Chương 11

Ngồi tù ở Phủ Khai Phong

Ngư Thất Thải 19-10-2023 12:40:44

Lúc nha dịch phụng mệnh đến thẩm vấn Thôi Đào, Thôi Đào đang nhảy cao trong phòng. Mấy ngày nay, Thôi Đào đã điều trị lại cơ thể gần xong, bắt đầu bận rộn luyện chân, căng cơ, đứng tấn. Mỗi ngày đều chống đẩy ít nhất 100 cái, lúc đầu không đủ sức, phải chia ra nhiều lần, nhưng sau này càng kiên trì thì càng trụ được lâu. Thôi Đào còn dựa vào kinh nghiệm của mình để chọn ra một bộ công pháp đơn giản và phù hợp để luyện hàng ngày. Hai đường này đúng lúc đều chỉ về hướng Đông. Chiêu "nhảy cao" này chính là một bước trong công pháp, nếu là người có nền tảng về võ công tốt thì lúc này đã có thể nhảy lên tới xà nhà. Nhưng giờ chân nàng cách mặt đất cao nhất cũng chỉ được nửa trượng, gần như phải liều mạng mới đạt được mức này. Thôi thị, khuê danh Đào, trưởng nữ của Viên ngoại Thôi ở Từ Châu, sắc xuân 16, dung mạo phong hoa, từ nhỏ lớn lên ở Từ Châu, thạo âm luật và cầm kỳ, tinh thông nữ công kỹ nghệ, là đệ nhất tài nữ Từ Châu, được các con cháu thế gia khắp nơi cầu hôn... Lúc nghe tiếng mở cửa, Thôi Đào đang nhảy giữa không trung, nàng hoảng hốt rơi tuột xuống đất, đứng không vững nên cơ thể xoay một vòng tròn mới có thể dừng lại được. Trong khoảnh khắc hai anh em Lý Tài, Lý Viễn mở cửa ra, vừa đúng nhìn thấy Thôi Đào đang xoay vòng trong phòng. Cả hai anh em thoáng nhìn nhau, dường như trong lòng đều có suy nghĩ."Ỏn ẻn rùa bay đi!" Trương Xương luôn đứng cạnh hầu hạ Hàn Kỳ đột nhiên thốt lên. Sau khi họ đưa Thôi Đào đến trước mặt Thôi quan Hàn, Lý Tài kéo Lý Viễn vào một góc để nói chuyện, nét mặt rất nghiêm túc. "Mấy ngày nay tôi lén để ý tình hình trong phòng Thôi thị, ngày nào cô ấy cũng loay hoay trong phòng, trông rất giống như chuẩn bị vượt ngục."Lúc này Hàn Kỳ mới thả tách trà trong tay ra, hỏi Thôi Đào có hiểu những gì Trương Xương vừa nói không. Lý Viễn bừng tỉnh, nhìn đôi mắt dò xét của Lý Tài rồi cười nói: "A, chẳng trách cậu thành Trừng Nhãn Miêu* rồi." Thôi Đào không thèm ăn lắm, cắn hai miếng bánh bao liền để xuống. Chân dung lúc nãy họa sĩ vẽ cho nàng cực kỳ giống. Dù sao diện mạo của nàng cũng không xấu, thậm chí còn có thể nói là bắt mắt. Nếu dán thiếp bên ngoài ắt sẽ gây chú ý. Hàn Kỳ không nói điêu, sẽ không mất quá nhiều thời gian."Nghi ngờ vô ích, bằng chứng đâu?" Không giả vờ được thì cứ nói rõ ràng, Thôi Đào trực tiếp hỏi thẳng. Lúc nha dịch phụng mệnh đến thẩm vấn Thôi Đào, Thôi Đào đang nhảy cao trong phòng. (*) Con mèo trừng mắt nhìn. Mấy ngày nay, mỗi lần Lý Tài thay phiên trông coi Thôi Đào đều trừng mắt nhìn như lạc đà, chớp mắt càng ít càng tốt, cứ thế đã thành thói quen. Giờ anh em trong nha môn thấy hắn đều gọi hắn là "Trừng Nhãn Miêu". "Tóm lại tôi sẽ nói với Thôi quan Hàn, Thôi thị hình như đang định vượt ngục."Cô gái trong bức họa mặt tròn, hai cằm, đôi mày kiếm dày bay đến tận tóc mai, đôi mắt nhỏ như hạt đậu, mũi to, xương gò má cao, miệng nhỏ, bên miệng còn có một nốt ruồi. Lý Tài xoay người rời đi. Lúc này Thôi Đào mới cẩn thận xem xét tên Trương Xương này, hắn có một khuôn mặt non nớt, thoạt nhìn cứ ngỡ là một người ngây thơ đơn giản, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra nét khôn ngoan. Hắn không giống với người hầu bình thường trong nhà, rất thông minh, tuổi cũng trạc với Hàn Kỳ. Có thể là người bên cạnh đi theo Hàn Kỳ từ nhỏ, Hàn Kỳ đã học đến Bảng nhãn, hẳn học vấn của Trương Xương cũng không quá kém... Sau khi bị đưa vào phòng, Thôi Đào không nghe Hàn Kỳ nói gì. Chỉ thấy chàng thản nhiên ngồi đó, nhàn nhã thưởng trà, chỉ có ánh mắt thi thoảng bắn tới người cô của chàng thì không được thản nhiên như thế, ý vị dò xét rất mạnh. Thôi Đào ngơ ngác nhận lấy hồ sơ do nha dịch đưa tới, sau đó cẩn thận đọc kỹ nội dung bên trên:"Cô —" Trương Xương tức đến mức đỏ mặt lên. Thôi thị, khuê danh Đào, trưởng nữ của Viên ngoại Thôi ở Từ Châu, sắc xuân 16, dung mạo phong hoa, từ nhỏ lớn lên ở Từ Châu, thạo âm luật và cầm kỳ, tinh thông nữ công kỹ nghệ, là đệ nhất tài nữ Từ Châu, được các con cháu thế gia khắp nơi cầu hôn... Thôi Đào đọc hết, ý cười trên khóe miệng càng sâu hơn, nhướng mày đắc ý nhìn Hàn Kỳ: "Vậy đã tra rõ thân phận của tôi rồi đúng không? Tôi vô tội mà!"Còn làm sao được nữa, chỉ có thể chờ đến mai rồi giải thích thôi." "Ỏn ẻn rùa bay đi!" Trương Xương luôn đứng cạnh hầu hạ Hàn Kỳ đột nhiên thốt lên. Thôi Đào hơi sửng sốt. Thôi Đào cầm một chiếc đũa, nhắm mắt không nghĩ ngợi gì, chỉ tiện tay vẽ vài đường trên mặt đất, cứ 10 hình thì xóa đi 8, giữ lại phần còn dư. Lúc này Hàn Kỳ mới thả tách trà trong tay ra, hỏi Thôi Đào có hiểu những gì Trương Xương vừa nói không. Thôi Đào bất lực lắc đầu, nàng chỉ có thể đoán Trương Xương vừa nói hẳn là tiếng địa phương Từ Châu. Dù nàng đã xuyên nhanh qua rất nhiều thế giới, thông hiểu nhiều tiếng nói, nhưng tiếng địa phương Từ Châu này thật sự nằm ngoài khả năng của nàng. "Nếu ngươi lớn lên từ nhỏ ở Từ Châu, dù có mất trí nhớ cũng không thể như thế được." Tất nhiên Thôi Đào biết chuyện này, khả năng ngôn ngữ của nàng vẫn còn, có thể dùng tiếng phổ thông để giao tiếp với người khác bình thường, vậy hẳn nàng phải quen thuộc với lời nói Từ Châu đã theo mình từ nhỏ đến lớn. Thực ra từ lúc bắt đầu đọc hồ sơ vụ án, Thôi Đào đã phát hiện ra lỗ thủng to này, căn bản có thể xác định bản thân không phải là Thôi Đào đến từ Từ Châu trong hồ sơ. Nhưng lúc nên giả vờ thì phải giả vờ, phản ứng quá nhanh, quá thông minh chỉ tổ khiến Hàn Kỳ đề phòng nàng thêm mà thôi. "Chuyện này... Không thể nào, không nói về việc tôi đã mất trí nhớ, chỉ riêng quê quán từ Châu của tôi, khi Mạnh Đạt còn sống đã tuyên bố với bên ngoài tôi là em họ đến từ Từ Châu. Mà điều tra ra đúng thực em họ của Mạnh Đạt cũng tên là Thôi Đào, sao lại không phải tôi được?" Thôi Đào bày ra vẻ mặt nghi ngờ nhìn sang Hàn Kỳ, như thể vẫn chưa hiểu mô tê gì. Hàn Kỳ nhìn Thôi Đào, chỉ quan sát chứ không lên tiếng. Vệ Khang là nha dịch phụ trách đi Từ Châu điều tra, lúc này hắn mới đứng ra nói với Thôi Đào: "Vì Thôi Đào của Từ Châu vẫn luôn ở Từ Châu, được nuôi dưỡng trong khuê phòng, chưa từng đi xa nhà, giờ đang bận bàn chuyện hôn sự rồi." Vệ Khang vừa dứt lời liền đưa chân dung của Thôi Đào Từ Châu cho nàng xem. Cô gái trong bức họa mặt tròn, hai cằm, đôi mày kiếm dày bay đến tận tóc mai, đôi mắt nhỏ như hạt đậu, mũi to, xương gò má cao, miệng nhỏ, bên miệng còn có một nốt ruồi. Thôi Đào: "..." Vị nha dịch Vệ này có hiểu lầm gì với từ "dung mạo phong hoa" không vậy!?Vệ Khang vừa dứt lời liền đưa chân dung của Thôi Đào Từ Châu cho nàng xem. "Tôi không phải Thôi Đào ở Từ Châu ư? Vậy tôi là Thôi Đào nào?" Thôi Đào mờ mịt hỏi, lần này không cần diễn nữa, thật sự nàng đang rất mông lung. "Ngươi biết Thiên Cơ Các, vậy có biết trên giang hồ còn có một Địa Tang Các không?" Cuối cùng Hàn Kỳ cũng lên tiếng. Thôi Đào lắc đầu, sao mà nàng biết được, Thiên Cơ Các là do nghe bọn chàng ta nhắc tới nên mới biết được đấy chứ. Thôi Đào đọc hết, ý cười trên khóe miệng càng sâu hơn, nhướng mày đắc ý nhìn Hàn Kỳ: "Vậy đã tra rõ thân phận của tôi rồi đúng không? Tôi vô tội mà!" "Người ta đồn chủ của Thiên Cơ Các và Địa Tang Các là vợ chồng, sau đó vì vài chuyện mà chia tay rồi giành nhau chiếm các đỉnh núi. Địa Tang Các trừ việc bồi dưỡng sát thủ như Thiên Cơ Các ra còn chuyên môn đi cướp các mối làm ăn của Thiên Cơ Các, phá hỏng danh tiếng của Thiên Cơ Các trong giang hồ. Bọn ta nghi ngờ Thôi nương tử rất có thể là mật thám của Địa Tang Các phái đến bên cạnh Mạnh Đạt." Trương Xương giải thích. Sau khi họ đưa Thôi Đào đến trước mặt Thôi quan Hàn, Lý Tài kéo Lý Viễn vào một góc để nói chuyện, nét mặt rất nghiêm túc. Lúc này Thôi Đào mới cẩn thận xem xét tên Trương Xương này, hắn có một khuôn mặt non nớt, thoạt nhìn cứ ngỡ là một người ngây thơ đơn giản, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra nét khôn ngoan. Hắn không giống với người hầu bình thường trong nhà, rất thông minh, tuổi cũng trạc với Hàn Kỳ. Có thể là người bên cạnh đi theo Hàn Kỳ từ nhỏ, Hàn Kỳ đã học đến Bảng nhãn, hẳn học vấn của Trương Xương cũng không quá kém. "Nghi ngờ vô ích, bằng chứng đâu?" Không giả vờ được thì cứ nói rõ ràng, Thôi Đào trực tiếp hỏi thẳng. (*) Con mèo trừng mắt nhìn. Trương Xương: "Dù bằng chứng không đủ nhưng đã xác thực được chuyện cô giả mạo thân phận của Thôi Đào Từ Châu để đến —" "Thế sao biết được có một mình tôi là giả mạo chứ, có thể vợ chồng Mạnh Đạt cũng biết mà? Nhiều khi vợ chồng họ đã sớm bàn bạc với tôi rồi thì sao?" Thôi Đào hỏi. "Cô —" Trương Xương tức đến mức đỏ mặt lên. "Thấy một cô gái như tôi vô duyên vô cớ lại vào ở trong nhà họ là không tốt, nhưng họ còn dùng thân phận em họ để lừa người ngoài. Nói đi, có thể như thế sao?" Thôi Đào bắt đầu hùng hổ lên. Trương Xương không phản bác lại được đành quay sang cầu cứu Hàn Kỳ. Hàn Kỳ khẽ cười, chậm rãi gật đầu, xem như đồng ý với Thôi Đào. Nhưng tất cả mọi người ở đây đều hiểu, sự đồng ý này của chàng chỉ là bất đắc dĩ, có chút trái với lòng. Hơn nữa lời giải thích của Thôi Đào quả thực có phần gượng ép, nhưng vẫn kiên trì với luận điểm "các người không có bằng chứng". (*) Kiện tỳ: cải thiện các vấn đề về tiêu hóa như dạ dày, tuyến tụy, lá lách, lợi thủy: thông lợi đường tiểu tiện. "Thôi quan Hàn hiểu sâu biết rộng, quả nhiên tầm mắt khác hẳn với những người khác. Thôi quan Hàn là nhân vật anh minh cơ trí ở phủ Khai Phong, Phủ doãn Bao chắc chắn sẽ không thất vọng." Thôi Đào hết sức khen ngợi Hàn Kỳ. Trong khoảnh khắc hai anh em Lý Tài, Lý Viễn mở cửa ra, vừa đúng nhìn thấy Thôi Đào đang xoay vòng trong phòng. Cả hai anh em thoáng nhìn nhau, dường như trong lòng đều có suy nghĩ. Hàn Kỳ lại khẽ cười,"Thực ra dù ngươi có là mật thám của Địa Tang Các đi nữa, chỉ cần không giết người phạm pháp thì cũng chẳng có tội lớn gì, tất nhiên, điều kiện tiên quyết là cái bản đồ vận chuyển muối kia thật sự không liên quan gì đến ngươi." Thôi Đào suy nghĩ một lát, đoán hẳn chuyện này không tra ra rõ được. Theo tình hình hiện tại, trước khi sống lại nàng đã cố gắng che giấu thân phận, rõ ràng xác suất nàng có vấn đề rất cao. Thôi Đào không muốn quay về cái phòng giam tồi tệ kia nữa. Vương tứ nương ngủ ngáy lại còn hay đánh rắm, Bình Nhi thì đúng chuẩn một bạch liên hoa, mở miệng ra thôi cũng khiến người khác thấy phiền. Nếu không tra được rõ ràng thân phận của nàng, trái lại còn là chuyện tốt. Thôi Đào suy nghĩ một lát, đoán hẳn chuyện này không tra ra rõ được. Theo tình hình hiện tại, trước khi sống lại nàng đã cố gắng che giấu thân phận, rõ ràng xác suất nàng có vấn đề rất cao. Thôi Đào không muốn quay về cái phòng giam tồi tệ kia nữa. Vương tứ nương ngủ ngáy lại còn hay đánh rắm, Bình Nhi thì đúng chuẩn một bạch liên hoa, mở miệng ra thôi cũng khiến người khác thấy phiền. Nếu không tra được rõ ràng thân phận của nàng, trái lại còn là chuyện tốt. "Vệ Khang, sai họa sĩ vẽ cho cô ấy một bức chân dung đi." Hàn Kỳ đột nhiên nói. Thôi Đào sửng sốt, nghi ngờ hỏi Hàn Kỳ: "Sao lại vẽ chân dung cho tôi?"Nếu ngươi lớn lên từ nhỏ ở Từ Châu, dù có mất trí nhớ cũng không thể như thế được." "Gió qua để lại dấu vết, ngỗng qua để lại tiếng kêu. Khẩu âm của ngươi sặc mùi Biện Kinh lại hơi lai Hà Bắc, cứ treo chân dung ở hai nơi này như treo thưởng thôi, biết đâu sẽ có người tới nhận ngươi."Hàn Kỳ nhìn Thôi Đào, chỉ quan sát chứ không lên tiếng. Hàn Kỳ dứt lời liền đi tới trước mặt Thôi Đào, chàng còn cố ý an ủi nàng, không cần quá mông lung, không mất quá nhiều thời gian đâu. Dù sao Biện Kinh cũng rất gần Hà Bắc, mọi thứ đều rất thuận tiện. Trên người chàng thoang thoảng mùi đàn hương nhàn nhạt, cực kỳ dễ ngửi, không sao diễn tả được. "Tốt nhất là nên làm rõ, tôi cũng không muốn ngồi tù oan ức." Thôi Đào sĩ diện nhận lời ngoài mặt, nhưng trong lòng lại tự cảnh báo bản thân, nhất định phải tăng cường luyện tập, nâng cao trình độ võ công để chuẩn bị vượt ngục. Cơm tối hôm nay của Thôi Đào là chao và bánh bao tể thái* của Lý Viễn cố tình đưa tới. Lý Tài xoay người rời đi. (*) Chim nhạn xa trời nên buồn bã. (*) Tên một loại cỏ, hoa trắng, khi còn non ăn được, dùng làm thuốc giải nhiệt, lợi tiểu, cầm máu. "Bánh bao" thời Tống cũng có nhân, có thể là nhân mặn hoặc nhân ngọt. Lúc nghe tiếng mở cửa, Thôi Đào đang nhảy giữa không trung, nàng hoảng hốt rơi tuột xuống đất, đứng không vững nên cơ thể xoay một vòng tròn mới có thể dừng lại được. Lá tể thái trong bánh bao tể thái này có mùi rất thuần khiết, không hổ là loại rau non mọc nơi rừng hoang, có mùi thơm tươi mát không bị ô nhiễm, căn bản không cần thêm gia vị nữa, chỉ cần ít muối và tỏi băm là thể hiện được hương vị hơi đắng mà lại thơm ngát đặc trưng của cây tể thái rồi. Cây tể thái có tác dụng kiện tỳ lợi thủy*, ăn vào bữa tối vô cùng thích hợp, sướng miệng lại chắc bụng, không cần lo bị khó tiêu. (*) Kiện tỳ: cải thiện các vấn đề về tiêu hóa như dạ dày, tuyến tụy, lá lách, lợi thủy: thông lợi đường tiểu tiện. Thôi Đào không thèm ăn lắm, cắn hai miếng bánh bao liền để xuống. Chân dung lúc nãy họa sĩ vẽ cho nàng cực kỳ giống. Dù sao diện mạo của nàng cũng không xấu, thậm chí còn có thể nói là bắt mắt. Nếu dán thiếp bên ngoài ắt sẽ gây chú ý. Hàn Kỳ không nói điêu, sẽ không mất quá nhiều thời gian. Trước kia chưa tra rõ chuyện "Thôi Đào Từ Châu" kia, Thôi Đào còn có 50% lòng tin rằng bản thân mình là người tốt, nhưng giờ đến 1% nàng cũng không dám chắc."Tốt nhất là nên làm rõ, tôi cũng không muốn ngồi tù oan ức." Thôi Đào sĩ diện nhận lời ngoài mặt, nhưng trong lòng lại tự cảnh báo bản thân, nhất định phải tăng cường luyện tập, nâng cao trình độ võ công để chuẩn bị vượt ngục. Thôi Đào cầm một chiếc đũa, nhắm mắt không nghĩ ngợi gì, chỉ tiện tay vẽ vài đường trên mặt đất, cứ 10 hình thì xóa đi 8, giữ lại phần còn dư. Cơm tối hôm nay của Thôi Đào là chao và bánh bao tể thái* của Lý Viễn cố tình đưa tới. Trùng hợp là 2 cái còn lại chính là "Viễn thiên sầu nhạn*", không hề may mắn chút nào, thời thế hỗn loạn hay đổi thay, mọi chuyện không thuận lợi. Nếu hành xử cẩn thận thì còn có chút hy vọng sống sót."Gió qua để lại dấu vết, ngỗng qua để lại tiếng kêu. Khẩu âm của ngươi sặc mùi Biện Kinh lại hơi lai Hà Bắc, cứ treo chân dung ở hai nơi này như treo thưởng thôi, biết đâu sẽ có người tới nhận ngươi." (*) Chim nhạn xa trời nên buồn bã. Hai đường này đúng lúc đều chỉ về hướng Đông. Nàng nhặt lấy cái bánh bao tể thái còn lại rồi ăn hết sạch. Giờ không phải là lúc để cáu kỉnh, nàng nhất định phải ăn cho no, giữ gìn sức lực, tăng cường rèn luyện. Buổi tối, Thôi Đào dựa vào tường Đông đứng tấn, bỗng mơ hồ nghe thấy trong vách tường có tiếng động, ngay sau đó lại im bặt, dường như người đã đi rồi. Thôi Đào sải bước đến bên cửa sổ, ghé sát tai vào cửa mới nghe rõ. "Vậy giờ phải làm sao đây? Bà đỡ Trương ốm không rời giường được, Thôi quan Hàn còn đang giục chúng ta nhanh chóng xác minh tình trạng thi thể nữ kìa." "Còn làm sao được nữa, chỉ có thể chờ đến mai rồi giải thích thôi." "Haizz, thi thể thứ 3 rồi đấy, chết cũng thật thảm!" Hai nha dịch đứng cạnh sân vừa dứt lời bèn vội vàng đi mất. Thôi Đào ngửi vài lần, lập tức ghé sát cửa sổ khịt mạnh một cái, lẳng lặng cười rồi đưa tay gõ gõ cửa sổ,"Đại nhân, tôi biết nghiệm thi!" Hàn Kỳ đứng ngoài cửa sổ: "..."