Chương 16

Ngồi tù ở Phủ Khai Phong

Ngư Thất Thải 19-10-2023 12:40:47

Thôi Đào thấy sắc mặt của Hàn Kỳ càng lúc càng âm trầm, rốt cuộc cũng nhận ra rằng ngoài chuyện không muốn làm cha, Hàn Kỳ lại càng không muốn làm mẹ. Thôi Đào lờ mờ có một dự cảm không lành, quả nhiên nhanh chóng đã biến thành thực tế. Thôi Đào nói xong bèn xua tay đuổi Hà An đi. Thời gian của nàng có hạn, nói nhiều sẽ làm trễ bữa ăn. "Sau này gọi một lần thì sẽ giảm một bữa cơm." Hàn Kỳ lạnh lùng nói. Thôi Đào: "..." Biết ngay mà: Bản tính của người đàn ông này chính là nhỏ nhen. Câu nói tiếp theo của Hàn Kỳ đã khiến Thôi Đào hoàn toàn hiểu thấu: Người đàn ông này không hề có "nhỏ nhen" nhất, chỉ có "nhỏ nhen" hơn mà thôi. "Nếu trong vòng 3 ngày mà không tìm được hung thủ, sau này mỗi ngày chỉ có thể ăn cơm quan cho thôi đấy."Vèo! Rõ ràng lúc trước phủ Khai Phong đã dựa vào manh mối nàng cung cấp để tìm ra hung thủ nên mới thưởng cho nàng gọi món 3 bữa một ngày. Giờ điều kiện khó khăn hơn thì thôi đi, lại còn bị hạn chế chỉ được ăn cơm quan cho, đến cả cơm Lý Viễn đưa đến nàng cũng không ăn được nữa. Thôi Đào kinh ngạc nhìn Hàn Kỳ, thật sự không dám tin đây là sự thật! Quả nhiên người đàn ông này "không có nhỏ nhen nhất, chỉ có nhỏ nhen hơn", nhỏ nhen đến không thể tin được! Được rồi, vậy nàng cũng nên bộc lộ tài năng để tất cả được mở mang tầm mắt rồi. Thôi Đào lập tức ra điều kiện với Hàn Kỳ, trong 3 ngày này không được hạn chế hoạt động của nàng, đồng thời yêu cầu người trong phủ nhất định phải toàn lực hợp tác, để nàng tùy ý phân công. Hàn Kỳ đồng ý. Vương Chiêu hơi sửng sốt, gãi đầu suy nghĩ một chốc. Thôi Đào: "Còn nữa, tra án thì không thể để bụng đói được, tôi muốn ăn gà, gà nướng, gà hầm, gà chưng, gỏi thịt gà..." Với người này phải tính toán thật chi li mới được! Ánh mắt sắc bén của Hàn Kỳ nhìn Thôi Đào một cái, cuối cùng vẫn giơ tay ra hiệu cho Trương Xương đi chuẩn bị. Chốc lát sau, một bàn tiệc toàn là gà đã được chuẩn bị trong sương phòng của Thôi Đào ở phủ Khai Phong."Anh ghi nhớ kỹ những lời của tôi, quay về lầu Bát Tiên nói với Tiến sĩ trà* một nửa, lúc hắn hỏi lại thì anh nói nửa kia, đòi hắn 2 xâu tiền. Nếu được tiền thì là của anh; còn nếu không được thì anh cứ đến tìm tôi." Thôi Đào nói. Sau khi tận tình bày biện các món ăn ra cho Thôi Đào xong, người đưa cơm từ lầu Bát Tiên còn chu đáo mà châm trà, gọt một đĩa hoa quả cho nàng, sau đó cười xòa hỏi Thôi Đào còn cần gì nữa không. Thôi Đào xé một cái đùi gà nướng nhét vào miệng, lắc đầu với hắn tỏ ý không có gì nữa. Nhưng kẻ này vẫn không chịu đi mà đứng nhìn Thôi Đào cười. Sau một nén nhang, Thôi Đào vui vẻ ợ ra một cái rồi mới đặt đũa xuống, từ từ đi ra khỏi phòng vươn vai. Thấy bộ quần áo cũ kỹ trên người mình, nàng hơi có chút bất mãn. Giờ nàng không mặc áo tù là vì hôm Hàn Kỳ gọi nàng đến đường Đông nghiệm thi, bọn Vương Chiêu sợ Thôi Đào mặc áo tù quá bắt mắt nên mới tìm một bộ thường phục cho nàng thay ra. Lúc này Thôi Đào mới hiểu ra là đang chờ tiền thưởng đây mà. Trong tửu lâu ở thời Tống sẽ có vài kẻ nhàn rỗi được gọi là "tư ba*", chuyên hầu hạ khách trọ, chạy vạy phục vụ, châm trà, gọt trái cây để xin ít tiền thưởng của khách. Giờ vị tư ba này ra ngoài đưa thức ăn cho nàng, cho thêm ít rau nữa, phục vụ rất chu đáo, cũng nên thưởng cho người ta."Mảnh đá này có màu xanh biếc, tức là có chứa đồng." Thôi Đào nói,"Chỗ duy nhất từng có mỏ đồng ở địa giới Đông Kinh chỉ có nơi đây, nếu không có gì bất ngờ thì —" (*) Chỉ những người đàn ông bình thường không có nghề nghiệp gì, phục vụ trong các tửu lâu và nhà chứa."Nhìn xem, đã tìm được hung thủ rồi! Sau này lại phiền Thôi quan Hàn tốn kém rồi!" Nhưng Thôi Đào không có tiền, gọi Lý Viễn đến giúp thì hơi kỳ, điều kiện gia đình nhà Lý Viễn không tốt lắm, lúc nào cũng thiếu tiền tiêu. Gọi Trương Xương thì lại càng không được, nếu muốn thì hắn đã sớm cho rồi. Vì chuyện này mà truyền lời tới Hàn Kỳ thì lại càng nực cười. Thôi Đào hỏi tên vị tư ba này, gã tên Hà An, bèn cười nói với gã: "Có muốn đánh cược với tôi một chuyến không?"Đẹp lắm, cảm ơn Đại —" Thôi Đào chợt thấy ánh mắt Hàn Kỳ quét qua, lập tức dừng lại kịp, nhanh chóng sửa lời lại,"Thôi quan Hàn!" "Đánh cược cái gì?" Hà An khó hiểu hỏi. (*) Chỉ những người đàn ông bình thường không có nghề nghiệp gì, phục vụ trong các tửu lâu và nhà chứa. "Anh ghi nhớ kỹ những lời của tôi, quay về lầu Bát Tiên nói với Tiến sĩ trà* một nửa, lúc hắn hỏi lại thì anh nói nửa kia, đòi hắn 2 xâu tiền. Nếu được tiền thì là của anh; còn nếu không được thì anh cứ đến tìm tôi." Thôi Đào nói. Thôi Đào: "..." Áo ngắn tay màu xanh nhạt là màu phổ biến trên thị trường, đây chỉ là trang phục của con gái nhà bình thường mặc lúc lao động, không thể so được với trang phục sang trọng và lộng lẫy được. Nhưng chỉ một bộ đồ mới bình thường kín đáo như thế, mặc lên người Thôi Đào lại toát lên vẻ đẹp của một đóa hoa đào sau cơn mưa xanh, càng khiến khuôn mặt thanh thoát của Thôi Đào kia trở nên động lòng người hơn."Nhờ cái này đây." Thôi Đào đưa bọc giấy cho Vương Chiêu. (*) Đầu bếp. "Tận 2 xâu tiền ư? Nhiều đến thế sao?" Hà An nghe xong liền trợn mắt, cược một trận mà có cơ hội được nhiều tiền như thế, tất nhiên gã sẽ cược. Dù gã không biết vị tiểu nương tử này muốn làm gì, nhưng nàng có thể ăn một bàn gà như thế thì hẳn không phải là nhân vật bình thường. Huống chi nàng lại ở phủ Khai Phong, là người trong phủ nha, gã còn sợ nàng chạy đi đâu được? Thôi Đào thấy Hà An đồng ý, vừa ăn gà nướng vừa nói với gã: "Gà nướng này có da màu đỏ nâu, mùi thơm hấp dẫn, thịt mềm nhiều nước, rất ngon. Nhưng nếu nhét thêm vài quả trôm quý* sẽ càng hoàn hảo hơn, thịt có mùi quả này, thơm ngát lại không ngấy, quả có mùi thịt, vị sẽ khác lạ hơn." Mặc dù quần áo cũ không được đẹp lắm, nhưng nếu so với áo tù thì cũng đỡ hơn rất nhiều. Tiếp đó, Thôi Đào lại uống một ngụm canh gà hầm măng,"Canh chưa đủ vị, măng cũng không ngon lắm. Nếu xé măng luộc bằng tay sẽ dễ thấm vị tươi của canh gà hơn, đừng dùng dầu cải, phải dùng mỡ gà để xào thì hương canh gà này sẽ đậm đà hơn." Thôi Đào lại ăn gà chưng, vừa ăn được một miếng đã đặt đũa xuống, nhíu mày nói: "Tanh quá, đây chắc là món tệ nhất trong lầu Bát Tiên rồi. Phải ngâm trong nước ớt đỏ 1 canh giờ rồi hãy ướp gia vị, nồi chưng cũng không ổn, bên này mềm, bên kia lại dai, nên sửa lại bếp đi thôi." Cuối cùng là gỏi gà, gỏi gà này cũng là gà luộc chín sau đó lấy ra trộn với rau, tất nhiên cũng sẽ có khuyết điểm giống gà chưng, nhưng nhờ có nguyên liệu trộn chung nên ít tanh hơn một chút. Thôi Đào chỉ đưa ra một khuyết điểm của nước sốt, một thứ rất quan trọng — Đường. "Chỉ có đường thôi ư?" Hà An kinh ngạc hỏi. "Đừng xem thường chút đường này nhé, thêm một chút sẽ tăng vị rất nhiều, không chỉ giúp vị mặn đậm đà hơn mà còn tăng vị tươi nữa. Nếu chưa hiểu thì so sánh một chút là biết ngay. Anh cứ ghi lại những lời này để nói cho Tiến sĩ trà nghe đi, nếu hắn là một người nấu ăn chân chính hẳn sẽ hiểu ra." Thôi Đào nói xong bèn xua tay đuổi Hà An đi. Thời gian của nàng có hạn, nói nhiều sẽ làm trễ bữa ăn. Sau một nén nhang, Thôi Đào vui vẻ ợ ra một cái rồi mới đặt đũa xuống, từ từ đi ra khỏi phòng vươn vai. Thấy bộ quần áo cũ kỹ trên người mình, nàng hơi có chút bất mãn. Giờ nàng không mặc áo tù là vì hôm Hàn Kỳ gọi nàng đến đường Đông nghiệm thi, bọn Vương Chiêu sợ Thôi Đào mặc áo tù quá bắt mắt nên mới tìm một bộ thường phục cho nàng thay ra. 2 canh giờ sau, mọi người đã tới mỏ đồng nơi Vương Chiêu tìm được. Chỗ này cách đường cái khá xa, khắp nơi đều là núi hoang, xung quanh cũng không có đồng ruộng gì, có thể nói là "ít ai lui tới". Cả một đoàn người cưỡi ngựa ra khỏi Biện Kinh, Lý Viễn đến gần Vương Chiêu, ra hiệu cho hắn lên xem Thôi Đào đang cưỡi ngựa phía trước."Sau này gọi một lần thì sẽ giảm một bữa cơm." Hàn Kỳ lạnh lùng nói. Mặc dù quần áo cũ không được đẹp lắm, nhưng nếu so với áo tù thì cũng đỡ hơn rất nhiều. Trước khi ăn cơm, Thôi Đào còn nhờ Vương Chiêu điều tra nhanh qua những nơi có mỏ đồng ở Đông Kinh. Lúc này Vương Chiêu đúng lúc đã điều tra về tới, Thôi Đào lập tức yêu cầu Hàn Kỳ đi tìm hiện trường vụ án, nhưng nàng phải được đổi một bộ quần áo sạch sẽ rồi mới ra khỏi cửa được. Lúc Hàn Kỳ nhìn sang, Thôi Đào vội nắm chặt vạt áo, cho chàng xem rõ "vết dầu" trên quần áo của mình. Thật ra đây không phải dầu mà là nước nàng dính lên người, vì để ăn gian thêm một bộ quần áo mà nàng đã phải vắt óc nghĩ rất nhiều. Hàn Kỳ nhướng mắt lên nhìn chằm chằm Thôi Đào. Thôi Đào chớp mắt, ngây thơ nhìn Hàn Kỳ: "Có thể đổi không ạ?" Trương Xương lại chạy đi một chuyến đến tiệm may mua cho Thôi Đào một bộ quần áo mang về. Áo ngắn tay màu xanh nhạt là màu phổ biến trên thị trường, đây chỉ là trang phục của con gái nhà bình thường mặc lúc lao động, không thể so được với trang phục sang trọng và lộng lẫy được. Nhưng chỉ một bộ đồ mới bình thường kín đáo như thế, mặc lên người Thôi Đào lại toát lên vẻ đẹp của một đóa hoa đào sau cơn mưa xanh, càng khiến khuôn mặt thanh thoát của Thôi Đào kia trở nên động lòng người hơn."Đây là vết máu à?" Lý Viễn chỉ vào một vết màu nâu đỏ dính trên lá cây gần đó. Lúc Thôi Đào vừa thay quần áo bước ra, bọn người Vương Chiêu và Lý Viễn đều sáng rỡ mắt. Đến cả Trương Xương, người hơi có chút thành kiến với Thôi Đào, cũng không khỏi liếc nhìn nàng thêm một cái. "Đẹp lắm, cảm ơn Đại —" Thôi Đào chợt thấy ánh mắt Hàn Kỳ quét qua, lập tức dừng lại kịp, nhanh chóng sửa lời lại,"Thôi quan Hàn!" Đại Thôi quan Hàn! Vương Chiêu và những người khác đều không nhịn được mà mím môi cười, Thôi quan Hàn lại có thêm danh xưng nữa rồi. Cả một đoàn người cưỡi ngựa ra khỏi Biện Kinh, Lý Viễn đến gần Vương Chiêu, ra hiệu cho hắn lên xem Thôi Đào đang cưỡi ngựa phía trước. "Nhìn kỹ năng cưỡi ngựa của nàng kia kìa, chưa chắc gì anh bì kịp được đâu." "Đại nhân có thể đấy." Vương Chiêu chỉ nhép miệng chứ không nói thành tiếng, sau đó ra hiệu người kia nhìn về phía Thôi Đào đang cưỡi ngựa bên cạnh Hàn Kỳ. Lúc Thôi Đào vừa thay quần áo bước ra, bọn người Vương Chiêu và Lý Viễn đều sáng rỡ mắt. Đến cả Trương Xương, người hơi có chút thành kiến với Thôi Đào, cũng không khỏi liếc nhìn nàng thêm một cái. Lý Viễn lại không nhịn được bật cười, thật sự quá lớn mật rồi. Nếu Thôi quan Hàn biết được hắn đang lấy "Đại nhân" ra để nói đùa, chắc chắn chàng sẽ chỉnh đốn lại hắn mất. 2 canh giờ sau, mọi người đã tới mỏ đồng nơi Vương Chiêu tìm được. Chỗ này cách đường cái khá xa, khắp nơi đều là núi hoang, xung quanh cũng không có đồng ruộng gì, có thể nói là "ít ai lui tới". "Ở đây không có nhiều quặng, mấy năm trước đã khai thác xong cả rồi." Vương Chiêu nói. "Chỗ này cách Tuấn Nghi bao xa thế?" Thôi Đào hỏi Vương Chiêu. Vì nạn nhân thứ ba đã mất tích ở huyện Tuấn Nghi. Vương Chiêu hơi sửng sốt, gãi đầu suy nghĩ một chốc. Đại Thôi quan Hàn! "Không đến 10 dặm đâu." Hàn Kỳ nói. Thôi Đào nhảy xuống ngựa rồi cúi đầu tìm kiếm gì đó ở bụi cỏ ven núi. Vương Chiêu và những người khác đều đang tự hỏi Thôi Đào đang tìm gì, đột nhiên nghe Thôi Đào hô lên một tiếng, tất cả đều nghiêng người sang nhìn. Chỉ thấy dưới gốc cây hòe có 3 đống phân ngựa, 2 đống đã cũ, có vẻ đã được một thời gian. Đống còn lại mới hơn, chắc chỉ mới 2-3 ngày trước. Phân ngựa ở những bãi cỏ gần đó cũng có dấu hiệu bị tác động vào, rõ ràng từng có ngựa dừng chân ở đây. Giờ mọi người mới hiểu ra, Thôi Đào trước khi tìm đã đoán ra được hung thủ biết cưỡi ngựa. Nghĩ thử xem, nếu thật sự đây là hiện trường gây án thì dù người sống hay xác chết cũng đều rất nặng, chắc chắn hung thủ phải mượn sức của súc vật mới có thể vận chuyển xa được. Vương Chiêu và những người khác đều đang tự hỏi Thôi Đào đang tìm gì, đột nhiên nghe Thôi Đào hô lên một tiếng, tất cả đều nghiêng người sang nhìn. Chỉ thấy dưới gốc cây hòe có 3 đống phân ngựa, 2 đống đã cũ, có vẻ đã được một thời gian. Đống còn lại mới hơn, chắc chỉ mới 2-3 ngày trước. Phân ngựa ở những bãi cỏ gần đó cũng có dấu hiệu bị tác động vào, rõ ràng từng có ngựa dừng chân ở đây. "Đây là vết máu à?" Lý Viễn chỉ vào một vết màu nâu đỏ dính trên lá cây gần đó. Thôi Đào: "Rất giống."Thôi Đào xé một cái đùi gà nướng nhét vào miệng, lắc đầu với hắn tỏ ý không có gì nữa. Nhưng kẻ này vẫn không chịu đi mà đứng nhìn Thôi Đào cười. Thôi Đào lần theo vết máu này rồi đi lên núi. Mọi người đi theo phía sau, Lý Viễn và một nha dịch khác còn cố tình dùng đao dọn đường cho Hàn Kỳ, tránh để núi lở và cành cây làm Hàn Kỳ bị thương. "Chuyện tìm ra hiện trường vụ án quả thực rất quan trọng, sẽ tìm được rất nhiều manh mối. Chỉ là tại sao Thôi nương tử có thể khẳng định chỗ này đúng là hiện trường vụ án vậy?" Vương Chiêu thực sự không nhịn được tò mò mà hỏi Thôi Đào. "Nhờ cái này đây." Thôi Đào đưa bọc giấy cho Vương Chiêu. Thôi Đào thấy Hà An đồng ý, vừa ăn gà nướng vừa nói với gã: "Gà nướng này có da màu đỏ nâu, mùi thơm hấp dẫn, thịt mềm nhiều nước, rất ngon. Nhưng nếu nhét thêm vài quả trôm quý* sẽ càng hoàn hảo hơn, thịt có mùi quả này, thơm ngát lại không ngấy, quả có mùi thịt, vị sẽ khác lạ hơn." Vương Chiêu mở nó ra, bọn người Lý Viễn cũng nghiêng đầu ngó sang. Chỉ có duy nhất Hàn Kỳ không tò mò với nó mà chỉ đứng gần đó quan sát tình hình xung quanh. Bọn người Vương Chiêu vô cùng thán phục phân tích của Thôi Đào, cảm thấy nàng nói rất có lý, nhưng lại không hiểu sao nàng lại có thể nghĩ tới những chuyện này được. "Đây chẳng phải là mảnh đá vỡ phát hiện trên đầu nạn nhân đó sao?" Mọi người đều nói. "Mảnh đá này có màu xanh biếc, tức là có chứa đồng." Thôi Đào nói,"Chỗ duy nhất từng có mỏ đồng ở địa giới Đông Kinh chỉ có nơi đây, nếu không có gì bất ngờ thì —" "Ở đằng kia." Hàn Kỳ đột nhiên đi về hướng sườn núi phía Bắc. Thôi Đào cũng đi theo xem, phát hiện ở phía Bắc có những nhành cây màu vàng đung đưa, quả nhiên là hoa liên kiều. Thôi Đào vội vàng đuổi theo Hàn Kỳ. Sau đó mọi người đã tìm thấy rất nhiều vết máu ở gần mỏ, trong đó có một vết máu rất đặc biệt ở trên một phiến đá nhọn nhô lên. "Đây hẳn là tảng đá mà nạn nhân thứ ba đã té ngã vào. Có vẻ đây là ngoài ý muốn, trước khi hung thủ giết được người thì nạn nhân thứ ba đã té rồi chết trước. Hung thủ vì thế rất tức giận, bèn dùng dao để đâm thị cho hả giận. Sau đó hắn lại phát hiện mình đã có được cảm giác thống khoái không thể nào diễn tả được trong lần trút giận đẫm máu này, vì thế trong lần ra tay tiếp theo, lúc tấn công nạn nhân thứ tư, cách thức ra tay của hắn đã thăng cấp, trở nên cực kỳ hung ác và tàn nhẫn." Bọn người Vương Chiêu vô cùng thán phục phân tích của Thôi Đào, cảm thấy nàng nói rất có lý, nhưng lại không hiểu sao nàng lại có thể nghĩ tới những chuyện này được. Vương Chiêu dẫn người tiếp tục điều tra, phát hiện ra trong một lều cỏ có một cây chủy thủ, dây thừng và một bộ quần áo dính máu. Lúc này Vương Chiêu đúng lúc đã điều tra về tới, Thôi Đào lập tức yêu cầu Hàn Kỳ đi tìm hiện trường vụ án, nhưng nàng phải được đổi một bộ quần áo sạch sẽ rồi mới ra khỏi cửa được. Thôi Đào nhìn hình dạng của lều cỏ. Lều cỏ trên núi thông thường đều được dựng thành hình tam giác, chỉ cần trải một lượng rơm rạ vừa đủ trên đỉnh là được. Nhưng cái lều cỏ này thì lại không, xung quanh và đỉnh của nó được đắp rất nhiều rơm rạ, trông giống như một đống cỏ khô vậy. Chợt có gió núi thổi qua, cành cây đung đưa phát ra tiếng vang kẽo kẹt kỳ lạ. Hàn Kỳ nhìn chằm chằm vào phía sau lều cỏ, hơi nheo mắt lại. Lúc này Thôi Đào đã tìm thấy trong bộ quần áo dính máu có thêu 3 chữ: Phúc Điền Viện*. (*) Phúc Điền Viện: Nơi thu nhận những người già yếu, bệnh tật, vô gia cư vào thời Tống. (*) Phúc Điền Viện: Nơi thu nhận những người già yếu, bệnh tật, vô gia cư vào thời Tống. Thôi Đào vội cầm bộ quần áo này đi tìm Hàn Kỳ, chìa mấy chữ thêu ra ánh sáng cho Hàn Kỳ xem rồi đứng bên cạnh cười khì khì, dường như trước mặt nàng là đồ ăn không bằng vậy. Sau đó mọi người đã tìm thấy rất nhiều vết máu ở gần mỏ, trong đó có một vết máu rất đặc biệt ở trên một phiến đá nhọn nhô lên. "Nhìn xem, đã tìm được hung thủ rồi! Sau này lại phiền Thôi quan Hàn tốn kém rồi!" Một ngày được tới 500 văn dùng cơm, theo giá cả ở thời Tống mà nói, thế này cũng khá ổn rồi. "Cẩn thận." Hàn Kỳ nắm lấy cánh tay Thôi Đào, kéo nàng ngã xuống đất. Ánh mắt sắc bén của Hàn Kỳ nhìn Thôi Đào một cái, cuối cùng vẫn giơ tay ra hiệu cho Trương Xương đi chuẩn bị. Vèo! Vèo! Vèo! Ngay nơi Thôi Đào vừa đứng, 3 mũi tên lao nhanh trong không trung.