.
"Đừng chỉ uống rượu thôi, ăn chút đồ ăn đi, nếu không sẽ gây hại dạ dày đấy. Tôi bị bệnh dạ dày mà chịu khổ không biết bao nhiêu đây này." Triệu Tông Thanh gắp cho Hàn Kỳ một miếng thịt gà nướng. Lúc ăn cơm tối, Thôi Đào uống chút rượu mơ, ăn 3 món nhắm cực ngon: thịt chim cút, canh tam thúy và lưỡi dê xắt sợi, sau bữa ăn dùng bưởi đào và bạch triền đào điều* nữa.
Món này là món bình thường Thôi Đào hay gọi khi tới lầu Bát Tiên, không chỉ Hàn Kỳ biết mà tất cả tư ba của lầu Bát Tiên cũng biết.
Triệu Tông Thanh cố tình gắp món này cho chàng, không biết là vô tình hay cố ý?Hàn Kỳ uống xong, lấy khăn lau khóe miệng rồi đi ra cửa, chợt nhớ ra những lời Triệu Tông Thanh vừa nói ban nãy. Chàng bất chợt quay người lại, ánh mắt rơi thẳng vào người y.
Hàn Kỳ nhìn thịt gà trong bát, nét mặt nghiêm túc, không hề động đũa. (*) Tên loài chim và loài cá đi đâu cũng có đôi, ẩn dụ chỉ tình cảm sâu sắc giữa người với người, đặc biệt là tình yêu giữa vợ và chồng.
Triệu Tông Thanh nhìn Hàn Kỳ một chút, không hiểu hỏi chàng sao không ăn, sau đó cũng đặt đũa xuống, cảm khái nếu trong lòng chàng không qua được ải này thì họ cùng nhau phân tích xem vấn đề của chuyện này nằm ở đâu đi.
Hàn Kỳ nhìn Triệu Tông Thanh, thật ra cũng có chút hiếu kỳ không biết y kết luận thế nào.
Triệu Tông Thanh: "Yếu đuối, vì yếu đuối mà bị người ta kiểm soát, vì yếu đuối mà khiến đất nước bị quản chế."Dưới ánh mắt của Lý Viễn và mọi người trong phủ Khai Phong, Hàn Kỳ mặc đồ thường cưỡi ngựa xuất phát. Mọi người thấy chàng như thế đều lo lắng, càng chắc chắn quả thực trong nhà Hàn Kỳ có chuyện khẩn cấp.
"Mới chút uy hiếp mà đã bắt vợ của quan mình liều mạng, từ xưa tới nay e chỉ có một lần, nếu nói ra ắt sẽ bị người đời chế nhạo. Nhưng họ cũng biết chuyện này nói ra thì mất mặt, vì thế giữ bí mật rất tốt."
Hàn Kỳ chậm rãi nhắm mắt lại, im lặng một lát mới tự rót rượu cho mình, uống vài ly. Rất nhanh 2 gò má của chàng đã ửng đỏ, rõ ràng đã hơi say. (*) Nói chung là món thời Tống đó, tôi cũng khum rõ là món gì đâu nên để tên gốc nha mọi người.
"Trĩ Khuê vẫn còn trẻ tuổi, tài năng xuất chúng. Lúc trước học hành gian khổ, khoa khảo thi tới nhị giáp, ắt trong lòng cũng có khát vọng. Gặp chuyện mà chọn cách say rượu thì có giải quyết được gì không? Cứ để một bụng tài hoa bị lãng phí như thế hay sao?" Triệu Tông Thanh chất vấn.
Lúc y nói chuyện, Hàn Kỳ đã uống tiếp 3 ly rượu nữa, nghe Triệu Tông Thanh nói xong, chàng khẽ cười một tiếng. Vì đã say nên tâm trạng cũng thoải mái hơn phần nào, nghĩ gì đều thể hiện ra hết trên mặt.
"Ý trời đã thế, tôi còn làm gì được nữa? Tôi dốc hết sức muốn lấy mạng mình gánh thay cô ấy, nhưng không thể làm được!" Hàn Kỳ tự cười nhạo mình. Triệu Tông Thanh cố tình gắp món này cho chàng, không biết là vô tình hay cố ý?
Triệu Tông Thanh không nói gì, đây ly rượu trống của mình tới trước mặt Hàn Kỳ, ra hiệu chàng rót cho mình.
Hàn Kỳ nghe lời rót đầy, nhìn y chằm chằm.
"Thực ra tình cảnh của tôi không khác gì mấy với Trĩ Khuê, nhưng tôi không muốn chấp nhận số phận, gì mà số phận do trời chứ không do người chứ, tôi chưa bao giờ tin hết. Đó chẳng qua là cái cớ của kẻ yếu tự viện ra mà thôi, những người mạnh mẽ thật sự nào ai sầu lo những thứ này chứ? Ít ra cũng phải bảo vệ cho bằng được mạng sống người con gái của mình!"
Triệu Tông Thanh dứt lời, dưới ánh mắt chăm chú của Hàn Kỳ, y gắp một cái đùi gà cho vào miệng cắn một cái.
"Từ xưa tới nay, cá lớn nuốt cá bé là quy luật bất di bất dịch. Người ta mạnh nên có thể ăn thịt những loài vật nhỏ này. Huynh mạnh nên có thể đạp lên đầu người khác mà hô mưa gọi gió. Đừng để người khác quyết định thay huynh, huynh phải quyết định người khác, tới khi đó mọi thứ sẽ đều như ý muốn, có thể bảo vệ được cả người lẫn vật mà mình muốn."
Đối diện với Triệu Tông Thanh chốc lát, Hàn Kỳ rời mắt đi, nhìn về phía trước. Triệu Tông Thanh: "Yếu đuối, vì yếu đuối mà bị người ta kiểm soát, vì yếu đuối mà khiến đất nước bị quản chế."Tùy tùng của Triệu Tông Thanh lập tức lấy ra một túi tiền cho Hà An, dẫn gã đi xuống.
Một lúc lâu sau, chàng lại nâng ly rượu lên định đưa tới miệng nhưng lại bị Triệu Tông Thanh ngăn cản. Hàn Kỳ đã sớm đề phòng nhưng vẫn ít nhiều bị ảnh hưởng, sau khi tiếp xúc lâu ngày với Triệu Tông Thanh, rõ ràng là khả năng tự chủ cảm xúc của chàng không được như trước nữa. Tuy rằng sự phẫn nộ của chàng hoàn toàn không đủ để tạo thành ý nghĩ tạo phản, nhưng dưới sự dẫn dắt của Triệu Tông Thanh, chàng vẫn nảy sinh chút oán hận. Ví dụ như Triều đình thực sự khiến người ta cảm thấy bất lực, chỉ với một chút lợi ích như thế mà khiến chàng phải xa người mình thương lâu như thế, nghĩ vậy, chàng lại càng thấy bất lực.
"Đừng uống nữa, huynh say rồi. Rượu chỉ để mua vui chứ không nên để giải sầu. Nó không làm nỗi sầu vơi đi đâu. Tỉnh rượu rồi huynh sẽ chỉ càng đau đầu hơn, đã buồn lại còn đau."
Hàn Kỳ nghe lời buông ly rượu xuống
"Hôm nay được tâm sự với Trĩ Khuê, quả là phước phần của tôi." Triệu Tông Thanh thấy đã trễ nên bèn tạm biệt Hàn Kỳ, bảo chàng đừng về phủ Khai Phong trễ.
Tùy tùng ngoài cửa đã chuẩn bị sẵn canh giải rượu, cố tình bưng tới cho Hàn Kỳ uống.
Hàn Kỳ uống xong, lấy khăn lau khóe miệng rồi đi ra cửa, chợt nhớ ra những lời Triệu Tông Thanh vừa nói ban nãy. Chàng bất chợt quay người lại, ánh mắt rơi thẳng vào người y.
"Vừa nãy huynh nói... Tình cảnh của huynh không khác mấy với tôi ư?"
"Sợ nhất là 2 bên có tình mà khó đến với nhau, sớm đã cảnh còn người mất rồi, nếu giờ nhắc tới cô ấy, e là hại cô ấy." Triệu Tông Thanh cười khổ,"Không nhắc thì hơn."
Những lời này rất dễ khiến người ta suy nghĩ.
Hàn Kỳ chắp tay chào tạm biệt Triệu Tông Thanh, thái độ không còn lạnh nhạt như lúc vừa gặp y nữa. Có lẽ vì đã chia sẻ bí mật với nhau nên cũng trở nên thân thiết hơn. Triệu Tông Thanh vội rót thêm cho chàng 1 ly nữa, Hàn Kỳ lại uống cạn.
Nửa tháng sau, ngày nào Triệu Tông Thanh cũng hẹn gặp Hàn Kỳ, không buổi trưa thì cũng chạng vạng tối, hoặc là dùng cơm chung, hoặc là cùng đi dạo, tán gẫu nói chuyện gì đó, lúc nào cả hai cũng cùng suy nghĩ, đều dẫn tới cảm giác đồng cảm khi bị "cá lớn nuốt cá bé". Triệu Tông Thanh thi thoảng lại nhắc tới Thôi Đào, cảm khái cái chết của nàng khiến người ta tiếc hận không thôi, không hề đáng chút nào."Sợ nhất là 2 bên có tình mà khó đến với nhau, sớm đã cảnh còn người mất rồi, nếu giờ nhắc tới cô ấy, e là hại cô ấy." Triệu Tông Thanh cười khổ,"Không nhắc thì hơn."
Dần dà, khát vọng phải mạnh lên của Hàn Kỳ càng lúc càng mãnh liệt, tới mức mỗi lần Triệu Tông Thanh nhắc tới Thôi Đào sau này, chàng đều có một loại cảm giác vừa tức vừa hận, tâm trạng mãnh liệt này khiến chàng sinh ra ý nghĩ "không bỏ cuộc nếu không đạt được mục đích cuối cùng". Bị cảm xúc này thúc đẩy, chuyện nảy sinh ý nghĩ tạo phản cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi, hơn nữa còn có việc Triều đình ép Thôi Đào phải bỏ mình, tất cả đã trở thành một lý do hợp lý để "phản Triều đình".
Hay ở chỗ là Triệu Tông Thanh không hề nhắc tới một chữ "làm phản" với chàng, chàng vẫn tự nhiên nảy ra suy nghĩ đó, đồng thời vì đó mà thái độ cũng quyết liệt hơn nhiều.
Hàn Kỳ đã sớm đề phòng nhưng vẫn ít nhiều bị ảnh hưởng, sau khi tiếp xúc lâu ngày với Triệu Tông Thanh, rõ ràng là khả năng tự chủ cảm xúc của chàng không được như trước nữa. Tuy rằng sự phẫn nộ của chàng hoàn toàn không đủ để tạo thành ý nghĩ tạo phản, nhưng dưới sự dẫn dắt của Triệu Tông Thanh, chàng vẫn nảy sinh chút oán hận. Ví dụ như Triều đình thực sự khiến người ta cảm thấy bất lực, chỉ với một chút lợi ích như thế mà khiến chàng phải xa người mình thương lâu như thế, nghĩ vậy, chàng lại càng thấy bất lực. Triệu Tông Thanh nhìn Hàn Kỳ: "Đừng để tâm, đám ngu dân kia không hiểu chuyện gì đâu."
Tất nhiên đây không phải là chuyện khiến Hàn Kỳ "oán giận" nhất, mà là có người thoải mái nằm trong quan tài về quê rồi, không biết do quá sung sướng hay là cơm canh ở nhà quá ngon, mà tròn nửa tháng qua đi, chỉ viết cho chàng đúng 1 bức thư.
Chàng không muốn diễn vở kịch này nữa.
Không lâu sau khi Hoàng đế hạ lệnh cho Trương Nghiêu Tá tới phụ trách phủ Khai Phong, Hàn Kỳ cũng nhận được tin từ Tuyền Châu. Không lâu sau đó, mọi người trong phủ Khai Phong đều biết Hàn Kỳ đọc thư trong nhà gửi tới, sắc mặt không tốt, lập tức xin nghỉ với Quyền tri mới, muốn về quê xem tình hình thế nào.
Không lâu sau đó, mọi người trong phủ Khai Phong đều biết Hàn Kỳ đọc thư trong nhà gửi tới, sắc mặt không tốt, lập tức xin nghỉ với Quyền tri mới, muốn về quê xem tình hình thế nào.
Dưới ánh mắt của Lý Viễn và mọi người trong phủ Khai Phong, Hàn Kỳ mặc đồ thường cưỡi ngựa xuất phát. Mọi người thấy chàng như thế đều lo lắng, càng chắc chắn quả thực trong nhà Hàn Kỳ có chuyện khẩn cấp.
Sau khi ra khỏi cửa Nam Huân, Hàn Kỳ dẫn theo bọn Trương Xương cưỡi ngựa tới một bãi hoang, lệnh cho gia đình thay quần áo, dùng mạng che mặt lại, đi tiếp về hướng Tuyền Châu. Chàng thì chuyển hướng đi về Thâm Châu, tối đó đã tới An Bình.
Lúc ăn cơm tối, Thôi Đào uống chút rượu mơ, ăn 3 món nhắm cực ngon: thịt chim cút, canh tam thúy và lưỡi dê xắt sợi, sau bữa ăn dùng bưởi đào và bạch triền đào điều* nữa. Sân không lớn, tường xung quanh cao, bên trong chỉ có 1 nha hoàn là Mỹ Ngọc, đây cũng là vì sợ nhiều người biết thì khó giữ được bí mật, không bảo đảm. Thôi Đào ở đây hơn tháng vẫn luôn bình yên vô sự. Muốn ăn gì đều được chiều, nàng chỉ việc gọi món, dần dà cứ như lợn vậy, ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, không phải lo mình béo sẽ bị làm thịt mà phải lo mình béo lên sẽ xấu, nhưng nói chung quãng thời gian này cũng rất vui vẻ.
Thôi Đào đi tới gần bức tường phía sau chưa được 2 bước, chợt nghe tiếng lục lạc vang lên, 5 tiếng liên tục sau đó thì ngừng. (*) Nói chung là món thời Tống đó, tôi cũng khum rõ là món gì đâu nên để tên gốc nha mọi người.
Ăn đến no căng bụng, uống đến ngà ngà say, căng da bụng thì chùng da mắt, buồn ngủ nhưng lại nghĩ nếu cứ thế mà ngủ thì e là thịt mỡ chất tảng trên bụng mất. Nàng vừa uống chút trà để giải tỏa cảm giác mệt mỏi, vừa than với nha hoàn Mỹ Ngọc hầu hạ mình rằng bản thân không ổn rồi, phải đi một chút thôi, nhưng cơ thể chẳng hề động đậy chút nào.
"Dáng người của Thất nương cực đẹp rồi, chỉ lười một lần thôi thì có làm sao." Mỹ Ngọc bảo Thôi Đào muốn ngủ thì cứ ngủ đi.
"Không thể nghĩ vậy được, lần nào cũng nghĩ thế thì lười mãi thành quen, đã béo lên rồi thì không quay lại được nữa đâu." Thôi Đào thở dài,"Mấy ngày nay chẳng có gì để làm, chỉ ru rú trong nhà ăn, đúng là vừa sướng vừa khổ, ta cũng mệt lắm."
"Thất nương quá mệt rồi." Mỹ Ngọc vội đồng ý.
"Ta vẫn nên đi dạo một chút thôi." Cuối cùng Thôi Đào cũng đứng dậy, nàng lấy mạng bịt kín mặt, đi ra sau nhà vài bước.
Hiện tại Thôi Đào đang giả làm con nuôi bên ngoài của tứ phòng nhà họ Thôi, được nhà họ Thôi thu nhận. Ông chú tư khốn nạn của Thôi Đào nổi tiếng là đạo đức giả, bề ngoài thì đạo mạo nhưng thực chất cực kỳ phong lưu, bên ngoài nuôi không ít bồ nhí. Người không biết chuyện thì thôi, nhưng người nghe chút phong thanh đều biết Thôi tứ lang như thế nào. Vì thế sắp xếp như vậy cũng chẳng có gì đáng chú ý, không khiến người khác hoài nghi.
Sân không lớn, tường xung quanh cao, bên trong chỉ có 1 nha hoàn là Mỹ Ngọc, đây cũng là vì sợ nhiều người biết thì khó giữ được bí mật, không bảo đảm. Thôi Đào ở đây hơn tháng vẫn luôn bình yên vô sự. Muốn ăn gì đều được chiều, nàng chỉ việc gọi món, dần dà cứ như lợn vậy, ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, không phải lo mình béo sẽ bị làm thịt mà phải lo mình béo lên sẽ xấu, nhưng nói chung quãng thời gian này cũng rất vui vẻ.
Thôi Đào đi tới gần bức tường phía sau chưa được 2 bước, chợt nghe tiếng lục lạc vang lên, 5 tiếng liên tục sau đó thì ngừng.
Sau đó lại 2 tiếng, rồi 1 tiếng, Thôi Đào nhướng mày, ngẩng đều tìm vị trí tiếng chuông.
"Hình như vừa nãy có tiếng chuông thì phải?" Mỹ Ngọc đang thu dọn bát đũa trong phòng, nghe tiếng bèn đi tới cửa sổ, cảnh giác hỏi.
"Không có, chắc là tiếng ta đập gậy gỗ lên tường đấy, em mau thu dọn đi, ta muốn ở đây một mình, khoảng 1 canh giờ nữa sẽ về." Thôi Đào xua tay đuổi người.
"Vậy sao được ạ, bà đã dặn em phải —"
"Nghe lời ta!" Thôi Đào lập tức xụ mặt xuống, trừng mắt nhìn Mỹ Ngọc.
Mỹ Ngọc lập tức ngoan ngoãn nghe lời, bưng bát đũa rời khỏi tiểu viện. Nó sợ Thất nương hơn phu nhân lão gia nhiều, không hiểu sao, chỉ cảm thấy nàng lợi hại hơn mà thôi.
Thôi Đào vui vẻ đi vài vòng trong tiểu viện mà vẫn chưa thấy Hàn Kỳ xuất hiện, hơi sốt ruột, nàng đang suy nghĩ có nên leo lên nóc nhà đứng nhìn ra xa không thì chợt nghe có người gõ cửa sau lưng.
Quay đầu lại đã thấy Hàn Kỳ mặc áo bào xanh đứng trong cửa sổ, khẽ mỉm cười nhìn nàng bên ngoài cửa.
Đã hơn 1 tháng không gặp, người vẫn đẹp đẽ như ngọc, trác tuyệt vô song."Ý trời đã thế, tôi còn làm gì được nữa? Tôi dốc hết sức muốn lấy mạng mình gánh thay cô ấy, nhưng không thể làm được!" Hàn Kỳ tự cười nhạo mình.
Thôi Đào vui vẻ leo qua bệ cửa sổ, đối diện với gương mặt thanh thoát của Hàn Kỳ, định vươn tay sờ một cái để chiếm hời thì chàng bỗng nghiêng người sát tới.
Hình như chàng muốn hôn má nàng ư? Thôi Đào vô thức rụt cổ lại, nghe Hàn Kỳ nói một câu bên tai mình.
"Béo lên rồi."