Con ngươi đen nhánh bình tĩnh nhìn nàng, nhưng bên trong lại dường như có một vòng xoáy đang dâng trào.
Thôi Đào bị nhìn tới phát sợ, trong một khoảnh khắc còn cảm thấy hình như Hàn Kỳ đang thật sự cân nhắc nàng. Dù cảm thấy chuyện này căn bản không thể nào, nhưng nàng vẫn lập tức nói thêm: "Nhưng tôi không làm vợ nhỏ đâu."Hỗ nhị nương giãy giụa vài lần nhưng cuối cùng đành bất lực, hoàn toàn gục trước Tiêu lục nương.
Hàn Kỳ khẽ cười một tiếng, bàn tay thon dài chỉ về bàn hồ sơ bên cạnh.
Thôi Đào nhận hồ sơ rồi lật ra xem, nhận ra đây là vụ án ở hẻm Hạnh Hoa. Vốn định tìm một chỗ ngồi để từ từ xem kỹ, nhưng Thôi Đào lại nghe Hàn Kỳ nói "Lấy về xem đi" bèn đồng ý rời đi. 2 đại cao thủ hàng đầu quyết chiến với nhau, phải đi chứ!
Trong phòng lại yên tĩnh lần nữa, Hàn Kỳ chỉnh lý xong xuôi công việc rồi nhìn sang bát mì hoành thánh đã nguội từ khi nào...
Sau khi về phòng, Thôi Đào xem hết tất cả nội dung trong hồ sơ, phát hiện đây là hồ sơ những vụ án "tự sát" tương tự xảy ra trong hẻm Hạnh Hoa gần 9 năm qua, Thôi Đào để ý thời gian một chút, trùng hợp là cứ cách 3 năm thì hẻm Hạnh Hoa lại có 2 cặp vợ chồng chết, hơn nữa dường như đều là treo cổ tự tử. Còn chuyện mấy người này có tự tử thật hay không thì vì đã trôi qua quá lâu, không thấy thi thể nên khó mà nói được.
Nhưng nếu đây là một loạt những vụ án nối tiếp nhau và do cùng một hung thủ gây ra, vậy thì rất có thể trong tai của những người chết trước đây cũng có kim bạc. Bởi vậy ngày mai cần phải đi xem tình hình thi thể của 8 người chết trước mới có thể khẳng định được những vụ án này có liên quan đến nhau. Cũng không biết gia đình của những người quá cố sẽ đồng ý cho phủ Khai Phong đào mộ để nghiệm thi lần nữa không.
Sau khi cất hồ sơ lại, Thôi Đào nghe bên ngoài có tiếng bước chân. Đẩy cửa ra nhìn đã thấy Lý Tài cầm một cái bát không, tay kia thì cầm 4 cái móng giò múp míp được xâu lại thành dây.
"Tối nay không trực à?" Thôi Đào cười hỏi.
"Đúng thế, định về đây." Lý Tài đưa cái bát không cho Thôi Đào trước.
Thôi Đào nhận ra đây là bát để đựng mì hoành thánh gà xé ban nãy mình đã đưa cho Hàn Kỳ."Dẫn ngươi tới đây thì tất nhiên là cho ngươi xem rồi."
"Trương Xương nghe ta nói định đến tìm sư phụ nên nhờ ta mang giúp đến đây trả cô. Sư phụ làm món ngon gì cho anh ta thế?" Lý Tài lại đưa móng heo do mình cố tình mua tới cho Thôi Đào, tiện miệng tò mò hỏi.
"Hoành thánh gà xé, anh muốn ăn không? Còn ít nhân bánh đấy, chắc đủ 1 bát cho anh." Thôi Đào nói.
"Trễ thế này rồi, không dám phiền sư phụ đâu." Mỗi lần Thôi Đào nấu ăn trong phòng bếp đều có mùi thơm mê người bay ra, đối với đám ngục tốt canh cửa như họ mà nói, thực sự là cực hình.
Giờ Thôi Đào đã có thể tự do ra ngoài phủ Khai Phong, những ngục tốt phụ trách trông coi như Lý Tài hôm nay đều đã rút lui hết. Theo lý mà nói thì hắn có thể ăn một miếng đồ ăn của nàng làm để an ủi cái bụng đã bị hành hạ trong một thời gian dài.
Nhưng trong lòng Lý Tài đã kính trọng Thôi Đào như sư phụ của mình, thật tình không nỡ để nàng phải bận rộn vì mình. Nhưng lúc Lữ Công Bật và Lữ Công Nhụ trông thấy Triệu Trinh dẫn theo Thôi Đào bước vào, hai người giật mình xém xỉu. Sự ngạc nhiên của Lữ Công Nhụ còn hiện rõ trên mặt, hắn trợn mắt há mồm mà nhìn. Còn Lữ Công Bật thì mở to mắt, chăm chú nhìn Thôi Đào.
Mấy ngày gần đây nhờ có Thôi Đào dạy bảo mà Lý Tài cảm thấy lúc bản thân làm việc trong nha môn đã linh hoạt hơn rất nhiều, dù là đã tìm người truyền lời hay chạy chân sai vặt đều làm tốt cả, hôm nay tuần phủ Vương còn khen ngợi hắn nữa. Thậm chí tuần phủ Vương còn hứa hẹn rằng mai sẽ gọi hắn về trướng làm việc, sau này không cần làm ngục tốt nữa. Thiệt tình, với hoàn cảnh thế này, hắn nghĩ thân phận của mình dễ giữ kín lắm à?
Sau khi tiễn Lý Tài về, Thôi Đào cầm bát quay về phòng bếp, vốn định rửa sạch nhưng lại phát hiện bát này đã được rửa rồi. Nhân lúc phòng bếp còn dư ít than nóng, nàng dùng lửa hun cháy những sợi lông còn sót lại trên móng giò, chẻ đôi ra rồi cho vào nước hoa tiêu để ngâm cho bớt mùi tanh. Hàn Kỳ thì vẫn tiếp tục thưởng trà, không hề nhìn sang hay nói gì, trận đấu bên ngoài chàng lại càng không hề có hứng thú. Lữ Công Nhụ lập tức nhìn Thôi Đào thiết tha, xin nàng nhất định phải trả lời cho cẩn thận, đừng nói ra gì đó bất ngờ rồi lại gây chuyện ầm ĩ nữa.
Trời tối hẳn, cuộc sống về đêm của Biện Kinh mới bắt đầu, sao Thôi Đào có thể không ăn mừng ngày đầu tiên mình lấy lại tự do chứ.
Thôi Đào tìm lại bộ quần áo nam lần trước ra ngoài, muốn ăn uống thỏa thuê thì phải mặc quần áo nam cho tiện, nếu không một tiểu nương tử yếu đuối như nàng lại há miệng ăn như hạm sẽ dọa những người xung quanh chạy tán loạn mất. Bình Nhi chế nhạo, bấy giờ mới vạch tay áo Vương tứ nương ra, chìa cánh tay bầm tím của thị cho Thôi Đào nhìn.
Xét thấy tình hình những lần trước, Thôi Đào cũng không quen mang theo một túi kim bạc để phòng thân.
Đến chợ đêm Kiều Châu, Thôi Đào như phát điên.
Đến quầy trứng vịt lộn ngũ vị trước đi!Tác giả có lời muốn nói:
Lúc chiên trứng vịt lộn trong chảo, một mùi hương thơm ngát tỏa ra ngào ngạt, đứng từ xa xa cũng có thể ngửi thấy được. Chủ quán rất hào phóng, một xâu 3 văn tiền có khoảng 5 quả trứng lộn, quả nào quả nấy vàng ươm, có rắc muối, lá thìa là và bột ngũ vị hương, ăn vào rất ngon, hơn nữa lòng đỏ lại rất dính răng."Sao lại không tặng được?" Yến Cư Hậu không hiểu sao Lữ Công Bật lại nói như thế.
Lại làm thêm một phần mận xanh ngào mật ong gói lá sen! Chua chua ngọt ngọt rất sướng miệng, đúng lúc có thể xua đi mùi hương còn vương lại của trứng vịt lộn ngũ vị.
Tiếp đó là thịt dê viên chiên, cánh gà chiên giò, móng dê kho... Thôi Đào đã no bụng nhưng vẫn muốn ăn tiếp, tiếc là điều kiện cơ thể không cho phép, nhìn lại mình chỉ mới đi được một nửa chợ đêm mà chỉ có thể thổn thức, đợi lần sau lại hoàn thành cho xong đại nghiệp này vậy. Từ khi Thôi Đào bước vào phòng, tâm trạng của Lữ Công Bật đều không đặt vào những thứ khác được nữa. Hắn không quan tâm ai là người thắng, nhưng nếu buộc hắn chọn, tất nhiên hắn sẽ ủng hộ Hỗ nhị nương, trái ngược với lựa chọn của Thôi Đào. Đồng thời hắn thực sự hy vọng Hỗ nhị nương sẽ thắng, để Thôi Đào biết rõ nàng đã chọn sai, nàng sai rồi...
Lúc Thôi Đào rời khỏi chợ đêm Kiều Châu, thấy ngoài đầu phố có một dì đã qua 50 đang bán bánh chưng ngọt, cái bánh lớn được gói rất khéo và đẹp, chỉ có 2 cỡ lớn và nhỏ, được gói trong một cái lá dong, hoàn toàn có thể cầm ăn từ từ. Đây là một chi tiết rất tinh tế, mọi người có thể ăn sạch sẽ, nếu không thì không thể cạnh tranh được những quầy bánh trong chợ đêm này được. Nhưng dù dì này đã phí công gói bánh như thế nhưng dường như công việc buôn bán không được hơn những người khác là bao. Trong phòng lại yên tĩnh lần nữa, Hàn Kỳ chỉnh lý xong xuôi công việc rồi nhìn sang bát mì hoành thánh đã nguội từ khi nào...
Thôi Đào hỏi mua 1 cân bánh chưng ngọt cỡ nhỏ của dì rồi lập tức mở một cái ra bỏ vào miệng, gạo dẻo mà trong veo, tràn ngập mùi thơm của lá dong, hương vị thật sự không tệ chút nào. Nhưng nếu đây là một loạt những vụ án nối tiếp nhau và do cùng một hung thủ gây ra, vậy thì rất có thể trong tai của những người chết trước đây cũng có kim bạc. Bởi vậy ngày mai cần phải đi xem tình hình thi thể của 8 người chết trước mới có thể khẳng định được những vụ án này có liên quan đến nhau. Cũng không biết gia đình của những người quá cố sẽ đồng ý cho phủ Khai Phong đào mộ để nghiệm thi lần nữa không.
"Tay nghề làm bánh này của dì thật sự rất tuyệt, tiếc là cả cái bánh không có gì đặc sắc, sao không để vào ít nhân khác, dù là táo tàu, nho, đậu đỏ, đậu xanh hay thịt khô... Gì đó cũng được. Trước khi ăn thì cho mọi người đoán xem là nhân gì, há chẳng phải thú vị hơn ư?"Ngươi đi đâu thế?" Triệu Trinh vội hỏi Thôi Đào.
Dì bán bánh nghe Thôi Đào nói xong liền bừng tỉnh, cảm thán ý tưởng này rất hay, vì thế muốn tặng không 1 cân bánh chưng ngọt cỡ nhỏ cho Thôi Đào.
Thôi Đào không thể từ chối lòng tốt của dì bán hàng được nên đành phải nhận lấy, muốn đưa tiền cho dì nhưng dì lại khăng khăng không chịu nhận.
Thôi Đào bèn ôm 2 cân bánh chưng ngọt gói trong lá sen, vừa đi vừa ăn. Hình như cái miệng của nàng đã được luyện tập, cái bánh nhỏ này không cần lấy tay lột vỏ, cứ thế trực tiếp bỏ vào miệng mà ăn. (*) 4 vật quý trong thư phòng: Bút, mực, giấy, nghiên.
Vốn Thôi Đào định về phủ Khai Phong, nhưng đi được vài bước nàng đã thấy rất nhiều người hối hả đi về phía Nam, cũng nghe thấy không ít người đi đường bàn rằng tối nay ở ngõa xá có náo nhiệt. Hỏi ra mới biết, hóa ra là trận đấu cuối cùng của "Giải vô địch quốc gia" nữ đô vật sắp diễn ra.
Thời Bắc Tống, hình thức đô vật này rất thịnh hành, đặc biệt là đô vật nữ, mỗi lần đấu sẽ có hàng nghìn người đổ xô ra đường để xem. Hiện tại sau 2 tháng tranh đấu giữa những đô vật nữ từ tất cả các châu quận, cuối cùng 2 người chiến thắng cũng quyết chiến tối nay,"Hỗ nhị nương" giao đấu với "Tiêu lục nương". Sớm biết tình thế như vậy, lúc nãy nàng cứ để mặc Triệu Trinh khốn khổ trong đám đông, chiến đấu với bách tính luôn đi cho rồi.
2 đại cao thủ hàng đầu quyết chiến với nhau, phải đi chứ!
Thôi Đào đi theo dòng người tới ngõa xá, vừa bước vào đã phải chen chúc, nhất là những khu vực gần sàn đấu lại càng đông người hơn. Rất nhiều người đã đứng giữ chỗ ở trước sàn đấu từ sớm, chiếm lấy vị trí đẹp để theo dõi trận đấu. Những người mới tới như Thôi Đào thì chỉ có thể đứng xa xa phía ngoài, đám người đằng trước nhốn nháo, có rất nhiều người cao hơn nàng, lại thêm khoảng cách khá xa nên muốn xem cũng hơi khó, nhưng chuyện này không hề ngăn cản sự hào hứng của Thôi Đào và những người xung quanh. Thôi Đào còn đặt mua một cái đệm siêu mềm, sau này đi ngủ cuối cùng cũng không cần than thở cái phản cứng nữa, trên giường nàng còn phủ một tấm màn thưa màu sắc nhẹ nhàng. Ngoài ra nàng còn đặt mua một chiếc bàn trà cao, 2 chậu hoa lan đúng lúc đang nở rộ, lại bày 2 cái vạc trong sân để trồng hoa sen và nuôi cá vàng.
Thôi Đào kiễng chân nhảy lên, thấy rõ hai dáng người cường tráng đứng hai bên trái phải sàn đấu, cả hai đưa lưng về phía mọi người, lúc này đã bắt đầu khởi động tay chân, lắc lắc đầu, chuẩn bị trước khi thi đấu. Phía đông sàn đấu có một cái bàn cao, bày ra những phần thưởng dành cho người thắng cuộc, có cờ thưởng, cúp bạc, áo gấm và những thứ khác.
Một tiếng chiêng vang lên, Hỗ nhị nương và Tiêu lục nương còn chưa lên sàn thì đám người phía dưới đã hét lên, ai nấy đều có người ủng hộ, lại còn muốn dùng tiếng hét của mình để lấn át phe kia. Thậm chí hai người còn chưa bước lên sàn đấu thì người bên dưới đã khàn giọng rồi."Đúng lúc trong sân này thiếu nha hoàn giúp việc, hai người các ngươi ở lại hầu hạ Thôi nương tử đi." Hàn Kỳ bỗng rất "hào phóng", đồng ý thỉnh cầu của hai người.
Thôi Đào bình tĩnh ăn bánh chưng ngọt, chờ trận đấu bắt đầu. Thôi Đào gãi đầu, thầm lo thay Triệu Trinh.
"Chen cái gì mà chen, không thấy tất cả mọi người đều đứng ngay ngắn à?"
"Đúng thế, đến muộn thì đứng bên ngoài đi chứ!"Xét thấy tình hình những lần trước, Thôi Đào cũng không quen mang theo một túi kim bạc để phòng thân.
"To gan, dám chặn đường của bọn ta mà còn vô lễ phách lối thế à!"... Thôi Đào kinh hãi nhìn chàng: "Thôi quan Hàn đang có ý gì đây? Chê tôi quá rảnh hay gì?"
Sau lưng bỗng có tiếng cãi vã, hình như có kẻ muốn chen vào, đụng trúng người xung quanh nên khiến họ bất bình. Kẻ liên tục đụng người khác lại còn lý lẽ hùng hồn, mắng mọi người không được ngăn cản đường đi của lang quân nhà y.
Thôi Đào lấy lá sen gói đồ ăn trên tay lại rồi mới ngoái đầu nhìn sang."Trễ thế này rồi, không dám phiền sư phụ đâu." Mỗi lần Thôi Đào nấu ăn trong phòng bếp đều có mùi thơm mê người bay ra, đối với đám ngục tốt canh cửa như họ mà nói, thực sự là cực hình.
Vì bị người khác che mất nên nàng chỉ thấy một người đàn ông mặc áo bào màu tím đưa lưng về phía mình, còn tên tùy tùng phía sau đang cãi nhau với một người dân khác, luôn miệng chửi bới những người này to gan. Thôi Đào nhận ra đây là bát để đựng mì hoành thánh gà xé ban nãy mình đã đưa cho Hàn Kỳ.
Thôi Đào quan sát tên tùy tùng này, tuổi tác chắc cũng đã qua 30 nhưng trên cằm lại chẳng có một cọng râu, với cách dùng từ của y nữa thì hẳn là thái giám rồi.
Nếu là thái giám, vậy vị chủ nhân đằng trước không phải ở trong cung thì cũng là Vương phủ.
Thôi Đào nhét cái bánh chưng nhỏ đã lột vào miệng rồi mới chen tới chỗ bọn họ.
"Nếu không phải do mấy người cản đường thì Lục lang nhà ta đâu đến nỗi thế này —"
Thôi Đào nghe thấy xưng hô "Lục lang", lờ mờ có thể xác định được người mặc áo bào tím kia chính là Hoàng đế đương triều Triệu Trinh, trong số các anh em, hắn tình cờ xếp thứ sáu. Không ngờ hôm nay lại có thể gặp được hắn ở đây, đúng là cơ hội trời cho.
Thôi Đào vội vàng chen qua, nói với tên thái giám kia: "Cũng đâu thể chen qua như thế, không thấy bên kia có bao nhiêu người à, mấy người chen tới chen lui thì chắc chắn sẽ đắc tội người khác, coi chừng gặp phải người nóng tính sẽ đánh các người đấy."
"Sao hắn dám!" Thành Tắc nhíu mày trừng mắt như một con nhím xù lông...
Lúc này Triệu Trinh đã quay người lại, đang định giáo huấn Thành Tắc không được độc miệng với người khác như thế thì nhìn thấy Thôi Đào, hắn kinh ngạc nhìn nàng.
"Là ngươi."
Thôi Đào ngẩn người,"Vị lang quân này quen biết tôi chăng?"
Ngoài miệng thì nói thế nhưng trong lòng Thôi Đào lại thầm nở hoa.
Ai cha, không tệ nhé! Lão đại Hoàng đế nhớ nàng rồi!Trời tối hẳn, cuộc sống về đêm của Biện Kinh mới bắt đầu, sao Thôi Đào có thể không ăn mừng ngày đầu tiên mình lấy lại tự do chứ.
Lần trước nàng nhận lệnh ra ngoài khám nghiệm thi thể người phụ nữ trong đống cỏ khô, phát hiện trên đường đi có một người đàn ông trẻ tuổi có khí chất không hề tầm thường chút nào, đặc biệt là ngọc bội đeo bên eo, chắc chắn không phải thứ bình thường, người đi cạnh cũng rất giống thái giám. Hơn nữa trước khi nàng rời khỏi phủ Khai Phong đã có nghe nha dịch nói, Quan gia vừa mới ghé qua phủ Khai Phong. Lúc đó Thôi Đào bèn đánh cược một cú, xuống ngựa nói vài câu mơ hồ huyễn hoặc rồi rời đi.
Không ngờ cơ duyên lúc trước nàng có lòng chôn xuống, bây giờ đã đơm hoa rồi. Thôi Đào tìm lại bộ quần áo nam lần trước ra ngoài, muốn ăn uống thỏa thuê thì phải mặc quần áo nam cho tiện, nếu không một tiểu nương tử yếu đuối như nàng lại há miệng ăn như hạm sẽ dọa những người xung quanh chạy tán loạn mất.
Tính tình Triệu Trinh ấm áp tốt bụng, làm bạn với hắn cũng tốt, để dành sau này bị bắt nạt sẽ cần dùng tới."Ý anh hai không phải thế, anh ấy muốn nói đây là đồ cao tăng tặng cho Yến huynh mà, tất có công dụng bảo hộ, không nên tặng cho người khác đâu." Lữ Công Nhụ vội giảng hòa. Thôi Đào vội vàng chen qua, nói với tên thái giám kia: "Cũng đâu thể chen qua như thế, không thấy bên kia có bao nhiêu người à, mấy người chen tới chen lui thì chắc chắn sẽ đắc tội người khác, coi chừng gặp phải người nóng tính sẽ đánh các người đấy."
Triệu Trinh thật sự nghĩ Thôi Đào không nhớ mình bèn nhắc nàng chuyện lần trước họ đã từng gặp nhau.
"A, là anh à!" Thôi Đào giả vờ chợt nhớ ra, sau đó hiếu kỳ dò xét Triệu Trinh,"Hôm đó anh vẫn ổn đấy chứ?"Lúc cả hai chạy vào sân mới phát hiện Hàn Kỳ cũng ở đó, đúng lúc ở góc độ bên ngoài sân nhìn vào, chỉ có thể trông thấy một mình Thôi Đào đứng dưới tàng cây, Vương tứ nương và Bình Nhi còn đang cho rằng nàng đứng trong sân nghĩ gì đó.
Triệu Trinh cười nói: "Chẳng phải vẫn đứng ở đây đấy sao? Tất nhiên là ổn rồi."Chắc chắn Tiêu lục nương sẽ thắng thôi." Thôi Đào cầm điểm tâm trong đĩa cho vào miệng, cảm giác giòn tan, da giòn nhưng bên trong rất mềm, lúc đầu nhai thì có mùi hạnh nhân nhàn nhạt, sau đó là mùi thanh thanh của khoai môn, thật sự ăn rất ngon. Bạn học Triệu Trinh à, cứ thoải mái thưởng thức đô vật nữ trong chương này đi- Sau này sẽ có một người tên Tư Mã Quang, vì sở thích xem đô vật nữ của ngài mà vạch tội ngài trong "Luận Thượng Nguyên Lệnh Phụ Nhân Tướng Phác Trạng" đấy.
Thôi Đào cũng cười theo,"Đúng đúng đúng, chắc chắn mọi chuyện đều suôn sẻ, đại cát đại lợi, chuyện nào cũng tốt. Nhưng giờ các anh không thể đi qua được đâu, nhiều người thế này còn khó hơn cả leo tường, dùng vũ lực e sẽ giống như lời tôi nói, phải có "họa sát thân" đấy."
"Nhưng Lục lang bọn ta đã đặt chỗ ở lầu Quảng Hiền rồi, nhất định phải đi qua đó mới được." Thành Tắc thấy thái độ của Quan gia đối với Thôi Đào không tệ thì cũng không dám lỗ mãng nữa, nhưng vẫn còn tức giận đám điêu dân không nói đạo lý kia. Triệu Trinh cười nói: "Chẳng phải vẫn đứng ở đây đấy sao? Tất nhiên là ổn rồi."
"Tôi có một cách."
Thôi Đào lột lá sen thừa trên cái bánh chưng ngọt mình vừa ăn xong, dùng khăn chùi một chút, qua một lúc liền khéo léo bện ra một con rắn lục nhỏ.
Triệu Trinh thấy Thôi Đào chỉ bện qua bện lại bàn tay trắng nõn nhỏ xinh của mình vài lần mà đã bện một con "rắn lục" từ chiếc lá, lúc này ngớ ra không nói nên lời, liên tục cảm thán. Nếu nàng làm ra một bài thơ tinh tế tuyệt vời thì hắn sẽ không ngạc nhiên như thế, vì hắn hiểu được ẩn ý trong thi từ. Còn chuyện dùng lá sen bện thành vật này đã hoàn toàn nằm ngoài khả năng nhận biết của hắn, không biết nên mới cảm thấy thần kỳ, vì thế càng thêm thán phục."Thứ này huynh cứ giữ bên người là được rồi." Lữ Công Bật nói.
Thôi Đào bảo Triệu Trinh và Thành Tắc theo sát mình."A, là anh à!" Thôi Đào giả vờ chợt nhớ ra, sau đó hiếu kỳ dò xét Triệu Trinh,"Hôm đó anh vẫn ổn đấy chứ?"
"Á — "
Một tiếng hét the thé của phụ nữ vang lên, dường như xé rách màng nhĩ của những người xung quanh.
"Rắn! Rắn! Rắn cắn tôi rồi, nhanh đến cứu tôi với!" Thôi Đào lấy hai ngón tay kẹp đầu con rắn lục kia, vừa lắc lắc vừa chạy về phía trước.
Dù tứ phía ngõa xá đều sáng đèn nhưng đang ban đêm, ánh sáng vẫn không rõ được như ban ngày. Mọi người đều thấy một cô gái dùng tay ôm chặt cổ, có một thứ gì đó màu xanh vừa mảnh vừa dài như đang cắn chặt cổ nàng không tha, thứ đó còn đang ngoe nguẩy, xem ra cực kỳ hung dữ. Vừa nghe thấy đó là rắn, lúc này mọi người đều tưởng là rắn thật, sợ con rắn mở miệng nhả ra rồi quay đầu cắn mình nên vội nhao nhao tránh đường.
Triệu Trinh và Thành Tắc đi theo sát Thôi Đào, cuối cùng cũng đến được trước lầu Quảng Hiền.
Thôi Đào bèn chắp tay cáo từ Triệu Trinh.
"Ngươi đi đâu thế?" Triệu Trinh vội hỏi Thôi Đào.
"Quay lại, bắt đầu rồi kìa!" Thôi Đào duỗi cổ nhìn về phía sàn đấu.
"Đi theo ta đi." Triệu Trinh sao có thể để Thôi Đào chen về được, hơn nữa thân hình nhỏ bé của nàng cũng không chen nổi, cũng không thể để nàng lại giở chiêu rắn lục giả kia lần nữa.
Thôi Đào nhìn thoáng qua lầu Quảng Hiền, trông rất nguy nga, nhìn đã biết giá không thấp chút nào. Đi theo ông lớn thì có thịt ăn, nàng lập tức đi theo Triệu Trinh.
Lúc Triệu Trinh đi lên tầng 3 đã nháy mắt ra hiệu cho Thành Tắc. Thành Tắc đi trước lên lầu, bước vào một căn Nhã gian. Sau đó, Triệu Trinh cũng dẫn Thôi Đào đi vào.
Trong phòng có kỹ nữ đang đánh đàn thưởng khúc, lúc Triệu Trinh bước vào, tiếng ồn im bặt, mọi người đều đứng dậy khiêm tốn hành lễ. Trước cửa sổ phía trái căn phòng có bày một cái bàn bát tiên, xung quanh là 4 người đàn ông trẻ tuổi. Thật tình cờ, trong 4 người thì Thôi Đào đã biết 3 người.
Hàn Kỳ, Lữ Công Bật, Lữ Công Nhụ và một người khác.
Hàn Kỳ và Lữ Công Bật thì không sao, Lữ Công Nhụ và người nọ vừa thấy Triệu Trinh đã lập tức đứng thẳng lưng, nhìn là biết đang định hành lễ nhưng kìm lại được, xem ra thái giám Thành Tắc vào trước đã dặn dò gì đó rồi.
Triệu Trinh định giữ bí mật về thân phận của mình trước mặt nàng. Thôi Đào lập tức xếp cho Bình Nhi và Vương tứ nương ở trong 2 gian phòng phía Đông và phía Tây nhà.
Thiệt tình, với hoàn cảnh thế này, hắn nghĩ thân phận của mình dễ giữ kín lắm à?...
Thôi Đào gãi đầu, thầm lo thay Triệu Trinh. Thôi Đào nhận hồ sơ rồi lật ra xem, nhận ra đây là vụ án ở hẻm Hạnh Hoa. Vốn định tìm một chỗ ngồi để từ từ xem kỹ, nhưng Thôi Đào lại nghe Hàn Kỳ nói "Lấy về xem đi" bèn đồng ý rời đi.
Hàn Kỳ và những người khác đã được thái giám Thành Tắc thông báo trước, Quan gia sẽ dẫn theo một người tới, là vô tình kết bạn trên đường nên không tiện nói rõ thân phận, mong tất cả mọi người sẽ phối hợp. Cả 4 đều hiểu, thậm chí còn thấy thú vị, tò mò không biết người này là ai.
Nhưng lúc Lữ Công Bật và Lữ Công Nhụ trông thấy Triệu Trinh dẫn theo Thôi Đào bước vào, hai người giật mình xém xỉu. Sự ngạc nhiên của Lữ Công Nhụ còn hiện rõ trên mặt, hắn trợn mắt há mồm mà nhìn. Còn Lữ Công Bật thì mở to mắt, chăm chú nhìn Thôi Đào. Thôi Đào nhìn 4 bàn tay trống không của hai người, ngạc nhiên hỏi sao họ lại đến nữa, với lại sao không mang thức ăn đến cho mình.
Hàn Kỳ cũng hơi ngạc nhiên, nhưng đó chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi. Chỉ cần nghĩ tới việc Thôi Đào đã lấy lại tự do là biết, chắc chắn nàng sẽ không an phận ngồi yên trong phòng ngủ mà sẽ ra ngoài tìm đồ ăn, tất nhiên nàng cũng sẽ biết trong ngõa xá này có náo nhiệt. Nàng đến xem náo nhiệt, tình cờ gặp được Hoàng đế cũng đang hóng chuyện, tính ra chẳng có gì lạ cả. Thôi Đào đi theo dòng người tới ngõa xá, vừa bước vào đã phải chen chúc, nhất là những khu vực gần sàn đấu lại càng đông người hơn. Rất nhiều người đã đứng giữ chỗ ở trước sàn đấu từ sớm, chiếm lấy vị trí đẹp để theo dõi trận đấu. Những người mới tới như Thôi Đào thì chỉ có thể đứng xa xa phía ngoài, đám người đằng trước nhốn nháo, có rất nhiều người cao hơn nàng, lại thêm khoảng cách khá xa nên muốn xem cũng hơi khó, nhưng chuyện này không hề ngăn cản sự hào hứng của Thôi Đào và những người xung quanh.
Người duy nhất không hề thấy kinh ngạc là Yến Cư Hậu, dù trước đây hắn đã từng gặp Thôi Đào ở lầu Thiên Hương, nhưng lúc đó nàng che mặt múa, lại còn bay tới bay lui như con bướm, thực chất hắn còn chưa nhìn rõ mặt nàng nữa chứ nói gì là khuôn mặt thật.
Giờ Yến Cư Hậu chỉ cảm thấy thiếu niên mà Quan gia dẫn tới nhìn thật trắng trẻo xinh đẹp, hắn thích kiểu này hơn là Hàn Kỳ, trông tuấn tú thiên hướng nhu mì hơn.
"Em —" Suýt chút nữa Lữ Công Nhụ đã lỡ lời nhưng lập tức phản ứng lại được, cười hỏi Triệu Trinh,"Không biết người bạn mà Lục lang dẫn tới là ai vậy?"
Triệu Trinh hơi sửng sốt, hắn cũng không biết nên giới thiệu Thôi Đào thế nào. Thực ra hắn biết thân phận thật của Thôi Đào, hôm đó tình cờ có xem qua chân dung nàng do phủ Khai Phong treo thưởng. Nhưng giờ hắn đang giấu thân phận trước mặt Thôi Đào nên cũng chỉ có thể giả vờ không biết, để Thôi Đào tự giới thiệu bản thân.
Thôi Đào muốn bịa ra một thân phận để đùa, nhưng sao bịa được đây? 3 người biết nàng đang nhìn chằm chằm, hận đến mức không thể nhìn tới mức chọc ra một lỗ trên người nàng kia kìa.
Sớm biết tình thế như vậy, lúc nãy nàng cứ để mặc Triệu Trinh khốn khổ trong đám đông, chiến đấu với bách tính luôn đi cho rồi.
"Tại hạ họ Thôi, trong nhà đứng thứ bảy, hiện tại đang ở phủ Khai Phong làm —" Thôi Đào nhìn về phía Hàn Kỳ, không biết mình nên giới thiệu gốc gác là gì.
Triệu Trinh không ngờ Thôi Đào lại thành thật như thế nên vội phụ họa với nàng, hỏi Hàn Kỳ: "Hóa ra Thôi thất lang đang làm việc ở phủ Khai Phong của các ngươi ư?"Vậy sao cô cũng bị đuổi ra đây rồi?" Thôi Đào ngạc nhiên hỏi Vương tứ nương.
"Ừm, một ngỗ tác nhỏ." Hàn Kỳ đáp lại, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua người Thôi Đào rồi ngồi xuống cạnh bàn uống trà, trong lúc tất cả mọi người lơ đễnh, khóe môi chàng hơi cong lên.
"Quan —" Lữ Công Nhụ nghĩ Triệu Trinh cũng không biết thân phận nữ nhi của Thôi Đào nên định nói rõ ràng. Nhưng vừa há miệng ra, hắn đã nhận phải ánh mắt cảnh cáo của Triệu Trinh, lập tức phát hiện bản thân mình suýt chút nữa đã làm lộ thân phận của Triệu Trinh.
"Khụ, không ngờ người bạn này của Lục lang cũng là người của quan phủ." Lữ Công Nhụ ngượng ngùng sửa lời lại.
Lữ Công Bật thấy tình huống như thế, lựa chọn im lặng nhưng ánh mắt thỉnh thoảng vẫn nhìn sang phía Thôi Đào.
"Hay!"
Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận ồn ào.
Căn phòng trên lầu Quảng Hiền này đúng lúc đối diện sàn đấu, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy hết tình hình thi đấu ở đó. Triệu Trinh hơi sửng sốt, hắn cũng không biết nên giới thiệu Thôi Đào thế nào. Thực ra hắn biết thân phận thật của Thôi Đào, hôm đó tình cờ có xem qua chân dung nàng do phủ Khai Phong treo thưởng. Nhưng giờ hắn đang giấu thân phận trước mặt Thôi Đào nên cũng chỉ có thể giả vờ không biết, để Thôi Đào tự giới thiệu bản thân.
Thôi Đào kích động, háo hức nhìn Triệu Trinh hỏi mình có thể đến xem được không.
"Dẫn ngươi tới đây thì tất nhiên là cho ngươi xem rồi."
Thôi Đào không thèm để ý đến những người còn lại nhìn mình thế nào, ôm đống bánh của mình đi tới cạnh cửa sổ, vừa ăn vừa cổ vũ cho Tiêu lục nương. Căn phòng trên lầu Quảng Hiền này đúng lúc đối diện sàn đấu, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy hết tình hình thi đấu ở đó.
"Sao lại chọn Tiêu lục nương mà không phải là Hỗ nhị nương thế?" Triệu Trinh cũng bước đến, nghi hoặc hỏi Thôi Đào.
"Tôi chỉ chọn phe thắng thôi." Thôi Đào vừa ăn bánh chưng vừa lơ đãng nói. Thôi Đào kích động, háo hức nhìn Triệu Trinh hỏi mình có thể đến xem được không.
Triệu Trinh thấy nàng ăn bánh rất ngon lành, không khỏi tò mò nhìn sang cái bánh chưng nhỏ nàng đang ôm trong lòng. Lúc này Triệu Trinh đã quay người lại, đang định giáo huấn Thành Tắc không được độc miệng với người khác như thế thì nhìn thấy Thôi Đào, hắn kinh ngạc nhìn nàng.
"Hửm, hay là nếm thử một chút đi." Thôi Đào đưa bánh ra cho Triệu Trinh cầm lấy.
Hành động này lập tức thu hút ánh mắt chăm chú của hai anh em Lữ Công Bật, Lữ Công Nhụ phía sau.
Hàn Kỳ thì vẫn tiếp tục thưởng trà, không hề nhìn sang hay nói gì, trận đấu bên ngoài chàng lại càng không hề có hứng thú.
Triệu Trinh bèn nhận lấy một cái bánh chưng ngọt.
Thành Tắc thấy thế vội hô: "Lục lang!"
Tất nhiên y không mong hắn ăn bậy bạ cái gì bên ngoài, lỡ như gặp nguy hiểm thì sao mà ăn nói với Thái hậu đây.
Triệu Trinh nghe Thành Tắc mở miệng đã biết ngay y định nhắc nhở cái gì. Hắn đẩy nhanh tốc độ, nhét cả cái bánh vào trong miệng mình.
Thành Tắc thấy thế cũng trở nên bất lực, y không thể nào gỡ miệng Quan gia ra được, càng không thể bắt hắn nhả ra.
Thôi Đào liếc trộm tất cả sự việc vừa diễn ra, không khỏi thổn thức rằng làm Hoàng đế cũng quá vất vả, tưởng chừng có cả thiên hạ nhưng thực ra đến ăn chút quà vặt dân gian cũng không có quyền. Hoàng đế thì có gì vui? Dậy sớm ngủ trễ, ngày nào cũng làm bài tập do đám đại thần nộp lên à?
Thật thông cảm với hắn.
"Sao Thôi thất lang biết được Tiêu lục nương này chắc chắn sẽ thắng chứ?" Yến Cư Hậu cũng hỏi, nhân tiện cũng tỏ vẻ muốn ăn bánh. Vì bị người khác che mất nên nàng chỉ thấy một người đàn ông mặc áo bào màu tím đưa lưng về phía mình, còn tên tùy tùng phía sau đang cãi nhau với một người dân khác, luôn miệng chửi bới những người này to gan.
Thôi Đào bèn bày số bánh còn lại lên bàn, bảo mọi người cứ ăn đi. Sau đó nàng nhìn điểm tâm trên đấy, lúc đang suy nghĩ nên chọn món nào thì Hàn Kỳ đã đẩy một đĩa đầy ắp điểm tâm hình vuông màu vàng tới cho nàng.
Thôi Đào thuận thế nhận lấy, nói cảm ơn Hàn Kỳ, luôn miệng gọi chàng là "Thôi quan Hàn".
"Huynh đã là bạn của Lục lang thì chớ khách sáo với huynh ấy làm gì, giờ cũng đâu phải đang ở phủ Khai Phong đâu." Yến Cư Hậu cười nói.
Thôi Đào gật đầu, đổi giọng gọi Hàn Kỳ một tiếng "Trĩ Khuê huynh" rồi bưng cái đĩa quay lại cạnh cửa sổ, cực kỳ chăm chú quan sát tình hình chiến đấu trên sàn. Giờ đang là lúc cao trào, Hỗ nhị nương chuẩn bị ngáng chân Tiêu lục nương.
Yến Cư Hậu thấy thế bèn lập tức cười Thôi Đào đã đoán sai,"Ta vẫn nghĩ Hỗ nhị nương sẽ thắng."Ai cha, không tệ nhé! Lão đại Hoàng đế nhớ nàng rồi!
Lữ Công Nhụ đã qua cơn bàng hoàng, vươn tay lấy một cái bánh chưng nhỏ rồi hò hét cỗ vũ Hỗ nhị nương.
"Chắc chắn Tiêu lục nương sẽ thắng thôi." Thôi Đào cầm điểm tâm trong đĩa cho vào miệng, cảm giác giòn tan, da giòn nhưng bên trong rất mềm, lúc đầu nhai thì có mùi hạnh nhân nhàn nhạt, sau đó là mùi thanh thanh của khoai môn, thật sự ăn rất ngon.
"Hay là chúng ta đánh cược đi?" Yến Cư Hậu nói với mọi người.
"Tôi cược Tiêu lục nương!" Thôi Đào kiên trì nói.
Yến Cư Hậu và Lữ Công Nhụ đều ủng hộ Hỗ nhị nương. Triệu Trinh cũng gật đầu đồng ý, trông Hỗ nhị nương cường tráng hơn, hơn nữa lúc này thị đã chiếm thế thượng phong rồi, hẳn sẽ chiến thắng. Giờ Thôi Đào đã có thể tự do ra ngoài phủ Khai Phong, những ngục tốt phụ trách trông coi như Lý Tài hôm nay đều đã rút lui hết. Theo lý mà nói thì hắn có thể ăn một miếng đồ ăn của nàng làm để an ủi cái bụng đã bị hành hạ trong một thời gian dài.
"Còn huynh?" Yến Cư Hậu hỏi Hàn Kỳ.
"Tiêu lục nương." Hàn Kỳ thản nhiên nói, không hề đưa ra lý do tại sao chọn.
Yến Cư Hậu lại hỏi Lữ Công Bật.
Từ khi Thôi Đào bước vào phòng, tâm trạng của Lữ Công Bật đều không đặt vào những thứ khác được nữa. Hắn không quan tâm ai là người thắng, nhưng nếu buộc hắn chọn, tất nhiên hắn sẽ ủng hộ Hỗ nhị nương, trái ngược với lựa chọn của Thôi Đào. Đồng thời hắn thực sự hy vọng Hỗ nhị nương sẽ thắng, để Thôi Đào biết rõ nàng đã chọn sai, nàng sai rồi...
Thôi Đào lại ăn 2 miếng điểm tâm rồi lập tức rướn cổ lên hò hét cổ vũ Tiêu lục nương.
Lúc này Hỗ nhị nương đã bị lộ khuyết điểm, vì giằng co quá lâu, lúc mới đầu thị dùng quá nhiều sức, tung ra quá nhiều đòn nên giờ đã không còn đủ thể lực nữa, tỏ ra không chống đỡ nổi, bắt đầu di chuyển chậm chạp. Tiêu lục nương thì vẫn còn sức, ôm chặt eo của Hỗ nhị nương rồi vật thị ngã sấp xuống!
Hỗ nhị nương giãy giụa vài lần nhưng cuối cùng đành bất lực, hoàn toàn gục trước Tiêu lục nương. Thôi Đào kiễng chân nhảy lên, thấy rõ hai dáng người cường tráng đứng hai bên trái phải sàn đấu, cả hai đưa lưng về phía mọi người, lúc này đã bắt đầu khởi động tay chân, lắc lắc đầu, chuẩn bị trước khi thi đấu. Phía đông sàn đấu có một cái bàn cao, bày ra những phần thưởng dành cho người thắng cuộc, có cờ thưởng, cúp bạc, áo gấm và những thứ khác.
"Thắng rồi!" Thôi Đào vui vẻ nói với Hàn Kỳ,"Chúng ta thắng rồi!"
Lữ Công Bật nghe thế bèn nhíu chặt mày, lập tức cảnh giác nhìn Hàn Kỳ. Trái lại Hàn Kỳ không hề để ý tới Thôi Đào, chỉ rủ mắt uống trà. Lúc này Lữ Công Bật mới khẽ thở phào, ngẫm lại cảm thấy ý nghĩ vừa rồi của mình thật sự rất nực cười. Giờ Thôi Đào đang mang tội trên người, dù đã được đặc xá tự do ra vào phủ Khai Phong nhưng chung quy vẫn là tội phạm, làm sao một người có dung mạo như Hàn Kỳ lại có thể để ý đến một nữ tù được cơ chứ.
"Cơ mà thắng cũng chẳng có phần thưởng." Thôi Đào buồn bã nói, nàng vừa nhận ra lúc nãy đánh cược quên không quy định tiền cược gì.
"Có chơi thì có chịu, cho huynh cái này." Yến Cư Hậu tháo chiếc vòng tay bằng gỗ đàn trên tay mình ra đưa cho Thôi Đào,"Đây là đồ của cao tăng Thừa Đức tặng cho ta, có thể —"Thôi Đào nhét cái bánh chưng nhỏ đã lột vào miệng rồi mới chen tới chỗ bọn họ.
"Thứ này huynh cứ giữ bên người là được rồi." Lữ Công Bật nói.
Vòng tay là vật đeo bên người, há có thể tùy tiện đưa cho con gái được, dù hiện tại Yến Cư Hậu vẫn chưa biết Thôi Đào là con gái. Người duy nhất không hề thấy kinh ngạc là Yến Cư Hậu, dù trước đây hắn đã từng gặp Thôi Đào ở lầu Thiên Hương, nhưng lúc đó nàng che mặt múa, lại còn bay tới bay lui như con bướm, thực chất hắn còn chưa nhìn rõ mặt nàng nữa chứ nói gì là khuôn mặt thật.
"Sao lại không tặng được?" Yến Cư Hậu không hiểu sao Lữ Công Bật lại nói như thế. Lữ Công Bật thấy tình huống như thế, lựa chọn im lặng nhưng ánh mắt thỉnh thoảng vẫn nhìn sang phía Thôi Đào.
"Ý anh hai không phải thế, anh ấy muốn nói đây là đồ cao tăng tặng cho Yến huynh mà, tất có công dụng bảo hộ, không nên tặng cho người khác đâu." Lữ Công Nhụ vội giảng hòa.
Yến Cư Hậu nghĩ lại thấy cũng có lý bèn suy nghĩ xem mình còn đồ gì để đưa ra nữa không.
Triệu Trinh thì nhìn ngọc bội bên hông mình —
Sau đó Yến Cư Hậu cũng nhìn về phía ngọc bội bên hông mình —
Lữ Công Bật cau mày nhìn chằm chằm bọn họ, dường như đang định buông lời ngăn cản.
Lữ Công Nhụ sợ xảy ra chuyện không thể vãn hồi nên vội nói: "Hay là hỏi Thất lang muốn gì, muốn gì thì tặng cái đó mới hợp ý huynh ấy chứ, có đúng không?"
Lữ Công Nhụ lập tức nhìn Thôi Đào thiết tha, xin nàng nhất định phải trả lời cho cẩn thận, đừng nói ra gì đó bất ngờ rồi lại gây chuyện ầm ĩ nữa.
"Chẳng qua chỉ thuận miệng than một câu thôi mà, thật sự không cần, không cần đâu." Thôi Đào khách sáo nói.
Sau tất cả mọi chuyện, Yến Cư Hậu kiên quyết phải đưa cho Thôi Đào thứ gì đó mới chịu,"Thôi thất lang không cần phải khách sáo, thích gì cứ nói, chỉ cần có thể thì ta nhất định sẽ đưa ra."
"Tiền." Thôi Đào như thể đang đợi Yến Cư Hậu nói ra những lời này, lập tức đáp ngay,"Mỗi người 10 xâu cho tròn, cược nhỏ chừa tình cảm thôi."
Yến Cư Hậu run lên, bật cười đồng ý.
Thế là Thôi Đào có thêm được 40 xâu tiền, được Hàn Kỳ sai người đưa về phủ Khai Phong."Trương Xương nghe ta nói định đến tìm sư phụ nên nhờ ta mang giúp đến đây trả cô. Sư phụ làm món ngon gì cho anh ta thế?" Lý Tài lại đưa móng heo do mình cố tình mua tới cho Thôi Đào, tiện miệng tò mò hỏi.
Đợi Yến Cư Hậu và hai anh em nhà họ Lữ rời khỏi, Triệu Trinh bèn hỏi Hàn Kỳ lý do tại sao Lữ Công Bật hôm nay lại như thế.
Hàn Kỳ liền kể vắn tắt chuyện Thôi Đào "bỏ nhà ra đi" 3 năm trước cho Triệu Trinh nghe.
"Hóa ra là khó quên tình cũ à, tiếc là năm đó trời xui đất khiến, cuối cùng lương duyên bị cắt rồi, giờ khó mà tiếp tục được."
Nếu có thể, Triệu Trinh thực sự rất muốn nối lại dây tơ hồng giúp họ. Nhưng hắn lại là Hoàng đế, phải tuân thủ theo lễ nghi quy củ, không có chuyện hắn ra lệnh sẽ thành việc được. Với thân phận hiện tại của Thôi Đào, tuyệt đối không thể ở bên Lữ Công Bật nữa. Nếu hắn ra tay nối dây tơ hồng thì chắc Lữ Di Giản sẽ vểnh cặp râu mép của mình để làm ầm trong triều mất, Ngự sử sẽ lại mắng hắn sợ tấu chương chưa đủ chất thành vách tường.
"Hiện tại cô ấy mang tội trên người, tuyệt đối không thể dùng thân phận trước kia để tìm nhân duyên nữa. Nhưng nếu dùng thân phận tù nhân để tìm một người bình thường kết hôn thì lại uất ức cho cô ấy, e là cô ấy cũng không cam lòng. Ít ra giờ làm việc trong phủ Khai Phong của các ngươi lại hợp, bỏ qua tình cảm nam nữ, ra sức phục vụ cho triều đình, cũng xem như trong cái rủi có cái may đi."
Triệu Trinh biết rõ năng lực của Thôi Đào, hắn nghĩ một kỳ nữ như thế mà lại bị nhốt trong sân nhà, không được phát huy thế mạnh thì đúng là đáng tiếc. Giờ vì mang tội trên người mà phải đi theo con đường lấy công chuộc tội, nhưng đúng lúc giúp nàng thể hiện được sở trường của mình. Tái ông mất ngựa*, giờ thấy nàng sống tự do, âu cũng là cái "phúc" của nàng.
(*) Một ông già ở vùng biên giới bị mất ngựa, mọi người đến an ủi ông, ông bảo rằng: "Sao biết đó không phải là cái phúc?" Ít lâu sau, con ngựa của ông quay trở về kéo thêm một con ngựa nữa. Mọi người đến chúc mừng, ông bảo biết đâu đó lại là hoạ. Quả vậy, con trai ông vì cưỡi tuấn mã bị ngã què chân. Mọi người đến an ủi, ông bảo không chừng thế lại là phúc. Chẳng bao lâu, có giặc, trai tráng phải ra trận, riêng con ông vì tàn tật được ở nhà sống sót. Câu này được ví với chuyện không hay trong một hoàn cảnh nào đó có thể biến thành chuyện tốt
Hàn Kỳ gật đầu đồng ý với Triệu Trinh.
"Thật hiếm khi Quan gia lại quan tâm một nữ tù như thế."
"Trẫm quý tài mà." Triệu Trinh vỗ vai Hàn Kỳ, dặn chàng phủ Khai Phong là nơi quan trọng của Kinh kỳ, quản lý chuyện ở Đông Kinh, tuyệt đối không được để xảy ra sai sót gì. Có người tài hỗ trợ, kịp thời giữ gìn sự ổn định trong Kinh, phá giải tất cả các mối nguy của Triều đình là hết sức quan trọng...
Sáng sớm hôm sau, Thôi Đào cầm tiền hôm qua mình cược thắng đi chợ phiên mua giường, tủ quần áo, bàn, văn phòng tứ bảo* và ghế nằm, còn mua thêm cả lư hương. Thôi Đào tự chọn vài loại hương, chế thành một công thức dễ ngửi rồi bỏ vào lư hương, nhóm lửa lên, chỉ một chốc sau mùi thơm nhàn nhạt sẽ xua tan đi mùi ẩm mốc trong gian phòng cũ của nàng.
"Hóa ra là khó quên tình cũ à, tiếc là năm đó trời xui đất khiến, cuối cùng lương duyên bị cắt rồi, giờ khó mà tiếp tục được."(*) 4 vật quý trong thư phòng: Bút, mực, giấy, nghiên.
Thôi Đào còn đặt mua một cái đệm siêu mềm, sau này đi ngủ cuối cùng cũng không cần than thở cái phản cứng nữa, trên giường nàng còn phủ một tấm màn thưa màu sắc nhẹ nhàng. Ngoài ra nàng còn đặt mua một chiếc bàn trà cao, 2 chậu hoa lan đúng lúc đang nở rộ, lại bày 2 cái vạc trong sân để trồng hoa sen và nuôi cá vàng."Tại hạ họ Thôi, trong nhà đứng thứ bảy, hiện tại đang ở phủ Khai Phong làm —" Thôi Đào nhìn về phía Hàn Kỳ, không biết mình nên giới thiệu gốc gác là gì.
Ghế nằm thì đặt dưới tàng cây, lúc rảnh sẽ được nằm nghỉ ngơi hóng mát.
Sau khi bày trí hết tất cả, Thôi Đào thấy hơi mệt nên nằm xuống ghế nằm để nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, ngửi hương thơm thoang thoảng của những bông hoa dại đang nở khắp sân, mơ màng suýt chút đã ngủ thiếp đi. Mãi đến khi mùi thơm móng giò bay ra từ phòng bếp, Thôi Đào khịt mũi một cái rồi từ từ mở mắt ngồi dậy, vừa lúc đó đã thấy Hàn Kỳ đứng trong sân ngó vào phòng mình.
"Tới khi nào vậy?" Thôi Đào vội đứng dậy, hơi bái chào Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ mở rộng cửa phòng ra, nhìn thấy được hết bày trí bên trong,"Viết vào sổ sách phủ nha đi."
"Tốt quá!" Phủ nha chi tiền, vậy là nàng lại tiết kiệm thêm được một khoản tiền riêng rồi.
Hàn Kỳ cũng ngửi thấy mùi thơm từ phòng bếp bay ra, khó hiểu hỏi Thôi Đào: "Mới sáng sớm mà đã ăn thịt rồi cơ à?"Chẳng phải lúc trước đã hứa sẽ mua đồ ngon đến thăm tôi sao?" Thôi Đào hỏi.
"Ăn thịt thì phải nhân lúc còn sớm chứ, thế mới khỏe như trâu được." Thôi Đào tặng cho Hàn Kỳ một câu vè nàng tiện miệng bịa ra.
Lúc này Thôi Đào mới nhớ hỏi Hàn Kỳ đến tìm mình có chuyện gì không. Bình thường sớm thế này, Hàn Kỳ đều bận công vụ, làm gì có thời gian mà cố tình tới đây thăm nàng.
Hàn Kỳ đưa một bộ kim bạc được bọc trong túi da tinh xảo cho Thôi Đào, nói rằng đây là phần thưởng Hoàng đế ban tặng, mong nàng có thể tận dụng để dốc sức phục vụ ở phủ Khai Phong.
Thôi Đào nhận kim bạc rồi mở ra xem, quả nhiên là đồ tốt, bèn nhanh chóng nói cảm ơn. Chuyện tối qua nàng không hề nhắc tới một câu nào.
Hàn Kỳ chợt nhớ tới lời dặn của Triệu Trinh, hắn vẫn đang muốn giấu thân phận của mình với Thôi Đào, không muốn để Thôi Đào biết hắn là Hoàng đế.
Nhưng Hàn Kỳ vẫn cảm thấy hình như Thôi Đào đã sớm biết thân phận của hắn rồi, chẳng qua là không nói ra mà thôi. Nhưng Hoàng đế đã dặn không được tiết lộ, Hàn Kỳ cũng sẽ không cố tình vi phạm thánh ý mà hỏi Thôi Đào, cứ để họ tự nghĩ về nhau đi, dù sao cũng không liên quan gì đến chàng."Nhẫn tâm á, hai tên phiền phức thế này, ai mà ngu hả!" Thôi Đào nói thẳng, không hề đồng cảm chút nào.
"Thôi nương tử, cô thật sự không cần ngồi trong đại lao như trước kia nữa à?" Vương tứ nương và Bình Nhi vội chạy tới, thấy ngoài sân không có nha dịch nên từ xa đã rống lên gọi Thôi Đào. Yến Cư Hậu nghĩ lại thấy cũng có lý bèn suy nghĩ xem mình còn đồ gì để đưa ra nữa không.
Lúc cả hai chạy vào sân mới phát hiện Hàn Kỳ cũng ở đó, đúng lúc ở góc độ bên ngoài sân nhìn vào, chỉ có thể trông thấy một mình Thôi Đào đứng dưới tàng cây, Vương tứ nương và Bình Nhi còn đang cho rằng nàng đứng trong sân nghĩ gì đó.
Thôi Đào nhìn 4 bàn tay trống không của hai người, ngạc nhiên hỏi sao họ lại đến nữa, với lại sao không mang thức ăn đến cho mình.
"Chẳng phải lúc trước đã hứa sẽ mua đồ ngon đến thăm tôi sao?" Thôi Đào hỏi.
Vương tứ nương lúng túng gãi đầu, nhìn sang Bình Nhi sau đó nói với Thôi Đào: "Sau khi bọn ta ra tù mới phát hiện có rất nhiều khó khăn. Giờ chẳng còn trại Quỷ Hòe nữa, ta không còn anh em nữa, căn bản không có ai quen biết để nương tựa. Vốn cứ tưởng Bình Nhi đỡ hơn ta một chút nên định dựa vào cô ta một khoảng thời gian. Ai mà ngờ cô ta mập mờ nửa ngày, nói với ta một đống lời nhảm nhí, cuối cùng ta tự hiểu ra được thực chất cô ta cũng chẳng hơn gì ta! Bọn ta ôm bụng đói đi quanh Kinh, tìm nơi để đặt chân, sau đó đã đến được viện Phúc Điền."Nghiệm thi là một công việc cực khổ, di chuyển xác chết tốn rất nhiều thể lực, 1 ngày 2 – 3 cái thì được, còn 10 thi thể, lại còn là cháy đen —
Nhưng ở viện Phúc Điền cũng không thể ăn không ngồi rồi được, họ bị sắp xếp đi làm việc. Bình Nhi được điều đi dệt vải, kết quả chưa dệt được thớt vải nào đã làm hỏng máy dệt, còn khóc lóc kêu oan, bảo là không liên quan gì đến mình. Quản lý ngại ầm ĩ lại nhức đầu nên bèn đuổi Bình Nhi đi.
Vương tứ nương thì bị đưa đến phòng bếp, phụ trách chẻ củi và múc nước, hai việc này thị có thể làm, còn làm rất trơn tru. Sau khi cất hồ sơ lại, Thôi Đào nghe bên ngoài có tiếng bước chân. Đẩy cửa ra nhìn đã thấy Lý Tài cầm một cái bát không, tay kia thì cầm 4 cái móng giò múp míp được xâu lại thành dây.
"Vậy sao cô cũng bị đuổi ra đây rồi?" Thôi Đào ngạc nhiên hỏi Vương tứ nương.
Bình Nhi chế nhạo, bấy giờ mới vạch tay áo Vương tứ nương ra, chìa cánh tay bầm tím của thị cho Thôi Đào nhìn. Triệu Trinh thấy nàng ăn bánh rất ngon lành, không khỏi tò mò nhìn sang cái bánh chưng nhỏ nàng đang ôm trong lòng.
"Cô ta còn chẳng bằng ta, lúc làm việc trong bếp không nhịn được mà ăn vụng đấy. Cứ nhớ ăn chứ không nhớ sẽ bị đánh, trong 3 ngày làm việc đã ăn vụng hết 8 lần, bị đánh những 10 lần!" Cuối cùng Bình Nhi bất lực nhún vai, ý nói Vương tứ nương sau khi bị đánh cũng bị đuổi ra ngoài.
"Vậy là hôm nay hai người đến không phải đưa cơm cho ta, mà là muốn đến xin ăn ta à?" Thôi Đào hơi hiểu ra.
Vương tứ nương và Bình Nhi cùng gật đầu với Thôi Đào.
Thôi Đào: "Cút!"
Hai người không chịu đi, một người gạt nước mắt thủ thỉ khóc; một người thì quỳ xuống đất, trực tiếp ôm lấy đùi Thôi Đào, xin nàng sau này hãy giúp đỡ mình.
"Đại nữ nhi nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, ta đã đồng ý rửa lòng lợn cho Thôi nương tử rồi thì không thể nuốt lời được, hôm nay Vương tứ nương ta đến đây là để làm tròn lời hứa mà!"
"Dù sao chúng ta cũng từng là người cùng chung hoạn nạn, lẽ nào cô nhẫn tâm thấy bọn ta rơi vào đường cùng mà không chịu giúp sao?" Bình Nhi khóc lóc hỏi.
"Nhẫn tâm á, hai tên phiền phức thế này, ai mà ngu hả!" Thôi Đào nói thẳng, không hề đồng cảm chút nào."Tới khi nào vậy?" Thôi Đào vội đứng dậy, hơi bái chào Hàn Kỳ.
Cả hai hết cách, chỉ biết đưa mắt về phía Hàn Kỳ, cùng quỳ xuống dập đầu với Hàn Kỳ, xin chàng khuyên giúp, thương tình bọn họ. Họ không chỉ là túi trống rỗng mà còn không tìm được ai để nương tựa bên ngoài nữa hết.
"Vì đã bán thông tin của giang hồ cho quan phủ, lại còn phản bội sư môn nên tôi không còn mặt mũi để đối mặt với những người quen biết trước kia nữa. Không chỉ không dám tìm đến họ, tôi còn sợ họ đến tìm tôi tính sổ nữa kìa." Bình Nhi khóc lóc ỉ ôi, định phàn nàn với Hàn Kỳ rằng lúc trước để hỗ trợ phủ Khai Phong mà cô ta mới rơi vào cảnh khốn cùng thế này.
"Đúng lúc trong sân này thiếu nha hoàn giúp việc, hai người các ngươi ở lại hầu hạ Thôi nương tử đi." Hàn Kỳ bỗng rất "hào phóng", đồng ý thỉnh cầu của hai người.
Thôi Đào kinh hãi nhìn chàng: "Thôi quan Hàn đang có ý gì đây? Chê tôi quá rảnh hay gì?"
"Là sợ ngươi không có thời gian rảnh nên mới tìm người giúp ngươi đấy. Bên nhà xác vừa có 10 thi thể cháy đen chờ ngươi khám nghiệm, một mình ngươi có làm được hết không?" Hàn Kỳ hỏi lại Thôi Đào.
Nghiệm thi là một công việc cực khổ, di chuyển xác chết tốn rất nhiều thể lực, 1 ngày 2 – 3 cái thì được, còn 10 thi thể, lại còn là cháy đen —"Hoành thánh gà xé, anh muốn ăn không? Còn ít nhân bánh đấy, chắc đủ 1 bát cho anh." Thôi Đào nói.
Thôi Đào lập tức xếp cho Bình Nhi và Vương tứ nương ở trong 2 gian phòng phía Đông và phía Tây nhà.
Nhắc tới người chết, Thôi Đào lại nhớ tới một chuyện quan trọng khác,"Hôm qua tôi đã xem qua hồ sơ ở hẻm Hạnh Hoa rồi, tôi nghi ngờ ở đó sẽ còn có người chết."
Lúc này, Lý Viễn vội chạy tới thông báo với Hàn Kỳ và Thôi Đào rằng trong hẻm Hạnh Hoa lại có người chết nữa rồi. Lần này cũng là một đôi vợ chồng, lúc phát hiện ra, hai người đang bị treo song song nhau trên xà nhà.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Bạn học Triệu Trinh à, cứ thoải mái thưởng thức đô vật nữ trong chương này đi- Sau này sẽ có một người tên Tư Mã Quang, vì sở thích xem đô vật nữ của ngài mà vạch tội ngài trong "Luận Thượng Nguyên Lệnh Phụ Nhân Tướng Phác Trạng" đấy.
Bé Đẹp: Ờm, khum phải truyện khác của bà tác giả đâu, này là bả đang nói về một cuốn sử sách bên Trung đó ^^